Sau Khi Tán Tỉnh Kẻ Địch

Chương 33: Cậu đã hứa mua đồ uống cho tôi

Sau đó, hai người họ chung sống trong hòa bình.

Thẩm Tuyết Trì tập trung vào việc chăm sóc vết thương ở chân, mà Cố Quân ăn thức ăn nhẹ trong vài ngày, cộng với tâm trạng tốt, giọng nói của anh ấy dần dần hồi phục.

Công việc vẫn bận rộn, thời gian còn lại đều dành cho Thẩm Tuyết Trì. Từ lúc chuyện xảy ra, anh ta ngày càng đối xử tốt với Thẩm Tuyết Trì hơn, gần như đến mức ngờ nghệch. Nó khiến người hầu sống trong biệt thự cùng nhau sợ hãi trong giây lát.

Đôi khi ở một nơi yên tĩnh, Cố Quân hồi tưởng về quá khứ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Thật kỳ lạ khi nói rằng Thẩm Tuyết Trì trước đây có thể nói là đại diện tất cả các loại điều xấu, nhưng bây giờ "điều xấu" này cũng trở nên thật dễ thương. Anh ấy như bị mũi tên tình yêu của thần Cupid bắn trúng, trái tim tràn ngập sự ngọt ngào. Đặc biệt là những ngày này, dựa vào sự hồi phục chậm trễ của Thẩm Tuyết Trì, anh ta chỉ đơn giản là lợi dụng nó.

Ngày ba bữa, buổi tối đi dạo đương nhiên là không thể thiếu, Cố Quân còn chơi đàn, đọc sách cho cậu nghe, làm tất cả những chuyện lãng mạn theo phong cách riêng của mình. Thẩm Tuyết Trì đang cảm thấy buồn chán, vì vậy thật đúng đắn khi giúp cậu ấy được giải tỏa.

Vào những ngày nắng, Thẩm Tuyết Trì thích phơi nắng bên ngoài, và thường phàn nàn rằng nếu ở trong nhà nhiều sẽ bị mốc, sau đó dắt Cố Quân ra biển để lãng phí thời gian. Có lẽ là vì bị thương, Thẩm Tuyết Trì nằm liệt trên ghế bãi biển mang theo cảm giác ung dung và lười biếng, giống như một con mèo lười đến tận xương tủy. Cố Quân đang ngồi dưới dù che nắng đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, bên tai không ngừng vang lên tiếng người hầu chơi đùa, tiếng té nước, trong lòng vô cùng thỏa mãn cùng bình yên.

Người đàn ông đắm mình trong niềm vui của tình yêu, và cảm thấy xung quanh mình khắp nơi đều là bong bóng màu hồng uốn lượn. Anh không thể biết khi nào sẽ nói chuyện này với Thẩm Tuyết Trì, ít nhất là không phải bây giờ.

Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian phải không? Cố Quân đóng sách lại, nhìn Thẩm Tuyết Trì nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Người đàn ông đã quen với việc chuẩn bị trước và lên kế hoạch bí mật, màn tỏ tình đẹp đẽ này phải thật hoàn hảo.

Đợi một chút, Cố Quân nghĩ, Thẩm Tuyết Trì sẽ ở đây trong một thời gian dài, vì vậy đừng lo lắng gì cả.

Một tuần sau, băng trên mắt cá chân của Thẩm Tuyết Trì đã được tháo ra, vết cắt từng đáng sợ giờ đã được phủ một lớp sẹo, không còn cảm giác đau nữa.

Thẩm Tuyết Trì, người đã được giải thoát khỏi sự giam cầm, không thể không nhảy mạnh hai lần, cho đến khi lòng bàn chân tê dại mới dừng lại. Bác sĩ Giang bị tính cách nghịch ngợm kinh khủng của cậu ta làm cho khϊếp sợ, nhưng vẫn chu đáo nói cho anh ta sau này cần chú ý điều gì. Thẩm Tuyết Trì gật đầu, nhưng thực sự không nghe một từ.

Cố Quân bên cạnh không nhịn được cười, vội vàng kéo cậu lại: "Đừng nhảy lung tung, nghe lời bác sĩ nhiều hơn, nếu không lại vô ý làm đau chân cậu."

Thẩm Tuyết Trì nhướng mày: "Cậu Cố, cậu đang giáo huấn tôi đấy à?"

Cố Quân: "Tôi không dám, cậu mau dừng lại đi."

So với dáng vẻ uể oải trước đây, anh phát hiện mình vẫn thích vẻ hoạt bát và khoa trương của Thẩm Tuyết Trì, cậu giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ nhưng không thiêu đốt mà chiếu sáng cho tất cả mọi vật xung quanh mình vậy.

Sau khi từ chỗ của bác sĩ Giang đi ra, dì Mây từ trong sảnh gọi bọn họ xuống ăn tối.

Cố Quân rất vui, anh hiếm khi đáp lại và gọi Thẩm Tuyết Trì đi cùng.

Sau khi đi được một đoạn, không có tiếng bước chân nào phía sau anh ta. Cố Quân dừng chân và quay lại nhìn Thẩm Tuyết Trì vẫn đang ở trên lầu.

"Làm sao vậy?" Cố Quân bước lên một bước, cười nhìn hắn.

"Cậu Cố." Những ngón tay xinh đẹp của Thẩm Tuyết Trì Trì chậm rãi lướt qua tay vịn, ánh đèn chiếu phía sau lưng cậu, cả khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, "Cậu còn nhớ lời hứa mua đồ uống cho tôi không?"

Cố Quân mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng biểu hiện của Thẩm Tuyết Trì rất khó đoán. Đáng tiếc ma lực của tình yêu quá mạnh, anh vội vàng chuyển sự chú ý trở lại người thanh niên kia, không thể để tâm đến những ý nghĩ mông lung vừa rồi.

"Tôi nhớ."

Thẩm Tuyết Trì: "Cậu định khi nào thì thực hiện?"

Cố Quân cười và nói, "Cậu muốn khi nào?"

Thẩm Tuyết Trì đi xuống hai bước, hạ thấp giọng nói, mỗi bước đi đều mê hoặc, giống như một con quỷ nhỏ có thể dụ dỗ lòng người. "Càng sớm càng tốt." Cậu nói, "Tốt nhất là tối nay."

Cố Quân: "Tối nay?"

Thẩm Tuyết Trì: "Ừ, cậu vừa có thể thực hiện lời hứa của mình vừa ăn mừng vết thương ở chân tôi đã khỏi. Một mũi tên trúng hai đích phải không, Cố Quân?"

* * *

Không khí của bữa tối rất hài hòa.

Mặc dù những người hầu không vô lương tâm đến mức ngồi cùng bàn với chủ nhân trong bữa tối, nhưng họ đã kể rất nhiều giai thoại về những gì đã xảy ra ở quê nhà, khiến Thẩm Tuyết Trì cười đến tận mang tai.

Cố Quân yên lặng ngồi nghe, nhân cơ hội đưa cho cậu một bát cơm.

Hương vị của các món ăn vẫn hoàn hảo, không có gì để chê, dì Mây còn đặc biệt nấu canh cá diếc cho Thẩm Tuyết Trì, ăn kèm với đậu phụ trắng tươi mềm, khiến người ta chỉ muốn ăn no nê. Thẩm Tuyết Trì uống liên tục hai bát canh, cắn môi, than thở mỗi ngày không uống được sẽ chết đói.

Dì Mây che miệng cười, lời nói ngọt ngào của cậu thiếu gia luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Không phải cường điệu như vậy đâu. Dì Mâu ngày mai sẽ làm một món súp khác."

Trong mắt Thẩm Tuyết Trì rất nhanh hiện lên một tia cô đơn, trong chốc lát lại tiếp tục phá lệ cười: "Dì đã nói như vậy, đừng hòng nuốt lời."

"Dì ấy nhất định sẽ không nuốt lời." Cố Quân trấn an cậu, "Uống thêm chút đi, lát nữa sẽ lạnh."

Sau khi ăn uống no nê, cảm giác kỳ lạ còn sót lại trong lòng anh cũng biến mất.

Cố Quân đặt tay lên bàn và ngồi im đó, trên thực tế, đầu anh trống rỗng và anh không nghĩ về bất cứ điều gì.

Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại chính là điều anh hằng mong ước, được ở bên cạnh người mình thích, được người hầu có tình có nghĩa chăm sóc. Sau khi làm việc bận rộn và nhàm chán, anh xuống nhà ăn tối ấm áp với Thẩm Tuyết Trì, sau khi ăn xong, anh ra ngoài đi dạo hoặc ở trong sảnh xem một bộ phim mà tôi anh xem, không có nhiều thăng trầm.

Trước đây Cố Quân chỉ biết chuyên tâm vào công việc, tiền cũng không thiếu, sống bình thường không thích giải trí, thật sự không biết làm gì khác hơn là lấy công việc lấp đầy cuộc sống của mình. Khi đó Cố Oản chưa kết hôn nên cuối tuần sẽ đưa anh đi mua sắm, nhưng đó là sự hưởng thụ đơn phương của Cố Quân, và Cố Quân, người "không có nhu cầu và ham muốn", sẵn sàng đảm nhận công việc của người xách túi.

Anh phải thừa nhận rằng Thẩm Tuyết Trì đã mang đến tất cả sự hạnh phúc cho anh trong những ngày qua. Cậu cưỡng ép xông vào nhịp sống cứng nhắc không thay đổi của anh, khiến anh hiểu được cảm giác cùng người khác ăn, đi dạo, bơi lội và xem pháo hoa. Cố Quân lần đầu tiên làm bánh bao, lần đầu tiên cho phép ai đó ngủ với mình và lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất linh hồn vì một người nào đó.

Thậm chí, Cố Quân còn tham lam hy vọng rằng cuộc sống như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng nếu cậu ấy quay trở lại Thành phố A..

"Cố Quân?"

Giọng nói đánh gãy suy nghĩ lung tung của Cố Quân, người đàn ông mất cảnh giác bị kéo về hiện thực có chút sững sờ.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Thẩm Tuyết Trì cười nói: "Tôi no rồi, chúng ta đi dạo một chút đi."

Khi Cố Quân hoàn hồn lại, anh không khỏi cảm thấy vừa rồi chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình thật thú vị. Anh ta sao vậy, trông giống như một cô gái ở tuổi xuân mới bước vào tình yêu và cả ngày nghĩ về nó, rõ ràng là chưa đến lúc quay lại thành phố A.

Thấy Cố Quân vẫn ngồi trên ghế, Thẩm Tuyết Trì thúc giục: "Khi chân tôi bị đau, cậu còn chủ động đỡ tôi. Bây giờ tôi khỏi bệnh rồi, sao lại không động đậy?"

Cố Quân: "Tôi làm điều đó vì muốn có lợi cho cậu. Bác sĩ Giang nói rằng bạn không thể lúc nào cũng ngồi yên trong phòng."

"Lúc nào cũng bác sĩ Giang." Thẩm Tuyết Trì trợn tròn mắt, "Vậy cậu có đi hay không?"

Cố Quân: "Được rồi, hiếm khi cậu Thẩm mới mời tôi. Cung kính không bằng nghe lời. Nhưng tại sao cậu đột nhiên muốn đi dạo? Chỉ có người già mới rủ nhau đi dạo sau khi ăn tối thôi."

Tâm trí bị chọc vào, Thẩm Tuyết Trì cảm thấy tóc gáy như muốn nổ tung, hung ác nói: "Đúng, cậu nói không sai, chỉ có người già mới đi dạo thôi. Lão già đáng thương, cẩn thận đừng bị tôi bỏ lại." Nói xong xoay người rời đi.

Cố Quân không hề bực bội, thu dọn đồ đạc của mình và đi theo Thẩm Tuyết Trì.

Hai người ban đầu kẻ chạy trốn người đuổi theo, chiến đấu kịch liệt như kẻ thù. Nhưng bây giờ, bọn họ lại đi chung một hàng, dán lấy nhau, trên bãi biển chỉ để lại một bóng người thân mật.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------