Thẩm Tuyết Trì không thể nhớ những gì đã xảy ra tiếp theo.
Lúc trước cậu bị hành hạ trong rừng cây, sau đó lại bị tra tấn bởi một đống suy nghĩ trong phòng tắm, lúc này chút khí lực còn lại càng thêm cạn kiệt. Sau khi Cố Quân quấn cậu ta trong một chiếc khăn tắm, chút phòng vệ còn lại đã khiến cậu ta tỉnh táo, khi được đưa đến bên giường và ngồi xuống, đôi mắt của Thẩm Tuyết Trì đã dán vào anh và khó có thể xé ra được.
Tất cả các loại chuyển động dường như bị nhét vào trong nước, mơ hồ và thôi miên, Thẩm Tuyết Trì hiện tại chỉ muốn trở về phòng của mình và cách xa Cố Quân. Nhưng hai bàn chân nặng như chì, nhấc lên không nổi. Trong cơn mê, ai đó ôm lấy eo cậu và khiến cậu từ từ ngã xuống, thì thầm vào tai cậu rằng cậu có thể ngủ nếu muốn.
Với giọng nói du dương và từ ngữ nhẹ nhàng, Thẩm Tuyết Trì ngay lập tức thả lỏng cảnh giác và yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Bầu trời mưa như trút nước, đen kịt đến mức ngón tay nhìn không thấy xung quanh, gió to mưa lớn, sấm sét thỉnh thoảng nổ tung. Cậu chịu đựng hoàn cảnh khắc nghiệt và cố gắng leo lên phía trước, lớp đất mềm dưới chân khiến người ta có ảo giác rằng cậu sẽ bị vùi sâu trong đó. Con dao quân dụng Thụy Sĩ trong lòng bàn tay lạnh lẽo, nhưng cậu không thể buông tay, bởi vì nó là một công cụ cứu mạng. Bốn phía là rừng rậm, khắp nơi đều có nguy hiểm, mỗi bước đi đều có thể nghe được âm thanh trầm thấp của dã thú ẩn nấp trong rừng rậm. Người đàn ông bước đi càng lúc càng nhanh, tim đập thình thịch. Tuy nhiên, nơi này không bao giờ thay đổi. Khu rừng, bầu trời tối đen, tiếng thú hú, giống như một mê cung không ngừng lặp lại. Từng hạt mồ hôi to lấm tấm trên trán rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, một đàn quạ đen liền hướng về phía cậu lao xuống, giống như một quả bom cực lớn.
Thẩm Tuyết Trì tỉnh dậy vào lúc này, cơn đau do chiếc mỏ dài sắc nhọn của con quạ cắt vào má cậu dường như vẫn còn kéo dài cho đến ngày nay.
Ngực kịch liệt phập phồng, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mê man đi chậm lại một lúc, ánh sáng lờ mờ buổi sáng làm chói mắt cậu, kéo lại ý thức đang phân tán của cậu.
Sau đó Thẩm Tuyết Trì mới nhận ra rằng đó là một cơn ác mộng.
Vuốt lại cả mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cậu vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Chắc chắn trải nghiệm bị mắc kẹt trong rừng khó có thể thoát khỏi trong một khoảng thời gian ngắn, nó khiến Thẩm Tuyết Trì cảm thấy bất lực.
Không khí trong phòng buồn tẻ, cửa sổ cũng không mở. Thẩm Tuyết Trì cố gắng di chuyển đến một bên giường, nhưng khi cậu ta di chuyển, liền cảm thấy một cái gì đó được buộc quanh eo cậu ta. Đưa tay xuống, cậu liền chạm vào cánh tay của một người đàn ông trưởng thành.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng bay đi, Thẩm Tuyết Trì mở to mắt, chậm rãi quay sang bên cạnh.
Cố Quân đang ngủ bên cạnh cậu, nằm thẳng. Thẩm Tuyết Trì ngây người nhìn anh chằm chằm, đột nhiên có thôi thúc muốn vẽ những đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này. Trong l*иg ngực khó chịu cùng sợ hãi đều bị quét sạch, thay vào đó là cảm giác an tâm chưa từng có trước đó. Thẩm Tuyết Trì đắm chìm trong đó, và sau một lúc, như thể bị đẩy trở lại hiện thực, cậu trở nên hoảng loạn.
Cậu vẫn có thể nhớ kết luận sau khi sắp xếp ngày hôm qua, Thẩm Tuyết Trì cố gắng đẩy bàn tay đang giam giữ cậu ta ra.
Chỉ là không ngờ sau khi chìm vào giấc ngủ, trong người đã không còn bao nhiêu sức lực, cậu thiếu gia cố hết sức vùng vẫy, khi anh buông tay ra, cậu vẫn theo quán tính mà dùng sức. Cậu ta ngã ngửa ra sau không kiểm soát được và không may ngã ra khỏi giường.
Bởi vì sự cố của Thẩm Tuyết Trì, giấc ngủ của Cố Quân rất nhẹ, anh ấy tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe thấy một âm thanh nhỏ, ngón tay chạm vào một khoảng trống, anh bật dậy khỏi giường, ánh mắt quét qua một lượt tìm ai đó, khi anh ấy vừa định di chuyển, liền nhìn thấy Thẩm Tuyết Trì ngồi dưới đất.
Thẩm Tuyết Trì cong lưng và đang nghiến răng, nhìn thấy Cố Quân tỉnh lại, cậu muốn bình tĩnh lại để giữ lại lòng tự trọng cho mình, nhưng khuôn mặt cậu ta vẫn nhăn lại vì đau.
"Cậu không sao chứ?" Cố Tuấn có chút nghi hoặc, thanh âm của anh mới sáng sớm đã khàn khàn, "Cậu ngã xuống giường sao?"
Cậu cho rằng là ai khiến tôi ngã xuống giường, Thẩm Tuyết Trì trong lòng mắng: "Chết tiệt, bởi vì cùng một người, mình hai lần ngã xuống giường, hai lần trần như nhộng, thật là xui xẻo."
Cậu ấy dù nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra, chỉ lảng tránh và nói không sao cả.
Cố Quân: "Mau đứng lên, mặt đất lạnh."
Nói xong anh vươn tay ôm eo Thẩm Tuyết Trì, đem cậu trở lại trên giường. Thẩm Tuyết Trì không ngờ rằng, cậu ta là một thanh niên bình thường, chân vừa cao vừa dài, lại bị nâng lên dễ dàng như vậy, nhất thời quên phản kháng, đến khi ý thức được, mới an tâm ngồi trở lại bên giường.
"Lại nằm xuống đi, còn sớm." Ý thức được Thẩm Tuyết Trì Trì còn ở bên cạnh mình, sự hoảng sợ lúc nãy chìm xuống, anh mơ hồ cảm thấy cơn buồn ngủ trở lại, "Lát nữa tôi gọi cậu dậy."
Anh vỗ nhẹ xuống giường, Thẩm Tuyết Trì đột nhiên cảm thấy nằm tiếp cũng không sao.
Đây là tâm tình gì, cậu thiếu gia cũng không đoán ra được, hiện tại trở về phòng, thứ nhất là không thoải mái như ở đây, thứ hai là giường còn lạnh, thứ ba là.. cậu nghĩ tới cơn ác mộng kỳ lạ, không thể không run rẩy.
Dù sao thì có người nằm bên cạnh cũng tốt, hôm nay thật đặc biệt. Sau khi tìm ra một loạt các lý do, Thẩm Tuyết Trì lại bình tĩnh nằm xuống.
Đôi mắt cậu lại nhìn sang Cố Quân.
Từ lúc hiểu rõ sự tình, cảm giác tồn tại của Cố Quân càng ngày càng mạnh, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh anh thôi cũng cho người ta ảo giác tim đập rộn ràng. Thẩm Tuyết Trì không biết liệu dây thần kinh của mình có bị đứt hay không, chính cậu ấy cũng không thể giải thích lý do. Cậu chỉ cảm thấy cảm xúc này đang đến một cách mãnh liệt, bắt đầu từ một điểm nhỏ vô ý, không ngừng mở rộng và phát triển, như kiểu thu nạp đội quân, và những gì cậu cảm thấy sau đó như là đứng trên tảng băng vậy.
"Không ngủ được?"
Cố Quân bắt chước quay sang bên cạnh nhìn cậu với đôi mắt dịu dàng.
Thẩm Tuyết Trì không quen nhìn thấy anh ta như vậy, khuôn mặt cậu không tự chủ được mà đỏ bừng lên.
"Có chút." Cậu chủ động tránh ánh mắt của anh, cụp mắt nói: "Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy mình còn ở trong rừng không ra được.."
"Thẩm Tuyết Trì." Cố Quân lập tức cắt ngang cậu, nghiêm túc nói: "Cậu đừng chạy trốn nữa, ở trong biệt thự Cố gia rất an toàn."
Thẩm Tuyết Trì gật đầu: "Tôi biết."
Mặc dù hiểu rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Cố Quân, xiềng xích nặng nề gắn liền với tâm trạng của cậu ấy ngay lập tức tan biến, và cậu ấy trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Thẩm Tuyết Trì." Cố Quân thở dài, kéo tay Thẩm Tuyết Trì dưới chăn lên, "Thật xin lỗi, tôi rất ít khi mất trí như thế. Tôi thực sự không nên tức giận với cậu. Dù có cơ hội, nhưng tôi đã chọn điều tồi tệ nhất một, sau đó người hầu muốn đuổi theo cậu, tôi đã ra lệnh không được.."
Bàn tay của Cố Quân ấm áp đến mức khi chạm vào lòng bàn tay anh, hơi nóng tinh tế được truyền tới, quấn lấy trái tim Thẩm Tuyết Trì như một dòng nước ấm. Thẩm Tuyết Trì không né tránh, và để Cố Quân ôm anh ngày càng chặt hơn, gần như chạm vào nhau.
Cậu liếc nhìn những vết bầm tím khó mờ trên người anh, một cảm xúc xấu hổ hiếm hoi dâng lên. "Không phải lỗi của cậu." Thẩm Tuyết Trì Trì ngượng ngùng nói: "Nếu không phải tính khí của tôi không tốt, hai người chúng ta cũng không thể cãi nhau, chuyện này hai chúng ta đừng suy nghĩ cũng đừng xin lỗi nhau nữa."
Cố Quân xúc động không nói nên lời: ".. Được."
Thẩm Tuyết Trì nhân cơ hội nói đùa: "Trước đây chúng ta cãi nhau rất nhiều, bây giờ nếu Oản Oản phát hiện ra, chúng ta nhất định sẽ bị chê cười."
Cố Quân: "Tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với cậu nữa."
Thẩm Tuyết Trì: "Đừng, cậu thật kỳ quái."
Cố Quân ngượng ngùng cười cười, "Thật sao?"
Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục, cho dù đó là một trò đùa, cuối cùng nó sẽ biến thành một thứ gì đó ngọt ngào nhưng nhàm chán. Thẩm Tuyết Trì động tác chậm rãi, đan xen những ngón tay thay vì tách ra, càng thêm chặt chẽ nắm lấy nhau.
Thẩm Tuyết Trì: "Tại sao cậu.. nắm lấy tay tôi?"
Cố Quân: "Đừng lo lắng."
Thẩm Tuyết Trì cau mày: "Tôi sẽ không bỏ chạy đâu."
Cố Quân: "Ai biết, đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn."
Thẩm Tuyết Trì không có cách nào để bác bỏ, cậu ta thực sự có ý tưởng chạy trốn.
"Thẩm Tuyết Trì." Cố Tuấn dùng ngữ khí mềm mại ôn nhu gọi cậu, không ai có thể từ chối, "Kể cho tôi nghe chuyện xảy ra trong rừng đi."
Thẩm Tuyết Trì phản đối: "Tại sao?"
Cố Quân nói một cách thuyết phục: "Có một số chuyện sẽ chỉ khiến cậu cảm thấy khó chịu nếu cậu giữ chúng trong lòng. Nếu cậu nói ra và chia sẻ chúng với một người nữa thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó, lúc tôi không ở bên cạnh cậu."
Thẩm Tuyết Trì vẫn muốn từ chối, quá khứ khiến cậu sợ hãi và xấu hổ với lòng tự tôn mạnh mẽ của mình. Nhưng mà, ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Quân lại chân thành thành khẩn, ẩn trong đó có vài phần cầu xin, giống như một con chó lớn có thể làm nũng. Người đàn ông không rình rập, chỉ quan sát, ánh mắt không nói nên lời của anh ta như chạm thẳng vào trái tim cậu.
Cậu thiếu gia đột nhiên muốn nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, người này quen biết hơn mười năm, tất cả những thứ bày ra đều sẽ không khiến người ta cảm thấy ngại ngùng phiền phức. Cậu cắn môi dưới, giống như một thư sinh bị yêu quái mê hoặc, chậm rãi nói.
Tựa hồ là cùng anh nói chuyện, lại tựa hồ là cùng chính mình nói chuyện, nhưng những thứ này đều không quan trọng. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyết Trì có loại tâm lý này. Trước đây, mỗi khi có chuyện buồn hay chuyện gì khủng khϊếp xảy ra, cậu luôn lập tức rủ một nhóm bạn lớn đi uống rượu nhảy múa, ngày đêm đảo lộn, vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể thì sẽ ngủ thϊếp đi một lúc, tỉnh lại như một người đàn ông sống động và mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay, không có rượu mạnh, âm nhạc bùng nổ và tất cả các loại tâng bốc, nó tốt hơn bao giờ hết. Nó tốt đến nỗi cậu thực sự muốn chết đuối trong ngôi biệt thự hiền lành này.
Thẩm Tuyết Trì thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Quân, cảm thấy người này dường như càng ngày càng gần, gần đến mức suýt chạm trán. Thẩm Tuyết Trì cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Quân nhất thời không có phản ứng: "Hả?"
Thẩm Tuyết Trì: ".. cậu quá gần."
Suy nghĩ nhỏ của Cố Tuấn bị đánh vỡ, nửa phần kinh ngạc nhanh chóng bị che giấu. Trên thực tế, sau đó Thẩm Tuyết Trì Trì nói cái gì anh cũng không nghe được, tiếp xúc gần gũi làm cho anh không tự chủ được chú ý tới môi mỏng đang di chuyển lên xuốn, muốn thân mật hôn lên đó.
Cảm xúc bốc đồng hiếm gặp. Nhưng sợ bị phát hiện nên anh chỉ có thể âm thầm kiềm chế. Cố Quân không đỏ mặt nói dối, "Là bởi vì cậu nói quá nhỏ."
Thẩm Tuyết Trì không hài lòng: "Giọng của tôi mà nhỏ?"
Cố Quân: "Thật mà, sao cậu không nói to hơn?" Vừa nói, anh vừa bình tĩnh lùi ra xa.
Thẩm Tuyết Trì: "Vậy tôi sẽ không kể cho cậu nghe nữa."
Hiếm khi mềm lòng, lại còn chê này nọ, tôi không phục. Thẩm Tuyết Trì nghĩ về điều đó, cố gắng hết sức để thoát khỏi đôi tay đang quấn lấy nhau với Cố Quân, sau đó quay lưng lại với anh. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng cậu không thể kiểm soát được.
Một lúc sau, giọng nói của Cố Quân gọi cậu từ phía sau.
Thẩm Tuyết Trì không trả lời.
Cố Quân cười nói: "Được rồi, là lỗi của tôi, cậu nói nhiều một chút, tôi sẽ không nói giọng cậu nhỏ nữa."
Thẩm Tuyết Trì tiếp tục kìm nén không trả lời.
Cố Quân: "Ngủ rồi?"
Thẩm Tuyết Trì cảm thấy rằng anh sẽ nghiêng về phía trước để nhìn mình, vì vậy cậu ta nhanh chóng nhắm mắt lại. Nghe thấy tiếng thì thầm "Hình như là thực sự ngủ rồi" của Cố Quân, cậu đã cố gắng nhịn cười.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến cậu tim đập rộn ràng.
Đối mặt với Thẩm Tuyết Trì "đang ngủ", con sói đuôi lớn nghiêm túc cuối cùng cũng không thể kìm lòng được, dứt khoát kéo cậu ta sát lại, dùng hai tay ôm lấy cậu ta từ phía sau.
"Đi ngủ." Cố Quân nói, hôn lên tóc cậu và nhắm mắt lại.
Thẩm Tuyết Trì, người đang quay lưng lại với anh, không kịp phản ững, khuôn mặt đỏ bừng và tim đập như sấm.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------