Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương

Chương 31: "Đôi mắt anh thật đẹp"

Editor: Hoameei

Ánh đèn trong phòng không quá sáng, Kỷ Nguyễn chỉ mở đèn bàn, thậm chí có thể nói là hơi tối.

Cố Tu Nghĩa ngồi dựa trên đầu giường, một nửa gương mặt bị bóng tối che phủ, chỉ để lại đôi mắt ánh lên nụ cười.

Ngoài cửa sổ, một vài tia sáng từ đèn đường le lói hắt vào phòng, lại mơ hồ khiến trong đôi mắt hắn như có những đốm lửa nhảy múa, khiến người ta cảm thấy gần gũi thân mật.

Tầm mắt giao nhau, Kỷ Nguyễn giật mình, đầu ngón tay dường như nóng lên một cách kì lạ, làm cậu có chút ngượng ngùng.

Đôi tay cậu nắm thành ghế, không rõ nguyên do mà cười: "Tay nghề xoa bóp của sếp Cố đã nâng cấp đến mát xa huyệt vị rồi sao?"

Nụ cười của Cố Tu Nghĩa sâu hơn: "Ừm, quyết định cho em một vé trải nghiệm đầu tiên, thế nào, vị khách hàng này có muốn thử một chút không?"

Kỷ Nguyễn chỉ do dự hai giây, sau đó lập tức đứng dậy đi về phía Cố Tu Nghĩa.

Tuy rằng cậu không rõ cảm xúc khác thường trong lòng khi nhìn Cố Tu Nghĩa lúc này là gì, nhưng ít nhất cậu biết mình cũng không hề thấy bài xích loại cảm giác kì lạ này.

Thậm chí độ ấm nơi đầu ngón tay dần dần lan tràn đến toàn thân, phảng phất giống như càng đến Cố Tu Nghĩa, thế giới lại càng ấm áp.

Sinh vật sống trên thế gian này đều có xu hướng tìm đến nguồn nhiệt, Kỷ Nguyễn cũng vậy.

Cậu ngồi xuống bên mép giường, lấy con gấu bông lớn làm đệm, quay lưng với Cố Tu Nghĩa nghiêng người nằm xuống, mặt dán lên bụng gấu: "Bắt đầu đi, phải nhẹ tay chút đó."

"Ừ."

Lòng bàn tay Cố Tu Nghĩa đặt trên hai huyệt Thái Dương của Kỷ Nguyễn, nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền đến, Kỷ Nguyễn thích ý mà nhắm mắt lại.

"Có thể dịch lên một chút không?"

"Lực tay mạnh hơn chút đi."

".... Khoan khoan, vẫn là ấn nhẹ thôi, giống lúc bắt đầu ấy."

Cậu chẳng qua đưa ra vài yêu cầu nhỏ đối với nhân viên mát xa, gương mặt lại bị nhéo một phen, nhân viên mát xa cười nhẹ, nói: "Em còn có rất nhiều yêu cầu?"

Kỷ Nguyễn vùi mặt vào bụng gấu mềm, cười trộm: "Đây không phải là trách nhiệm nghề nghiệp của anh sao? Hơn nữa, đầu của tôi quý giá như vậy, nếu ấn không tốt về sau sẽ không tới chỗ anh tiêu tiền nữa."

Vị khách hàng này tính tình còn rất lớn.

Cố Tu Nghĩa bật cười: "Được thôi."

Nói thật ra, trình độ hầu hạ người khác của Cố tổng chẳng đâu vào đâu, không có kỹ thuật gì cả, ăn may ở chỗ lực tay nhẹ nhiệt độ cơ thể cao, áp trên trán Kỷ Nguyễn chẳng cần làm gì cũng có thể tạo ra cảm giác thoải mái giống như đang chườm nóng.

Kỷ Nguyễn thực sự rất thích nhiệt độ cơ thể của hắn.

Lúc bắt đầu Cố Tu Nghĩa vẫn rất tận tâm làm hết phận sự của mình, xoa không được bao lâu tay lại bắt đầu thả bay, Kỷ Nguyễn ngẫu nhiên cảm thấy gương mặt ngứa một chút, vành tai bị niết một chút, rồi lại bị cào một chút, chọc cậu ngứa ngáy không thôi.

Kỷ Nguyễn bắt lấy tay hắn, lật người lại nhìn qua: "Anh còn muốn mát xa cả mặt tôi à?"

Cố Tu Nghĩa vừa nghe liền cười rộ lên: "Có thể... nếu em muốn."

Nói xong lập tức duỗi tay tính thi triển kỹ xảo mát xa cao siêu của mình.

Kỷ Nguyễn lập tức ngồi dậy: "Dừng dừng, tôi không cần."

Vốn chỉ là ấn cái trán, Kỷ Nguyễn còn có thể tiếp nhận, nhưng cảm giác khuôn mặt bị sờ rất kì quái, cậu cũng không nói rõ ràng được, chỉ là cảm thấy trong lòng tê dại.

Cậu tùy tiện vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, bước xuống giường quay lại bàn học ngồi: "Tôi thấy khỏe rồi, muốn ôn bài tiếp, Cố tổng, anh cũng về ngủ đi, ngủ ngon."

Tay Kỷ Nguyễn cầm bút, tựa hồ lập tức tiến vào trạng thái học tập, không còn để ý chuyện bên ngoài. Cố Tu Nghĩa nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, ngẩn ra một giây, rồi sau đó có cảm nhận sâu sắc bị người dùng xong liền bỏ sang một bên.

Hắn đứng dậy đi đến trước bàn, ôm cánh tay cúi đầu nhìn Kỷ Nguyễn: "Không có?"

Kỷ Nguyễn nhìn lại: "Còn có cái gì?"

"...... Ví dụ như cảm ơn gì đó?"

"Vậy rất cảm ơn anh, ấn thật sự thoải mái."

"Thế thôi?"

Kỷ Nguyễn nhấp môi, giống như rất nghiêm túc mà tự hỏi, sau đó thẳng thắn nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Tôi sẽ dùng bài thi trọn điểm để báo đáp anh."

"......"

Sự thật chứng minh, tuy rằng kỹ thuật mát xa của nhân viên Cố không tốt lắm, nhưng đối với việc ôn thi thì vẫn có tác dụng, quả nhiên Kỷ Nguyễn lấy được mấy bài thi đạt điểm tối đa.

Vì để thực hiện lời hứa, Kỷ Nguyễn đặc biệt in bảng thành tích thi cuối kỳ của mình dán bốn phía lên tường trong phòng của nhân viên Cố, hết sức thể hiện lòng chân thành cảm kích cùng khen ngợi với hắn.

Trước cửa phòng, Kỷ Nguyễn nghiêm túc vuốt phẳng các góc của bảng thành tích, kiêu ngạo ngửa đầu nhìn Cố Tu Nghĩa: "Thế nào?"

Cố Tu Nghĩa: "......"

Cố Tu Nghĩa kéo khóe miệng: "Giỏi quá."

Tuy rằng Cố tổng cảm thấy bản thân giống như chẳng được cái gì, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Nguyễn thực hiện hứa hẹn với mình... Ít nhất cũng có thể chứng minh quan hệ của hai người đã có tính tiến triển đột phá.

Đúng vậy, hẳn là có đột phá đi....... Cố Tu Nghĩa tự an ủi chính mình.

Hai người cùng nhau nhìn bảng thành tích sáng lấp lánh, thời điểm Kỷ Nguyễn nhận điểm cũng là lúc chuẩn bị giăng đèn kết hoa đón Tết Âm lịch rồi.

Kỳ thi cuối kỳ của Bắc Đại năm nay kết thúc khá muộn, đã sắp tới cuối năm rồi, trong nhà bắt đầu đổi thành những đồ có màu sắc ấm áp, cửa sổ dán chữ Phúc, ngoài cửa chính treo đèn l*иg đỏ.

Ngày giao thừa Cố Tu Nghĩa vẫn còn bận việc bên ngoài, trước bữa tối mới trở về nhà.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Kỷ Nguyễn đang trèo thang dán câu đối lên cửa.

Biệt thự lớn, cửa chính cũng cao hơn so với cửa ở chung cư, Kỷ Nguyễn đứng trên giá thang, ngay cả Cố Tu Nghĩa cũng phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt cậu, lập tức bị độ cao này dọa sợ.

"Em làm cái gì thế?" Cố Tu Nghĩa bước nhanh tới.

Kỷ Nguyễn còn đang cầm băng dính hai mặt, nghe vậy thì cúi đầu, miệng ngâm nga cười: "Dán câu đối đó, buổi sáng tôi và dì Triệu ra ngoài mua, bây giờ giá cả càng ngày càng cao, một bộ câu đối cũng —— Á! Anh làm gì đấy!"

Kỷ Nguyễn nói được một nửa thì Cố Tu Tu Nghĩa đột nhiên chặn ngang người ôm xuống, đầu xoay một vòng đến choáng váng.

Cho đến khi ôm Kỷ Nguyễn an toàn đứng trên mặt đất, Cố Tu Nghĩa mới nhẹ nhàng thở ra.

Xung quanh đây không có ai, dì Triệu không biết đi đâu rồi, mặt đất lát đá rất dễ trơn trượt, nếu cái thang không vững không biết Kỷ Nguyễn sẽ ngã bị thương nghiêm trọng thế nào.

Cố Tu Nghĩa nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.

"Về sau không có người ở cạnh không được tự trèo cao như vậy, nghe không?"

Trái tim Kỷ Nguyễn còn đang đập bình bịch, bị bất ngờ ôm xuống như vậy làm cậu một phen hú vía, xoa xoa ngực: "Còn nói nữa, lúc anh kéo tôi xuống dưới còn dọa người hơn đó, sao anh không nói trước cho tôi một tiếng?"

"......"

Cố Tu Nghĩa bình tĩnh lại, cũng ý thức được hành động vừa nãy của mình quá đường đột.

"Xin lỗi," Hắn ho khan một tiếng: "Dán xong rồi sao?"

"Còn một cái nữa..." Tuy rằng ngoài miệng Kỷ Nguyễn oán giận, nhưng cũng biết Cố Tu Nghĩa chỉ là muốn tốt cho mình, cũng không định dán nữa, dịch sang bên cạnh nhường hắn.

Cố Tu Nghĩa nhận băng dính từ tay Kỷ Nguyễn, dẫm lên bậc thang nhanh chóng dán câu đối lên, vuốt phẳng hai ba cái, sau đó cùng Kỷ Nguyễn vào nhà.

Kỷ Nguyễn còn quấn một cái khăn quàng cổ thật dày, Cố Tu Nghĩa giúp cậu tháo xuống, nâng khuôn mặt trắng như tuyết lên: "Dọa sợ rồi sao?"

Kỷ Nguyễn rũ mắt không thèm nhìn Cố Tu Nghĩa, hợp tình hợp lý nói: "Ai như vậy cũng sẽ bị dọa sợ thôi..."

Cố Tu Nghĩa dời mắt đi, vỗ đỉnh đầu Kỷ Nguyễn: "Thật là yếu ớt... Đi rửa tay đi."

Dì Triệu đã nấu một bàn cơm tất niên phong phú, màu sắc rực rỡ hương vị thơm ngon, Kỷ Nguyễn chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm chat phòng kí túc xá trước rồi mới động đũa.

Trên bàn còn có một đĩa bánh trôi rượu nếp ăn vô cùng ngon, hợp khẩu vị của Kỷ Nguyễn hơn cả những món thịt cá khác.

Nhưng Cố Tu Nghĩa sợ gạo nếp khó tiêu, vì thế chỉ cho Kỷ Nguyễn ăn vừa đủ, làm Kỷ Nguyễn tức giận đến mức bỏ qua bánh trôi uống hẳn hai bát canh tỏ vẻ bất mãn.

Buổi tối, hai người ôm mèo ngồi ở phòng khách xem xuân vãn trên đài truyền hình. Cố Tu Nghĩa sống đến bây giờ, số lần có thể yên ổn xem xuân vãn vào đêm giao thừa chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vì thế thời khắc bây giờ đối với hắn mà nói, vừa xa lạ lại ấm áp.

Di động của Kỷ Nguyễn ầm ầm vang lên, nhóm chat phòng kí túc xá liên tục gửi ảnh gia đình ăn tết.

Nhà Tần Sơn còn đang ăn cơm, Lý Ngộ đã chạy ra ngoài bắn pháo hoa, Hàn Tiểu Lâm thì gửi ảnh đắp người tuyết.

Kỷ Nguyễn click mở hình nhìn.

[ @Hàn đại tiên, Hàn Tiểu Lâm, cậu để người tuyết trong tủ lạnh làm gì? ]

Hàn Tiểu Lâm phản hồi lại: [ Để may mắn. ]

[ Kỷ Nguyễn:......? ]

[ Hàn đại tiên: Cái này chắc cậu không biết, tổ tiên nhà tớ truyền lại nói rằng, ngày giao thừa đặt một đôi người tuyết trước cửa, vừa để trừ tà vừa có thể phù hộ cho năm sau phát tài.]

Kỷ Nguyễn nhướng mày: [ Còn có chuyện này? ]

[ Hàn đại tiên: Không biết nơi khác sao, nhưng dù sao nhà tớ có, khi còn nhỏ sống ở nông thôn năm nào cũng đắp hai cái thật lớn, giờ chuyển vào thành phố, chủ chung cư không cho đặt trước cửa thang máy, tớ nghĩ, cửa tủ lạnh cũng coi như là cửa, tạm chấp nhận vậy. ]

Thần giữ cửa tủ lạnh cũng coi như là thần giữ cửa, Kỷ Nguyễn không nhịn được cười ra tiếng, Cố Tu Nghĩa ở bên quay đầu nhìn.

Kỷ Nguyễn cười ngất, đưa lịch sử trò chuyện cho Cố Tu Nghĩa xem.

Cố Tu Nghĩa đọc xong cũng phải nhướn mày: "Bạn của em đúng là một nhân tài."

Kỷ Nguyễn cười càng vui vẻ: "Anh nói xem, cậu ấy đã lớn thế này rồi sao còn tin tưởng câu nói đó."

"Đúng vậy." Cố Tu Nghĩa phụ họa: "Mê tín phong kiến không tin được."

"Anh nói đúng."

Nói xong hai người trầm mặc trong chốc lát, im lặng xem xuân vãn, nhưng Kỷ Nguyễn lại không yên lòng, mở ảnh Hàn Tiểu Lâm gửi nhìn thêm lần nữa.

Vài phút sau lại xem một cái.

Cái người tuyết này... nhìn cũng đáng yêu ghê.

"Khụ" Kỷ Nguyễn hắng giọng, câu được câu không ôm gối nói: "Sao lại có người đêm giao thừa còn chạy ra ngoài đắp người tuyết chứ, thật nhàm chán."

Cố Tu Nghĩa gật đầu, hắn cũng cảm thấy vậy: "Còn dễ bị cảm lạnh."

Kỷ Nguyễn: "......"

Cậu xoay mặt nhìn Cố Tu Nghĩa: "Tôi tuyệt đối không làm việc trẻ con như thế."

"Tôi cũng thế."

Cố Tu Nghĩa thuận miệng đáp xong mới phát giác có gì đó không đúng, bên cạnh có một tầm mắt mãnh liệt.

Hắn chần chừ nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt của Kỷ Nguyễn, bạn nhỏ lăng lăng nhìn hắn, đôi mắt vừa to vừa đẹp.

Cố Tu Nghĩa cùng cậu đối mắt chốc lát, nhận ra cái người ngoài miệng nói đắp người tuyết thật trẻ con, trong mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử.

Ánh mắt đối phương khẽ động một chút, Kỷ Nguyễn lập tức biết Cố Tu Nghĩa đã hiểu được suy nghĩ của cậu, nhấp miệng cười rộ lên.

Cậu vô cùng tin tưởng lúc này mình cười lên đáng yêu ngọt ngào cực kỳ, hai má lúm đồng tiền xinh xắn, từ người già 80 tuổi đến trẻ con 3 tuổi, chẳng phân biệt nam hay nữ, không ai có thể kháng cự được.

Huống chi là Cố Tu Nghĩa, cái kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng này.

Quả nhiên, môi Cố Tu Nghĩa khẽ nhấp, Kỷ Nguyễn thấy vẻ mặt hắn bắt đầu buông lỏng.

Nhưng giây tiếp theo, Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía TV, "Ca sĩ đang hát là ai thế?"

Rõ ràng đang đánh trống lảng.

Kỷ Nguyễn cướp lấy điều khiển trong tay hắn, làm hắn không thể không lại quay đầu đối diện với mình: "Nói anh cũng không biết, hỏi hắn làm gì, không bằng chúng ta nói chuyện hiện tại?"

Cố Tu Nghĩa: "......"

Cố Tu Nghĩa thật sự không có cách nào chống lại.

Ngày thường Kỷ Nguyễn biếng nhác, nhưng một khi cậu nghiêm túc nhìn người khác, đôi mắt sẽ cực kỳ sáng ngời, bởi vì màu mắt nhạt, nhìn qua giống như viên đá quý xinh đẹp, ánh mắt nóng rực đủ khiến tai đối phương đỏ bừng.

Cố Tu Nghĩa giơ tay che đôi mắt Kỷ Nguyễn lại, xoay đầu cậu đi.

Trước mắt Kỷ Nguyễn tối đen, bên tai truyền đến tiếng thở dài rất nhỏ.

- -----------------------

- ----------------------

Mười phút sau, Kỷ Nguyễn xách theo xô nhỏ cùng Cố Tu Nghĩa xuất hiện ở ngoài cửa.

Cậu mặc vô dùng dày dặn, cả người tròn vo ngồi xuống cũng không được, ngược lại Cố Tu Nghĩa không sợ lạnh, chỉ mặc quần áo mùa đông bình thường, hành động cũng linh hoạt hơn nhiều so với Kỷ Nguyễn.

Cho đến khi hai tay chạm vào tuyết, Cố Tu Nghĩa vẫn cảm thấy không thể tin được: "Ai nói tuyệt đối sẽ không làm chuyện trẻ con như vậy, bây giờ là thế nào?"

Kỷ Nguyễn sợ ngã, chỉ chăm chăm nhìn đường: "Ơ này, còn không phải vì để phù hộ cho anh năm sau phát tài sao?"

"Không cần" Cố Tu Nghĩa dìu cậu: "Tôi rất có tiền."

Kỷ Nguyễn cười lớn: "Con người anh cũng thật thú vị, có ai lại ngại nhiều tiền hơn nữa chứ?"

Lời này tất nhiên là có lý, Cố Tu Nghĩa là người làm ăn đương nhiên sẽ không coi tiền như rác, vì thế dưới ánh mắt chăm chú của Kỷ Nguyễn, thở dài bắt đầu nhận lệnh mà đắp hai cái người tuyết.

Hai người không đi vào trong vườn, đứng ngay ngoài cửa đắp hai quả cầu tuyết lớn, đặt lên nhau tạo thành hình thù người tuyết đơn giản.

—— trên thực tế đều là Cố Tu Nghĩa làm.

Kỷ Nguyễn vướng quần áo, hành động bị hạn chế, vì thế cậu chỉ đứng bên cạnh nghịch tuyết chơi chơi.

Cuối cùng người tuyết cũng thành hình, Kỷ Nguyễn liền phụ trách điểm thêm đôi mắt, dùng cà rốt làm mũi, cành cây làm cánh tay, lại quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ nhỏ, cuối cùng hoàn thành tác phẩm.

Trời quá lạnh, hai chân Kỷ Nguyễn cũng đông cứng, lúc đứng dậy không cẩn thận ngã ngồi xuống, xấu hổ hơn chính là vì quần áo quá dày mà cậu không đứng dậy được.

Cậu chống tay nỗ lực mấy lần, nhưng cũng chẳng xê dịch chút nào, cứ như trong tuyết có nam châm hút lấy mông cậu.

Cuối cùng Kỷ Nguyễn chỉ có thể nâng mặt, ngóng trông nhìn Cố Tu Nghĩa.

Kỷ Nguyễn vừa ngã Cố Tu Nghĩa đã muốn lập tức đỡ cậu, như nhìn bộ dáng hì hục cố gắng của cậu đặc biệt thú vị, nhất thời hắn không nhịn được tâm tư muốn trêu chọc bạn nhỏ, đứng ôm tay xem trò vui.

Nhưng Kỷ Nguyễn thật sự không dậy nổi, chóp mũi hồng hồng, Cố Tu Nghĩa sợ cậu ngồi lâu trên tuyết sẽ dính nước rồi lại bị cảm, cuối cùng vẫn cúi người nửa ôm nửa kéo cậu đứng dậy.

Hai chân Kỷ Nguyễn tê rần, dựa vào hắn hé miệng thở dốc.

Cố Tu Nghĩa lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Còn chưa động hai cái, sao đã thở hổn hển rồi?"

Kỷ Nguyễn tức giận liếc hắn: "Anh không biết tôi mặc nhiều quần áo sao? Hừ —— đứng nói chuyện không đau eo."

Cố Tu Nghĩa bất đắc dĩ cười cười.

Kỷ Nguyễn điều chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nghĩa.

Hai chiếc đèn l*иg đỏ treo trước cửa chọn thật tốt, ánh sáng dịu dàng như một tấm sa che mặt, khiến cả người hắn tựa như ấm áp hơn hẳn.

Ngay cả ánh mắt cũng thật ấm áp.

Kỷ Nguyễn nhìn chằm chằm hắn lúc lâu, không đầu không đuôi thốt lên một câu: "Đôi mắt anh cũng thật đẹp."

Hai mắt Cố Tu Nghĩa bỗng dưng lóe lên, chỉ vì một câu này mà thấy không được tự nhiên: "Nói bừa cái gì thế?"

Hai má lúm đồng tiền tròn tròn của Kỷ Nguyễn lại lộ ra: "Lỗ tai tôi không tốt nhưng mắt lại không mù, tôi nói thật đó, trước kia không chú ý, nay mới thấy thật sự có chút đẹp."

Trong nháy mắt hô hấp của Cố Tu Nghĩa cũng đình trệ.

Hầu kết khẽ giật, hắn quay đầu đi: "Em ăn bánh trôi rượu nếp bị say rồi hả Kỷ Nguyễn?"

Kỷ Nguyễn nghe xong lại cười rộ lên.

Tuyết bắt đầu rơi lất phất, Kỷ Nguyễn không muốn đầu dính tuyết, nhấc chiếc xô nhỏ đi vào trong nhà, chậm rì rì nói: "Không có say nha."

Âm thanh vang trong không trung trở nên mơ hồ.

Chờ cậu đi xa, Cố Tu Nghĩa khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần nhìn theo bóng lưng cậu, không khí trong l*иg ngực tràn đầy ngọt ngào.

=========================

Hehe em bé bắt đầu thấy rung ring rồi nè, còn anh Cố simp người ta từ tám đời rồi.