Dịch: Haru
Việt Nẫm phát hiện mình thực sự có duyên với căn phòng kín bị khóa chặt, sau bao nhiêu kiếp luân hồi cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh này.
Căn phòng không lớn khoảng 50 mét vuông, có một chiếc giường trắng sạch sẽ gọn gàng kê dựa vào tường, đối diện là bàn làm việc kết hợp với giá sách nhỏ, có vẻ đây là phòng dành cho khách – mới được dọn dẹp sạch sẽ.
Việt Nẫm nhanh chóng quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng, sau khi xác nhận rằng cửa không thể mở được, mới bắt đầu công việc của mình.
Trước hết, cô phải đi ra ngoài, nếu trong phòng không thể mở được, cô chỉ có thể hy vọng ở bên ngoài, thứ duy nhất có thể sử dụng trong phòng là nguồn điện.
Việt Nẫm nhìn bóng đèn chiếu sáng.
Chập mạch – tia lửa điện – hỏa hoạn – khói đen.
Phòng khách có điện thoại cố định, nếu gây ra hỗn loạn thì cô có ba phút để xuống từ chỗ này, cô chỉ có một phút để gọi điện thoại cho đối phương.
Một phút.. phải đánh cược thôi!
Việt Nẫm đặt chiếc ghế lên bàn làm việc, đặt thêm một chồng sách lên ghế mới với tới được chụp đèn, cô tháo chụp đèn ra, thuần thục phá vỡ bóng đèn và dùng sợi dây đứt đốt thành tia lửa.
Dùng chụp đèn châm lửa đốt tấm trải giường và giá sách, một lúc sau ngọn lửa dưới sự khống chế của Việt Nẫm cháy càng lúc càng lớn, ánh lửa chiếu lên mặt Việt Nẫm sáng đến kinh người.
Việt Nẫm che miệng bằng tấm ga trải giường được xé nát ra, ngồi xổm xuống quạt khói đen từ khe cửa thoát ra ngoài, ngay sau đó rất nhanh có người từ bên ngoài mở cửa phòng dò xét tình hình.
"Cháy rồi! Dập lửa!"
"Trời ơi! Bình chữa cháy đâu rồi! Nhanh gọi người tới!"
"Nhanh đi thông báo cho quản gia! Phòng chứa đồ bị cháy!"
Khi người thứ nhất mở cửa phòng gọi người thứ hai, Việt Nẫm liền thừa dịp hỗn loạn từ phía sau cánh cửa chạy ra ngoài, trong lúc lầu hai đang hỗn loạn không ai trông coi cô, Việt Nẫm theo trí nhớ của mình tìm thấy điện thoại cố định trong phòng khách.
2512345
Việt Nẫm ngồi xổm sau ghế sofa gọi điện thoại.
1 giây, 2 giây, 3 giây.. 15 giây------
"Cuộc gọi của bạn không ai nghe máy, cuộc gọi sẽ được chuyển tiếp đến điện thoại di động của người nghe, xin vui lòng đợi."
Việt Nẫm: .
Sau khoảng 30 giây, bên kia mới trả lời, là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Alo?"
"Cửu Cửu, cháu là Việt Việt." Việt Nẫm không biết mối quan hệ của cô và người đàn ông trong tin nhắn là gì, nhưng theo tình hình hiện tại, cô chỉ có thể tiết lộ danh tính của mình càng sớm càng tốt.
"Việt Việt?" Giọng người đàn ông có vẻ rất kích động, ngữ khí rất nhanh, "Việt Việt! Có thật là cháu không? Cậu đã tìm cháu hai năm rồi! Cháu đang ở đâu?"
10 giây.
"Cửu Cửu, đừng hỏi tại sao, nghe cháu nói."
8 giây.
"Trong vườn hoa hồng lớn nhất ở số 63 đường Phúc Khánh, nếu hôm nay cậu không đến được thì đến thẳng bệnh viện lớn nhất trung tâm thành phố B, khoa ngoại, tim mạch."
5 giây.
"Cậu nhất định phải mang theo giấy tờ tùy thân của cháu và giấy chứng nhận người thân của cháu."
2 giây.
"Tuyệt đối không được ký thỏa thuận hiến tạng."
1 giây.
"Đừng gọi lại vào điện thoại này!"
Nhìn thấy khói đen trong phòng biến mất, trong góc xuất hiện bộ quần áo màu đen của quản gia, Việt Nẫm lập tức cúp điện thoại, ngồi trên sô pha giống như không có việc gì.
Quản gia liếc nhìn căn phòng bị cháy, không giấu được vẻ tức giận, "Người đâu! Đứa bé bên trong đâu!"
Mấy người kiểu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Làm sao họ biết đứa bé đang ở đâu? Tất cả họ đều bận rộn dập lửa! Nếu không, làm sao đám cháy có thể dập tắt nhanh chóng như vậy được!
Đương nhiên, họ không dám nói điều này, người có kinh nghiệm làm việc lâu hơn một chút liếc nhìn căn phòng: "Không có ai ở bên trong, chắc không sao đâu, đừng lo lắng."
"Cháu ở đây." Việt Nẫm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn mấy người trên lầu hai, "Cháu không sao, cháu ở cùng các chú.."
Reng reng-----
Chuông điện thoại cố định đột nhiên vang lên, khóe miệng Việt Nẫm cứng đờ.
Thời gian quá ngắn, thông tin cô đưa ra rất kỳ quái, cho dù cô nói đừng gọi lại, "Cửu Cửu" chắc chắc sẽ không nhịn được mà gọi lại.
Điều duy nhất Việt Nẫm hy vọng là người lập kế hoạch trò chơi sẽ không lừa cô quá nhiều, nhân vật vai "Cửu Cửu" này có chỉ số IQ online, và ở trong thành phố này.
Reng reng-----
Điện thoại reo liên tục, Việt Nẫm liếc nhìn điện thoại rồi nhìn quản gia.
"Có cần cháu giúp ông không ạ?"
Người quản gia mỉm cười lắc đầu, "Việt Việt, cháu cứ ngồi đó là được." Sau đó ông ta bước tới nghe điện thoại, "Xin chào, đây là nhà của Mạnh khoa, ngài là ai?"
Đầu dây bên kia im lặng, và sau đó một giọng nam lạnh lùng vang lên từ ống nghe--
"Xin chào ông Mạnh, số tiền bảo hiểm mà ông đầu tư vào công ty chúng tôi đã bị thay đổi, chúng tôi cần ông đến và ký tên vào, xin hỏi khi nào thì ông có thời gian?"
Quản gia: ".. bán bảo hiểm? Tiên sinh nhà chúng tôi đã mua bảo hiểm này bao lâu rồi?"
Việt Nẫm: "..."
Người "Cửu Cửu" này rất thông minh nha!
# Cuối cùng mình cũng có một người đồng đội tốt#
#Những ngày tháng một mình, tôi cô đơn biết bao#
Quản gia không để tâm đến tình tiết nhỏ này, sau khi nói chuyện với công ty bảo hiểm, ông ta liền cho người thu dọn căn phòng mới cho Việt Nẫm, "Tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây."
"..."
Việt Nẫm không trả lời, nhìn ông ta cười xấu hổ.
Lần này, trong phòng có nhiều thứ hơn, hẳn là một phòng khách thực sự, hoa loa kèn trên tủ đầu giường đang nở rộ trong bình, Việt Nẫm đi đến bên cạnh, cân nhắc trọng lượng của chiếc bình, sau đó mở cửa sổ, cởi một chiếc giày của mình ra treo lên bệ cửa sổ.
Sau khi sắp xếp xung quanh, cô nhẹ nhàng đẩy bình hoa xuống.
Xoảng----
Chiếc bình tinh xảo và lộng lẫy bị đập vỡ thành nhiều mảnh, Việt Nẫm giấu một mảnh vỡ có kích thước phù hợp trong lòng bàn tay, hét to lên trước khi có người bước vào, sau đó vội vàng trốn dưới gầm giường.
"Người đâu? Tôi hỏi các người, người đâu rồi!" Quản gia mới về phòng nghỉ ngơi chưa được hai phút thì được người khác thông báo không nhìn thấy đứa bé đâu cả, "Tiên sinh trả lương cho các người làm việc như vậy hả?"
Quản gia cầm giày nhìn ra ngoài cửa sổ, "Một đứa trẻ không thể tự mình leo ra ngoài được, con bé không có bản lĩnh lớn như vậy."
Giày dép vứt lung tung, chăn đệm lộn xộn và cửa sổ rộng mở.
Chắc là bị người ta bắt đi!
"Chúng tôi luôn ở chỗ này, không thấy ai ra ngoài." Họ vừa nói vừa bất giác nhìn vào chiếc giày trong tay người quản gia và đưa ra nhiều suy đoán, "Lúc chúng tôi bước vào thì đã không nhìn thấy ai, ngoài cửa sổ cũng không có ai, chẳng lẽ là quen thuộc với nhà chúng ta.." là người làm?
Khó trách phòng chứa đồ lúc trước vô cớ bốc cháy! Đây chắc chắn không phải là một tai nạn, là do có người tạo ra! Hắn cần họ chuyển đứa bé sang phòng khác như vậy hắn sẽ dễ bề hành động hơn!
Người làm ra chuyện như vậy chắc chắn cũng biết kế hoạch của Tiên sinh, hơn nữa còn rất quen thuộc với sân ngôi này!
Quản gia lọc ra một vài ứng cử viên trong đầu, rồi nói với người làm, "Nói phòng bảo vệ lấy ghi chép ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt ghi chép ra vào trong một giờ."
"Các người đi xuống kiểm tra người, xem còn thiếu ai, sau khi kiểm tra xong lập tức đi tìm người!"
"Chuyện này nhất định phải giải quyết trước khi Tiên sinh biết!"
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả ngôi nhà rộng lớn bị Việt Nẫm quậy tung đến long trời lở đất, sắc trời càng ngày càng tối, Việt Nẫm ước chừng thời gian cũng tương đối, liền từ dưới gầm giường bò ra ngoài, trừ thời gian bắt đầu tìm người, bên ngoài lúc này đã im lặng.
Tất cả mọi người đều cho rằng người đã bị bắt đi, phòng cũng không khóa, Việt Nẫm lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài, hành lang trống trải không có ai, bước vào bóng đêm, cô lặng lẽ lẻn vào cửa sau của sân.
Một chiếc xe ba gác đậu trước cửa sau chất đầy rau củ quả, một nam một nữ đang kiểm hàng, sau khi họ dỡ hàng xuống và nói với người trên xe: "Ngày mai vẫn lấy mấy thứ này, khoai tây nhiều hơn một chút, ít cà chua hơn một chút."
Người đàn ông đưa một điếu thuốc cho người trên xe, "Giá rau gần đây tăng cao, ăn khoai thì tiết kiệm hơn."
"Không phải chứ." Người trên xe cầm lấy điếu thuốc, hỏi: "Hôm nay tôi thấy trong nhà loạn quá, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là chuyện của Tiên sinh nhà chúng tôi." Người đàn ông nhìn quanh và hạ giọng, "Ông ấy nhận nuôi một bé gái từ cô nhi viện, nhưng buổi chiều cô bé đã biến mất".
"Hả? Nhận con nuôi? Không phải nhà anh có một tiểu thư nhỏ sao? Nghe nói cô bé sức khỏe không tốt, chuyện này.. biến mất rồi sao?"
"Ừ, để tôi nói cho anh biết, chuyện này rất quỷ dị.."
Sau khi cả hai tán gẫu thời gian một điếu thuốc, người đàn ông giao rau củ lái chiếc xe chở rau của mình rời đi, xe chạy trên đường, anh nghe thấy tiếng động phía sau xe, chưa kịp nhìn vào gương chiếu hậu đã thấy cổ đau nhói.
"Chú ơi, phiền chú đưa cháu đến bệnh viện lớn nhất ở đây được không?"
* * *
Nhóm bốn người bị bỏ lại nằm thành một vòng tròn trong quả cầu biển, ở giữa đặt chiếc chìa khóa Việt Nẫm để lại.
"Cậu nói xem cô ta là có ý gì? Để chúng ta ở đây và cô ta tự đi một mình?"
Tất Của Tống Nhị Bảo không gặp được Việt Nẫm, chỉ nghe bạn đồng hành nói rằng cô ta là cao thủ, liền tỏ ý khinh thường, "Cho dù biết đây là chìa khóa mở cửa, chúng ta có cơ hội trốn thoát không?"
"Không có cơ hội cũng phải thử một lần." Son Môi Là Mạng vô thức siết chặt chiếc đồng hồ đồ chơi trên tay nói: "Cứ liều một phen, nếu thành công thì sao?"
Chiếc đồng hồ trên tay cô là được tìm thấy dưới gối của mình, bên trong có ảnh của cô chụp chung với một nam một nữ, nhìn giống như ảnh gia đình, sau khi mở đồng hồ ra, có một chiếc thẻ nhớ và danh sách ghi số các con số.
Cha:133xxxx9999
Mẹ:177xxxx9999
Đúng như cô dự đoán, chiếc thẻ nhớ này của cô chính là manh mối, cô chỉ cần tìm một bốt điện thoại và gọi điện thì trò chơi lần này có thể thành công!
"Đêm nay tớ muốn rời đi, các cậu muốn làm gì thì làm."
Son Môi Là Mạng sau khi lưu lại những lời này, sau đó cầm lên chìa khóa nhìn ba người, "Chỉ có một người qua ải, các cậu không đi thì tớ sẽ đi."
Ba người nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau, "Đi! Chúng tôi đi cùng cậu!"
* * *
Trong đêm khuya thanh vắng, nhóm bốn người cũng giống như tối hôm qua, chui xuống cầu thang rồi chạy đến cánh cửa sắt, sau đó mở cửa sắt bằng chìa khóa Việt Nẫm để lại cho bọn họ.
Ngay khi bốn người bước qua cánh cổng sắt, họ liền nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Toàn bộ đều thoát khỏi cô nhi viện, sự thật đã được công bố, người chơi qua ải.]
[Trò chơi kết thúc, người chơi Son Môi Là Mạng có muốn thoát khỏi trang đăng nhập ngay lập tức hay không.] (Có/Không) ]
[Trò chơi kết thúc, người chơi Tất Của Tống Nhị Bảo có muốn thoát khỏi trang đăng nhập ngay lập tức hay không.] (Có/Không) ]
[Trò chơi kết thúc, người chơi Bạn Là Đệ Đệ có muốn thoát khỏi trang đăng nhập ngay lập tức hay không.] (Có/Không) ]
[Trò chơi kết thúc, người chơi Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ có muốn thoát khỏi trang đăng nhập ngay lập tức hay không.] (Có/Không) ]
Nhóm bốn người: ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ vừa mới ra ngoài thôi!
--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----