Nguồn gốc sự tức giận của Cố Quân không rõ ràng, Thẩm Tuyết Trì càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. Sau đó, Cố Quân mặc cho cậu ta cầu xin hay chế giễu, anh vẫn không nói gì và ngừng chơi piano rồi bỏ lên phòng làm việc với khuôn mặt lạnh lùng.
Thẩm Tuyết Trì vô cùng chán nản, nắp đàn piano vẫn chưa được đóng lại, cậu dùng một ngón tay ấn vào mấy phím đàn vài lần, lúc đầu cậu còn cảm thấy thú vị, nhưng sau đó cảm thấy chán nản, cậu lặng lẽ đậy lại khăn trải bàn. Đột nhiên cảm thấy trên mặt mát lạnh, phát hiện cửa sổ kiểu Pháp kia vẫn còn chưa đóng, cậu đi tới kéo chặt lại, dùng một tay lau mặt, trong lòng không khỏi chửi thầm, Cố Quân, cái tên chết tiệt.
Giúp anh ta tổ chức sinh nhật thật uổng phí tâm ý tốt, đã không cảm kích người ta thì thôi, lại còn lạnh lùng liếc người ta một cái.
Thật là lãng phí một suy nghĩ đẹp như vậy hiếm khi được nhân giống.
Sau đó, Cố Quân phát hiện ra rằng tần suất Tiểu Đường xuất hiện ngày càng cao. Hơn nữa, Thẩm Tuyết Trì vẫn luôn lén lút cùng cô ta nói chuyện, không biết nói cái gì, vừa gặp nhau liền cười ha hả rồi đi mất, trong mắt và lông mày đều tràn đầy lời hứa hẹn lần sau gặp lại.
Sau đó, Thẩm Tuyết Trì không đeo bám anh như trước nữa. Trước đây, mỗi khi buồn chán, cậu ấy sẽ đến phòng làm việc của anh, ngồi lên chiếc ghế xoay đung đưa và cười nhạo anh như một cái máy cứng ngắc chỉ biết làm việc.
Tuy nhiên, gần đây cậu ấy đã học được một chút. Cố Quân nhìn chằm chằm vào một cuốn sách về các nguyên tắc kinh tế trên giá sách, sau khi đọc tất cả các cuốn tiểu thuyết nước ngoài, Thẩm Tuyết Trì, người đang nổi loạn, cuối cùng đã mở rộng móng vuốt của mình sang những cuốn sách khác. Đáng tiếc giá sách của Cố Quân chỉ có sách kinh tế, kinh doanh, quản lý công ty nên cậu phải chịu khó đọc.
Một tiếng sấm bị bóp nghẹt nổ tung trong không trung, kéo Cố Quân ra khỏi những suy nghĩ của mình.
Cửa sổ không đóng, mưa xuân như trút nước, gió ẩm làm tài liệu bay tán loạn.
Cố Quân bất lực đứng dậy, đang định đóng cửa sổ lại thì thoáng thấy Thẩm Tuyết Trì và một vài người hầu khác cầm ô từ bên ngoài đi vào, an đột nhiên như nhũn chân ngã xuống đất, thân thể cứng đờ đến mức không thể di chuyển, đôi mắt của anh ta như muốn bay xuống và dán vào cơ thể của Thẩm Tuyết Trì.
Mãi đến khi nửa người rướn ra không còn gì để nhìn anh mới bất đắc dĩ rút lui.
Có rất nhiều hạt mưa trên tóc anh, anh liên tục cảm thấy ẩm ướt và mát lạnh.
Anh đứng ngẩn người trước cửa sổ, bọn họ đang nói cái gì vậy, trông có vẻ rất vui vẻ hoạt bát? Cố Quân nghĩ. Nỗi cô đơn của tuổi trẻ lại trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chắc là do anh đã từng tiếp xúc với sự vui vẻ ấy rồi, nếu đánh mất lần nữa thì lại càng khó buông bỏ. Cố Quân ngơ ngác nhìn gian phòng rộng lớn, cảm thấy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Rõ ràng, cách đây không lâu, có một người sẽ ở đây lật sách, xoay ghế, ngâm nga giai điệu và làm ầm ĩ không ngừng. Lúc đầu anh cũng khó chịu, nhưng bây giờ anh thấy nhớ, nhớ cảm giác có người ở cùng.
Cố Quân yên lặng đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve tấm chăn phẳng lì. Anh nhớ rằng khi Thẩm Tuyết Trì lần đầu tiên đến đây, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy ghen tị với chiếc giường mềm mại và rộng lớn của anh. Cố Quân ấn mạnh lên giường, nhưng đầu óc anh đang nghĩ đến chuyện khác. Thẩm Tuyết Trì muốn làm gì thì làm, tứ chi lắc lư trên giường như chèo nước, động tác khoa trương đến mức không chú ý đến vạt áo đã bị xắn lên, lộ ra vòng eo và cơ bụng cường tráng.
Khuôn mặt bị che đi một nửa này luôn hấp dẫn hơn là lộ ra ngoài, suy nghĩ của Cố Quân đang bay bổng và anh nghĩ đến nốt ruồi mà anh từng trông thấy. Nó sẫm hơn màu da khỏe mạnh, nhưng nhạt hơn màu đen tuyền, đó là một sự tồn tại đặc biệt. Anh không tự chủ được dùng sức hướng xuống ngón tay, Cố Quân trong mắt đột nhiên lộ ra một tia nghiêm nghị.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngón tay này được ấn vào cơ thể của cậu ấy, cậu ấy sẽ thể hiện biểu cảm gì?
Nó dường như đã được thử trong quá khứ, cùng một sự mềm mại, nhưng không hề có một chút nữ tính. Nó giống như đi trong một khu rừng nguy hiểm, và bạn phải luôn cảnh giác với một con báo có hàm răng sắc nhọn và mùi nồng nặc bay ra từ bất kỳ ngóc ngách nào. Sự căng thẳng luôn thường trực, và khát khao chinh phục trong máu cũng bùng phát.
Lại có một tiếng sấm dữ dội nữa, chớp loé răng nanh, mưa cũng rơi nặng hạt hơn, lộp độp như tiếng trống.
Ánh sáng nhợt nhạt tràn vào, bao phủ người đàn ông bên giường, in dấu trên nét mặt của anh ta, giống như một bóng ma.
Đột nhiên, Cố Quân nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi chăn như thể tay anh đang nóng.
Anh ngây người chớp chớp mắt, sương mù dưới mi đen tràn ngập vẻ hoang mang.
Tim anh đập nhanh hơn, du͙© vọиɠ không báo trước vừa rồi dường như muốn kéo anh xuống vực sâu, mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Cố Quân bị sốc, khi anh ấy định thần lại, cơ thể anh ấy lần lượt tràn ngập sự trống rỗng.
Thật là điên rồ. Cố Quân cố gắng lắc đầu và rời khỏi nơi mơ mộng trong phòng ngủ.
Hắn còn chưa đi hai bước, đột nhiên nhớ tới Thẩm Tuyết Trì vừa mới trở về, vậy họ đang ở đâu rồi? Liệu theo dõi bọn họ thì có biết được lý do của sự ghẻ lạnh vừa qua? Người đàn ông không muốn lo lắng thêm nữa, anh ngay lập tức bước ra khỏi căn phòng nơi anh ta sắp chết đuối trong sự tò mò.
Khi đến gần cầu thang, anh nghe thấy một tràng cười sảng khoái.
Cố Quân lập tức cúi người, lẻn vào giữa tay vịn, lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ có thể nhìn thấy một góc từ đây, và bóng dáng Thẩm Tuyết Trì vụt qua. Cố Quân ngứa ngáy không chịu nổi, ngồi xổm xuống đi vài bước. Thật điên rồ, nếu lúc này có người hầu đi lên lầu, nhìn thấy dáng vẻ và tư thế kỳ quái như vậy của người đàn ông bình thường lạnh mặt, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm.
Anh đã lo lắng suốt cả quãng đường, nhưng may mắn là anh đã không gặp ai.
Cố Quân thành công đến lối đi trên tầng hai và hít một hơi dài. Duy trì trạng thái trộm cắp cùng với tư thế áp suất thấp sẽ làm não mất đi một ít oxy. Vài người vẫn còn đứng ở cửa, Cố Quân cảnh giác nhìn tới nhìn lui, thò đầu ra ngoài.
Anh lại nhìn thấy cô hầu gái phiền phức Tiểu Đường.
Tiểu Đường đang đứng giữa đám người, ngước mắt nhìn Thẩm Tuyết Trì. Thẩm Tuyết Trì thỉnh thoảng đáp lại cái nhìn của cô ấy và cười nói vài câu. Cố Quân ở phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng, một mùi lên men chua hiếm thấy bốc ra từ trái tim anh.
Gần đây, anh ấy thường xuyên nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau-kể từ lần cuối cùng họ tình cờ gặp nhau khi chơi piano.
Trước đây anh và cậu từng rất thân thiết với nhau, người khác căn bản không nhúng tay vào, sự xuất hiện của cô hầu gái này giống như cái gai đâm vào tim anh, mặc dù Cố Quân cảm thấy mình quá nhỏ nhen nhưng suy nghĩ cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh không thể bị xua tan.
Thẩm Tuyết Trì thường thì thầm với Tiểu Đường hoặc những người hầu khác, đôi khi họ ở trong sảnh hoặc phòng làm việc, người giúp việc sẽ tìm cách gọi cậu ta ra ngoài.
Thời gian anh ở bên Thẩm Tuyết Trì không ngừng rút ngắn, những cuộc chạy bộ lúc sáng sớm, đi dạo sau bữa tối, những khoảng thời gian khi ở cùng nhau trong phòng làm việc đều bị biến mất, nếu không có Thẩm Tinh Trì làm trung gian thì những người hầu cũng sẽ không chủ động tìm Cố Quân chơi bài, tiệc tùng náo nhiệt. Pháo hoa cũng chẳng còn nữa, Cố Quân đang dần trở lại với trạng thái ban đầu, xa cách, thờ ơ, tách biệt với thế giới, luôn làm việc một mình, cống hiến hết mình cho đống công việc không bao giờ kết thúc.
Đây chính là kết thúc tốt đẹp nhất, Cố Quân lẽ ra nên tiếp nhận chuyện này từ lâu, cho dù không phải là bây giờ thì ba tháng sau, sau khi Thẩm Tuyết Trì rời đi, bọn họ liệu có còn duy trì được mối quan hệ này không? Ngay cả Cố Quân cũng biết câu trả lời, Thẩm Tuyết Trì là một con chim vĩnh viễn không thể bị giam cầm, chỉ cần cậu trở lại thành phố A, cuộc sống muôn màu rực rỡ sẽ cuốn cậu đi.
Cố Quân tức giận nắm chặt tay, trong phút chốc lơ đãng, những người đó đã đi về phía cuối tầng hai, Cố Quân vội vàng đứng dậy đi hai bước, lại thấy những người phía trước càng ngày càng xa, anh ấy có bước bao nhiêu bước cũng không thể bắt kịp bọn họ. Con đường dưới chân kéo dài vô tận, bóng tối chung quanh mông lung, xa xa cũng chỉ có một vài tia sáng. Thật không may, những người đó rẽ sang một phía và biến mất hoàn toàn, bòng tối lúc này ngay lập tức bao trùm lấy Cố Quân.
Anh đột nhiên đứng tại chỗ, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, tính mở miệng nhưng lại không đủ dũng khí để nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể thất vọng cúi đầu, một mình trở về phòng.
Trở lại phòng làm việc, Cố Quân ngồi trên chiếc ghế xoay, nửa giây sau đứng dậy tiến về phía đối diện, ngã người trên chiếc ghế mà Thẩm Tinh Trì thường ngồi. Anh mệt mỏi vươn tay nhéo lông mày, ngồi xoay qua xoay lại một lúc, trong lòng không có cảm giác thoải mái.
Trong lúc buồn bực, anh nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Anh lấy nó ra và thấy rằng đó là một cuộc gọi video của em gái Cố Oản. Bấm vào, khuôn mặt tươi cười của em gái lập tức hiện ra, đồ đạc ở hậu cảnh gọn gàng, phóng khoáng, ánh nắng trắng sáng tràn ngập mọi ngóc ngách. Không như bên anh, tối và mưa.
"Anh?" Giọng nói của Cố Oản xuyên qua điện thoại truyền đến từ một quốc gia xa xôi, có chút vặn vẹo, "Anh đang làm gì vậy?"
Cố Quân nhìn cô chằm chằm, anh có thể phân biệt chính xác sự khác biệt giữa nụ cười của hai người. Nụ cười của Cố Oản ôn nhu, nhẹ như nước ấm, rất thoải mái. Nụ cười của Thẩm Tinh Trì rực rỡ và khoa trương, có ma lực thu hút sự chú ý của người ta trong giây lát, giống như một ly rượu mạnh, nuốt vào thì cay nồng nhưng hậu vị thì thất thường và dễ gây nghiện.
Bên kia camera có một người đi ngang qua, Cố Oản vội vàng hướng camera về phía anh ta, hét lớn: "Mau lên, chào một tiếng!"
Chồng của Cố Oản, cậu Lâm, nhanh chóng đứng thẳng dậy và nói lớn: "Chào anh!"
"Anh điên rồi!" Cổ Oản tiếng cười truyền đến, trong lời nói tràn đầy dụ hoặc cùng tức giận.
Máy quay lại chuyển sang Cố Oản, cô gái có mái tóc xoăn màu nâu quyến rũ, khóe mắt và lông mày đầy ngọt ngào giống như cô vợ nhỏ mới cưới.
"Anh à, đừng để ý tới anh ấy, anh ấy gần nhất điên rồi." Nói xong, cô vén một bên tóc, lộ ra đôi hoa tai ngọc trai, "Anh trai, anh xong việc rồi à? Ở bên đấy tối quá!"
Cố Quân: "Trời mưa."
Cố Oản: "Không bật đèn sẽ hại mắt đó."
Cố Quân chuyển chủ đề: "Khi nào thì em về? Mẹ sẽ nhớ em."
Cố Oản: "Bọn em dự định đi du lịch trong một năm, bọn em cũng đã bàn bạc với bố mẹ, mỗi tối em đều gọi điện thoại cho mẹ."
Cố Quân bất đắc dĩ cười nói: "Anh chưa từng thấy chuyến đi tuần trăng mật nào như của em."
Cố Oản: "Hạnh phúc trong cuộc sống là hạnh phúc trọn vẹn. Bọn em đang có một khoảng thời gian vui vẻ, em tin anh và bố mẹ cũng rất vui khi biết điều đó."
Cố Quân: "Dẻo miệng, làm sao em có thể theo.."
Anh ta vốn muốn dùng tên của Thẩm Tuyết Trì để so sánh, nhưng khi anh ta định nhắc đến, những cảnh tượng đáng lo ngại vừa rồi không thể kiểm soát được tuôn ra, và tâm trạng thoải mái hiếm có ngay lập tức bị bao phủ trong làn khói mù mịt.
"Anh?" Cô em gái cẩn thận bắt gặp biểu tình hơi thay đổi của Cố Quân, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh không thoải mái à?"
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
Cố Quân: "Không có gì."
Cố Oản đề nghị: "Anh bật đèn lên đi, tối quá, ở một mình không thoải mái. Anh trai có ở trong thư phòng không? Sao lại yên tĩnh như vậy, anh Trì ở đâu? Anh không phải nói anh ấy thích ở đây nhất sao?"
Cố Quân đứng dậy, đi về phía công tắc đèn và cố tình nói dối: "Anh thấy ồn ào quá nên đuổi anh ấy đi rồi."
"Đồ nói dối." Cô em gái lớn lên cùng người anh tàn nhẫn trực tiếp vạch trần anh, "Người khác thì không biết, nhưng anh thì em hiểu nhất. Anh Trì nhất định mệt mỏi khi ở trong thư phòng với anh, toàn là sách kinh tế sẽ làm anh ấy chết ngạt."
Cố Quân chỉ có thể nói sự thật: "Ừ, anh ấy đang chơi với những người hầu."
Đèn được bật lên, những đốm sáng háo hức bắn ra khắp nơi, chiếu sáng xung quanh, soi rõ sự cô đơn ẩn chứa trong mắt Cố Quân.
"Anh.." Điện thoại cách rất gần, Cố Oản có thể nhìn rõ ràng, cô nhìn chằm chằm một lúc, sau đó do dự, "Anh ghen sao?"
Tim đập dữ dội, giống như một tia sét xé trời, Cố Quân giơ tay chạm vào công tắc.
Cả căn phòng một lần nữa chìm vào bóng tối.