Gì cơ? Anh ghen á? Anh đang ghen với ai? Vì Thẩm Tuyết Trì sao?
Khi Cố Oản thốt ra từ đó, một loạt dấu chấm hỏi nhanh chóng bay qua tâm trí Cố Quân.
Phớt lờ câu hỏi lo lắng của em gái, Cố Quân vẫn im lặng trốn trong bóng tối.
Anh ấy chắc chắn mình không ghen tị với Thẩm Tuyết Trì, đó là bạn chơi với anh từ thời thơ ấu đến bây giờ, mặc dù cậu ấy lớn lên hay khoe khoang như một con công, nhưng Cố Quân vẫn hy vọng rằng cậu ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Hay là, có phải anh ghen tị với những người xung quanh mình, những người hầu có thể kề vai sát cánh với Thẩm Tuyết Trì, cùng nhau chơi bài và đùa giỡn không? Ghen tị với Tiểu Đường? Nực cười làm sao, anh, con trai nhà họ Cố lại có thể ghen tị với một đám người hầu làm những công việc lặt vặt.
Nhưng tại sao?
Tim Cố Quân đập càng lúc càng nhanh, đột nhiên sắp nhảy ra khỏi miệng hoảng sợ.
Những ngày này, Cố Quân có thể mơ hồ cảm nhận như mình đang chạm vào phần nổi của tảng băng chìm, nhưng nói ra được lại là một cảm xúc khác. Chàng trai khẽ run rẩy vuốt ve môi, âm thầm nói: "Yêu rồi."
Đúng vậy, rất tệ, rất kinh ngạc, rất bất đắc dĩ, anh yêu Thẩm Tuyết Trì thích khoe khoang, thích gây sự nhưng lại sợ cô đơn. Và, muốn chiếm lấy cậu làm của riêng.
Cố Quân không thể biết liệu đây có phải là ảo giác được tạo ra khi hai người ở bên nhau trong một thời gian dài hay không,
Chỉ biết rằng, cảm xúc mãnh mẽ ấy thúc đẩy anh phải nói ra. Anh đã sẵn sàng đầu hàng nó.
"Anh ơi? Sao đèn bên anh lại tắt? Bóng đèn hỏng hả anh?"
Cố Quân lại bật đèn lên và để điện thoại ra xa để nó không chiếu vào người anh. Anh biết rằng khuôn mặt của mình đã đỏ đến mức không thể nhìn vào lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra cảm xúc đọng lại suốt thời gian qua của mình.
"Không.." Anh ngập ngừng, "Là do anh vô ý ấn vào."
Cố Oản khịt mũi, nghĩ rằng giọng nói của anh trai cô thật kỳ lạ.
Cô còn muốn tán gẫu thêm một chút về công việc, nhưng Cố Quân ở bên kia có vẻ hơi lo lắng, vội vàng nói vài câu kết thúc chào tạm biệt rồi cúp video trước.
Cố Quân nắm chặt điện thoại, hiện tại anh rất hưng phấn, cho dù có thể chỉ là yêu đơn phương, nhưng luôn có loại mở mây đón trăng.
Sau khi vô thức đi xung quanh phòng vài lần, sự phấn khích trong anh dần biến mất. Anh đột nhiên nghĩ đến cô người hầu Tiểu Đường và những hành vi có vẻ thân mật của họ với nhau trong những ngày gần đây. Cảm giác mất mát lại trỗi dậy, Cố Quân ủ rũ ngồi lại trên chiếc ghế xoay.
Anh lúc này như người mất trí, nửa vui nửa buồn, hai cảm xúc cạnh tranh với nhau, nhưng cuối cùng không cái nào tranh được với cái nào, chỉ có anh một mình đau khổ.
Cố Quân không thể chịu đựng được nữa, anh thở ra và đứng dậy.
Căn phòng quá ngột ngạt, anh cần ra ngoài đi dạo để điều chỉnh cảm xúc chưa thích nghi được.
Ở tầng dưới, hành lang trở nên xám xịt, chỉ có mình dì Mây vẫn đang làm việc trong bếp.
"Dì Mây." Anh gọi một tiếng, nhặt chiếc ô cắm trong ống dù ở cửa, "Con ra ngoài một lát."
Dì Mây: "Cậu chủ, bên ngoài mưa to."
Cố Quân lơ đễnh: "Con sẽ quay lại ngay." Nói xong, mặc kệ dì Mây đứng lo lắng, anh kiên quyết đẩy cửa rời đi.
Cơn mưa thật hùng vĩ, khung cảnh trước mặt anh bị mưa đập nát và rối tung, khiến anh không thể nhìn rõ.
Trời đất bỗng nhiên trở thành một vũng hỗn độn, hạt mưa to đập vào mặt ô tạo ra những âm thanh văng vẳng bên tai anh.
Loanh quanh một hồi, giày anh cũng ướt sũng, hạt mưa lất phất theo gió tạt vào cổ làm sống lưng anh lạnh buốt. Tâm trạng khô nóng dưới tác động của thiên nhiên có chút dịu xuống, sắc trời dần tối, Cố Quân cầm ô trở về.
Sau khi mở cửa, căn phòng đã tối đến mức gần như không thể nhìn thấy gì.
Cố Quân kinh ngạc, vội vàng gọi: "Dì Mây?"
Không có âm thanh hồi đáp nào, ngoại trừ tiếng mưa rơi. Cố Quân lạnh vô cùng, anh thay dép lê, mò mẫm bật đèn.
"Đừng sợ, tôi ở đây."
Thanh âm quen thuộc khiến bàn tay đang mò mẫm tìm công tắc của anh run lên kịch liệt, Cố Quân sốt ruột quay đầu, nheo mắt nhìn xung quanh, lại chỉ thấy một vòng bóng đen.
Cố Quân khó hiểu: "Thẩm Tuyết Trì?" Anh đưa tay về phía trước, nhưng vẫn không thể chạm vào bóng đen phía trước.
Bên kia dường như có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu vươn tay ra nắm lấy bàn tay run rẩy của anh ngay lập tức. Nhiệt độ trong lòng bàn tay của cậu truyền đi với tốc độ cực nhanh, Cố Quân như thể bị thiêu đốt, cố gắng thoát ra.
Thẩm Tuyết Trì không hiểu tại sao, vì vậy cậu ta đưa tay ra, giữ chặt tay Cố Quân để ngăn anh chạy thoát.
"Cậu đi theo tôi."
Cố Quân không thể nhìn rõ và buộc phải làm theo.
"Chuyện gì vậy?" Cố Quân lúc này tựa hồ thật sự mù quáng, chung quanh tối đến nực cười, chỉ có thể dựa vào bàn tay đang dắt mình đi của Thẩm Tuyết Trì, "Cậu định dẫn tôi đi đâu vậy? Sao không bật đèn lên?"
Thẩm Tuyết Trì hồi lâu không nói chuyện, cứ thế mù mịt đi về phía trước.
Điều kỳ lạ là Cố Quân không hề lo lắng về việc người đó sẽ đưa mình đi đâu. Anh thậm chí đã cầu nguyện trong lòng, hy vọng rằng khoảng thời gian đen tối này sẽ kéo dài hơn. Bởi vì ở đây chỉ có hai người bọn họ, không có gì khác. Cố Quân trầm ngâm đưa tay về phía trước, năm ngón tay đan vào tay cậu.
Trái tim trống rỗng được lấp đầy bởi đôi bàn tay ấm áp đó, Cố Quân nhếch miệng hài lòng dưới bóng tối bao phủ.
Trong bóng tối kéo dài, anh mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa, trong nháy mắt, vô số ngọn nến thắp sáng khắp bốn phía, ánh nến đung đưa theo gió, lốm đốm lấp lánh như sao trên trời.
Đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Cố Quân theo bản năng né tránh, sau khi đã thích ứng được mới nhìn thấy rõ ràng, dưới ngọn nến có một cái bánh ngọt ba tầng thật lớn, bánh kem đặt ở trên bàn ăn, trên bàn ăn còn có rất nhiều đồ uống. Thức ăn bên cạnh, những người hầu cười nói vui vẻ đứng quanh bàn, ánh lửa khiến ai cũng đỏ bừng mặt.
Những người hầu đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Cố tổng, sinh nhật vui vẻ!"
Cố Quân có chút sững sờ, nắm chặt bàn tay, quay đầu lại, Thẩm Tuyết Trì đang nhìn anh với ánh sáng rực rỡ trong mắt, chàng trai thì thầm, lời nói dịu dàng chưa từng thấy: "Cố Quân, sinh nhật vui vẻ."
Thấy vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc của cậu chủ, người hầu cười giải thích: "Cố tổng, đây là chúng tôi chuẩn bị sinh nhật cho cậu, cậu bình thường bận rộn như vậy chưa từng tổ chức qua, đây là chút tấm lòng của chúng tôi và một bất ngờ cho cậu."
"Đúng vậy, những người này rất quan tâm cậu, bánh ngọt hoàn toàn là tự tay họ làm ra." Thẩm Tuyết Trì buông tay, sau đó xoay người, "Không nghĩ tới làm bánh lại mệt như vậy."
Lòng bàn tay trống rỗng, Cố Quân vội vàng nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ lại chút hơi ấm còn sót lại.
"Chính cậu làm?"
"Đương nhiên." Thẩm Tuyết Trì trả lời: "Tôi lại muốn giấu cậu, lén lén lút lút chạy cho kịp tiến độ, mỗi ngày đều mệt mỏi, nhưng cậu mấy ngày nay hình như có chuyện gì thì phải, tính khí của cậu trở nên nóng nảy, khép mình hơn trước, lại còn cuồng công việc đến nỗi suốt ngày tôi thấy cậu trong thư phòng, còn đang nghĩ cách lừa cậu, không ngờ cậu lại đột ngột ra ngoài, thật tình cờ cho chúng tôi một cơ hội.."
Cố Quân đứng ngây ra, như thể đang cố gắng tiêu hóa những lời của Thẩm Tuyết Trì.
Anh cảm động không thể giải thích được, không ngờ vào ngày sinh nhật của mình lại có được bất ngờ lớn như vậy. Hồi còn nhỏ anh cũng được tổ chức sinh nhật vài lần, nhưng đại đa số đều là lợi dụng sinh nhật để xã giao, một đám cô chú không quen kéo lũ trẻ ồn ào đến chúc mừng, tươi cười tặng anh những món quà đắt tiền. Nhưng lần này thì hoàn toàn khác, không có đèn sáng cũng chẳng có đám đông, chỉ có nến và bánh ngọt đơn giản, nhưng lại có thể chứng minh anh là nhân vật chính của "bữa tiệc" này, không phải Cố gia.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thẩm Tuyết Trì vỗ vỗ lưng anh, "Mau ước một chút, thổi tắt nến đi!"
Cố thiếu gia sửng sốt: ".. Được."
Anh đến gần chiếc bánh, những ngọn nến rực rỡ tỏa ra một chút nhiệt. Cố Quân không biết ước điều gì, bản thân anh sống một cuộc sống bình thường và thích thực tế, không ai nói điều đó vào ngày sinh nhật của anh, và chính anh cũng không tin được rằng mình sẽ nhận được một điều ước từ việc này. Nhưng vào lúc này, đối mặt với một đám ánh mắt háo hức, người đàn ông lần đầu tiên cảm thấy có lẽ mình có thể giao tâm nguyện của mình cho các vị thần, và cũng tin rằng mình có thể sẽ nhận được phần thưởng bất ngờ. Liếc nhanh qua Thẩm Tuyết Trì bên cạnh, anh nhắm mắt lại và thổi tắt ngọn nến.
Ngọn nến bị thổi tắt, vô số dải ruy băng lập tức rơi xuống, đèn pha trong phòng được bật sáng, người hầu chơi với nhau bằng những dải ruy băng còn lại để ăn mừng vì thành công tạo được bất ngờ này.
"Nào, đội vào đi." Thẩm Tuyết Trì huýt sáo, đội chiếc vương miện bằng bìa cứng tồi tàn lên đầu Cố Quân, tò mò hỏi: "Cậu vừa mới ước điều gì vậy?"
"Bí mật." Cố Quân cười cười, hơi cúi đầu, để cậu đội vương miện cho mình, "Hơn nữa, nói ra ước nguyện sẽ không được đáp ứng."
Sau khi đội vương miện, Thẩm Tuyết Trì khinh bỉ thả tay ra: "Đồ keo kiệt, tất cả chỉ là dối trá."
Giọng điệu của cậu ta hằn học, lại có chút chua ngoa - quả thật, lúc đầu cậu rất ghen tị với việc mọi người giúp tên hôi hám này tổ chức sinh nhật.
Cố Quân không hề khó chịu mà còn vui vẻ: "Cho nên trước đây cậu vì chuyện này mà thân thiết với bọn họ như vậy?
Thẩm Tuyết Trì xấu hổ khi những điều anh ấy đã làm với tất cả trái tim của mình được nói thẳng ra," Thì sao? "
Cố Quân đến gần, liếc nhìn Tiểu Đường đang cùng người khác vui vẻ ở trong góc, ghé vào tai hắn nói nhỏ:" Vậy thì Tiêu Đường.. "Anh cố ý dừng lại.
Hơi nóng làm Thẩm Tuyết Trì mặt nóng bừng:" Tiểu Đường làm sao? Cái gì mà vậy thì Tiểu Đường? Cậu sao vậy, sao lại nói chuyện gần như thế? "
" Không sao. "Cố Quân chắc chắn, mỉm cười hài lòng.
Mọi người nô đùa một lúc rồi bắt đầu la ó và cắt bánh. Thẩm Tuyết Trì đã làm hết sức mình tạo nên ba lớp bánh, vì vậy cậu ta liên tục dặn dò Cố Quân phải cẩn thận. Cố Quân đi xuống với một con dao dài, cắt bánh thành từng miếng và phân phát cho mọi người.
Sau khi mọi người ăn xong, vẫn còn ba lớp bánh. Thẩm Tuyết Trì là người tự phụ nhất, lấy một cục kem bôi lên mặt Cố Quân, cười lớn. Cố Quân chưa bao giờ bị đối xử như vậy trước đây, vì vậy trông anh lúc này rất ngớ ngẩn. Mọi người đều biết tính khí của Cố Quân, họ không quan tâm đến địa vị chủ nhân của anh nữa, cùng cười với Thẩm Tuyết Trì.
" Cậu biết đấy, Cố thiếu gia. "Thẩm Tuyết Trì tự hào nói," Đây mới là sinh nhật thực sự. "
Cố Quân không nói lời nào, anh ta không quan tâm, dùng ngón tay quét bánh rồi quẹt lên mặt Thẩm Tuyết Trì.
Thẩm Tuyết Trì mất cảnh giác, nhảy cao ba thước, hét lên không được đánh trả, rồi chạy khắp phòng.
Khung cảnh đột nhiên hỗn loạn, mưa bánh không ngừng và trận chiến quẹt kem diễn ra ác liệt. Cố Quân trốn thoát hai lần, anh cảm thấy mình vẫn chưa quen với nó nên lợi dụng sự hỗn loạn chạy ra ngoài.
* * *
Náo loạn một hồi, mọi người mới phát hiện những người bị thương ngoài ý muốn đều là quân thiện chiến, còn tên chính chủ thì đã chạy thoát.
Tất cả những người trước mặt họ đã biến thành một người bánh ngọt, không thể nhận ra, họ chỉ vào nhau và cười không thương tiếc.
Thẩm Tuyết Trì chỉ bị đánh vào mặt và tóc, thứ nhất là cậu ấy tránh được kịp thời, thứ hai là người hầu sợ ném vào người cậu ấy vì lo cho bộ quần áo đắt tiền của cậu. Dì Mây và một vài người giúp việc mang nước nóng và khăn tắm cho họ để lau.
Sau khi lau sạch sẽ, ánh mắt của Thẩm Tuyết Trì đảo quanh căn phòng, lần này cậu ta không thể nhìn thấy Cố Quân. Thấy mọi người đang cúi đầu bận rộn quét dọn, cậu liền đem khăn tắm giao cho người hầu bên cạnh, lẳng lặng như mèo chạy ra khỏi cửa, chạy lên lầu.
Cậu ta có lẽ biết Cố Quân ở đâu, đi thẳng đến phòng làm việc ngay khi lên đến tầng ba.
Cửa không đóng chặt, Thẩm Tuyết Trì nghiến răng, cảm thấy kích động một cách kỳ lạ, nghĩ sau này nên chế nhạo anh như thế nào.
" Cố Quân, để tôi bắt cậu!"Thẩm Tuyết Trì dùng sức đẩy cửa ra, hét lớn.
Đáng tiếc, đáp lại cậu là một căn phòng trống, không thấy Cố Quân đâu cả, chỉ có ánh đèn vẫn sáng trưng.
Bởi sự nhiệt tình quá đà, vai anh đâm sầm vào tường, lập tức ngã xuống ủ rũ.
Cậu ta đang làm gì vậy, Thẩm Tuyết Trì nói với chính mình, làm sao Cố Quân lại không ở đây. Cậu đá văng ghế để trút giận, rồi bước vào trong phòng, mơ hồ nghe thấy tiếng nước. Cậu thấy rằng phòng tắm bên cạnh phòng ngủ đang được đóng chặt, ánh sáng vàng ấm áp lọt ra từ khe hở phía dưới.
Thẩm Tuyết Trì nhanh chóng nhếch mép.
Phỏng đoán đã được xác nhận là chính xác, cậu vô cùng tự hào, không biết bây giờ nên vỗ cửa phòng tắm dọa người hay trốn ở đâu đó chờ Cố QUân đi ra rồi bất ngờ nhảy tới trước mặt anh. Cố Quân đã nhìn thấy cặp mông trần của anh trước đây, và lần này anh chính là cơ hội để anh bù đắp nó.
Thẩm Tuyết Trì đang chuẩn bị cho một trận đại chiến, quay người lại, nhưng khi cậu ta đang tìm chỗ trốn, ánh mắt cậu ta rơi vào bàn của Cố Quân.
Trên góc bàn màu nâu sẫm có một chiếc điện thoại di động.
Có lẽ Cố Quân vội vàng rời đi, hoặc có thể là cậu ấy căn bản không hy vọng có người tiến vào. Tóm lại, thái độ bất cẩn như vậy lại tình cờ gặp được người đang rất cần nó lúc này.
Thẩm Tuyết Trì ngây người nhìn cái điện thoại chằm chằm, hai chân tê dại đến mức khó có thể đi lại, tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung. Cậu cảm thấy có một bàn tay vô hình vươn ra khỏi điện thoại, siết chặt cổ họng cậu, khiến cậu không thở được. Thời gian trôi qua thật lâu, như thể đã qua một thế kỷ vậy. Tiếng nước sau lưng vẫn ào ạt, giống như tiếng ma quỷ thì thào. Thẩm Tuyết Trì cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc điện hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy nó.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/