Editor: hoameei
Là người trợ lí đắc lực nhất, Tống Lĩnh luôn luôn làm tốt phận sự của mình.
Hai mẹ con Phương Lan đúng là bị ném ra ngoài cửa.
Biến thành trò hề trước mặt những người công nhân làm vườn.
Giày cao gót của Phương Lan dẫm trên đường lát đá cuội, bị xô ngã khiến một chân khuỵu trên mặt đất, bàn tay che mắt cá chân kêu đau.
Tống Lĩnh đứng trước cửa nhà cung kính nhìn bọn họ, xe kêu tới đã dừng trước cổng, Phương Lan còn muốn nói nhưng bị Tống Lĩnh cắt ngang.
"—— Phu nhân, bà vẫn nên đi về trước đi."
Phương Lan bực tức: "Cố Tu Nghĩa không hiếu thuận thì thôi đi, cậu mà cũng dám đối xử với ta như vậy!?"
Âm thanh của bà không nhỏ, khiến một vài công nhân làm việc trên mặt cỏ phải nhìn qua, thì thầm nói nhỏ với nhau.
Phương Khải Minh ngại mất mặt, đi đến bên cạnh bà ta nhỏ giọng nói: "Mẹ, ở đây nhiều người nhiều miệng, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói..."
Phương Lan lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới hiện tại đã không còn đứng ở trong phòng nữa.
Gió đông thổi qua khiến gương mặt bà cứng đờ, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, nhận thấy có không ít ánh mắt đang cười nhạo rồi lại giấu đi.
Giữa ban ngày ban mặt lại bị đám đông nhìn chăm chú, Phương Lan cũng không tiếp tục la lối khóc lóc, dừng vài giây, cuối cùng chống lên cánh tay Phương Khải Minh xiêu vẹo đứng lên.
"Ta nhất định sẽ đón con trai ta trở về." Bà cắn răng, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Tống Lĩnh.
Tống Lĩnh gật đầu cười, duỗi tay dẫn đường: "Được, mời phu nhân trở về đi."
Hôm nay gió dường như có chút lạnh hơn, Phương Lan ngửa đầu nhìn, đến khi bị gió thổi khô mắt mới nheo mắt lại. Bà ta quay đầu nhìn chằm chằm căn biệt thự màu xám hồi lâu, giống như không cam lòng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào, cùng Phương Khải Minh bước lên xe.
- -------------------------
Cố Tu Nghĩa đi ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng ôm Kỷ Nguyễn về phòng: "Dì Triệu, mau gọi bác sĩ đến đây!"
Âm thanh không giấu nổi sự nôn nóng.
Dì Triệu cũng bị dọa đến choáng váng, run rẩy chạy xuống tầng tìm điện thoại gọi điện.
Cố Tu Nghĩa rất ít khi lộ ra vẻ thất thố, từ khi còn rất trẻ hắn đã học được cách không chế cảm xúc cùng biểu cảm bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội nắm được sơ hở.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể cố gắng đảm bảo được hành động của mình không bị hoảng loạn.
Kỷ Nguyễn ngất rồi......
Kỷ Nguyễn ở trong lòng ngực hắn ngất rồi!
Đại não Cố Tu Nghĩa trống rỗng, hàng loạt những suy nghĩ rối loạn bay ngang qua, nhưng không để lại đầu mối nào.
Kỷ Nguyễn không phát sốt cũng không có bệnh nghiêm trọng nào, sao lại đột nhiên té xỉu? Nhưng các chỉ số sức khỏe của Kỷ Nguyễn lúc làm xét nghiệm đều chứng minh cơ thể của cậu xác thực không tốt lắm, không biết chừng có căn bệnh tiềm ẩn nào đó đột nhiên bộc phát.
Loại sợ hãi không tên này càng khiến da đầu Cố Tu Nghĩa tê dại, ôm Kỷ Nguyễn đứng cạnh mép giường lại không dám buông tay.
"Được rồi..."
Trước ngực bị người vỗ, Cố Tu Nghĩa còn đang lo sợ không yên cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sáng trong của Kỷ Nguyễn.
Đôi mắt trong veo tỉnh táo, vẫn là bộ dáng giảo hoạt đáng yêu thường ngày của Kỷ Nguyễn, nào có giống với người vừa ngất xỉu.
"......?"
Cánh tay Cố Tu Nghĩa cứng đờ không động đậy nổi.
"Tôi không sao, đặt tôi xuống dưới đi." Kỷ Nguyễn lại nói.
Thanh âm cũng rất êm tai, ngoại trừ vừa nãy mới ho khan nên giọng hơi khàn.
Cổ họng Cố Tu Nghĩa nghẹn cứng không nói ra lời, gian nan mà đứng tại chỗ.
Giữa mày Kỷ Nguyễn hiện lên vẻ hơi u sầu, thở dài giãy giụa nhảy xuống, tuy rằng cánh tay Cố Tu Nghĩa cứng đờ, nhưng vẫn theo bản năng đỡ lấy eo Kỷ Nguyễn, sợ cậu ngã.
Hai tay Kỷ Nguyễn chống lên bờ vai hắn nhẹ nhàng đẩy ra, lấy ốc tai điện tử trong túi áo hắn đeo lên, rồi chậm rì rì ngồi xuống giường mình.
Cậu tựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch, bị làm ầm ĩ lâu như vậy, vẫn là thấy không thoải mái lắm.
Cố Tu Nghĩa nắm chặt ngón tay, ngồi xổm trước mặt Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên: "Sao lại thế này?"
Kỷ Nguyễn mím môi cười: "Còn làm sao nữa, tôi diễn đó."
"Diễn...?" Yết hầu Cố Tu Nghĩa lăn lăn, có loại thay đổi nhanh đến hoảng hốt.
Kỷ Nguyễn thật sự mệt mỏi, dựa trên gối mềm bắt đầu mơ màng buồn ngủ, lúc này cậu chỉ muốn ngủ một giấc.
Bàn tay nâng cằm Kỷ Nguyễn khẽ run, nhưng Kỷ Nguyễn đã không còn sức để chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Cậu rũ mi mắt, kéo tay Cố Tu Nghĩa xuống, bởi vì buồn ngủ mà giọng nói cũng nhẹ bẫng: "Không thì sao chứ, nếu tôi không giả vờ ngất thì không biết bọn họ còn muốn nói đến bao giờ."
Cố Tu Nghĩa dừng một chút, giọng nói có chút gian nan: "Xin lỗi, về sau tôi sẽ không để bọn họ đến đây lần nào nữa."
Kỷ Nguyễn cong môi: "Vậy là tốt nhất."
Cố Tu Nghĩa cẩn thận quan sát trạng thái của Kỷ Nguyễn, ánh mắt thật sâu.
Sắc mặt Kỷ Nguyễn thực sự không tốt chút nào, hô hấp thật nhẹ, gương mặt và đôi môi nhợt nhạt thiếu huyết sắc, nhìn qua quá mức yên lặng.
Cố Tu Nghĩa vẫn chưa bình tĩnh lại được sau khi thấy Kỷ Nguyễn té xỉu, cẩn thận nắm tay cậu: "Rốt cuộc em có làm sao không?"
Kỷ Nguyễn động mí mắt một chút, nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng cũng không muốn giấu giếm: "Đương nhiên là có, bọn họ ồn ào quá khiến tôi ù tai..."
Cậu dừng một chút, đôi mắt hiện lên vẻ ấm ức tủi thân, hạ giọng nói: "Thật sự khó chịu lắm Cố Tu Nghĩa..."
Cố Tu Nghĩa hiểu rõ, dáng vẻ này chín phần là làm nũng, giống như bạn nhỏ khóc nháo.
So với việc ám chỉ hai mẹ con Phương Lan, lời này càng như đang oán trách hắn vì sao không trở về sớm.
Lòng Cố Tu Nghĩa chua xót, đầu quả tim cũng trở nên tê dại, ôm lấy bả vai Kỷ Nguyễn: "Xin lỗi... Chúng ta đợi bác sĩ đến xem được không?"
Kỷ Nguyễn khép mắt lại, âm thanh nhỏ như đang thì thầm: "Nhưng tôi chỉ muốn ngủ."
Nhìn bộ dạng này của Kỷ Nguyễn, bất luận thế nào Cố Tu Nghĩa cũng không dám để cậu ngủ, chỉ có thể vỗ lưng dỗ dành: "Ngoan, để bác sĩ đến xem qua đã..."
- ----------------------
Tại nhà chính của Cố gia.
Phương Lan ngồi trên sô pha, để bác sĩ gia đình bôi thuốc trên mắt cá chân, lúc bà bị Tống Lĩnh đuổi ra khỏi cửa đã té ngã một cái, hiện tại mắt cá chân cũng sưng to.
Bà lớn giọng kêu đau, nghĩ lại tức đến nghiến răng.
Mà cố tình đứa con trai lớn của bà ta chỉ biết ngồi chơi điện thoại, không chút nào quan tâm đến người mẹ già này.
"Cái gì đây?"
Phương Khải Minh bỗng ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm di động với vẻ mặt khϊếp sợ.
"Lại làm sao vậy?" Phương Lan tức giận nói.
"Tiểu Lễ nói nó không về." Phương Khải Minh không thể tin được thốt lên: "Thằng nhóc này nói mình không muốn về, thế chuyến đi này của chúng ta thì tính là cái gì!?"
"Nói cái gì đấy?" Phương Lan căn bản không tin.
Con trai do bà sinh ra tất nhiên chính mình sẽ nắm rõ nhất, Tiểu Lễ là đứa hiểu chuyện, nhất định biết nếu ở nước ngoài lâu sẽ chẳng khác gì bị lưu đày, chỉ có hại mà không có lợi, làm sao lại nghĩ không trở về.
"Thật đấy!" Phương Khải Minh đấm một quyền vào sô pha, "Tự mẹ nhìn xem nó nói cái gì! Nó nói cái người họ Bạch kia cũng tới nước M, nó muốn đi gặp cậu ta! Nó có phải đầu bị úng nước rồi không!? Họ Bạch với chúng ta thì có quan hệ gì? Cái cần nó quan tâm là cổ phần của mình đi!"
Phương Khải Minh liên tục phát tiết cáu giận làm Phương Lam sửng sốt trong chốc lát, bà nhăn mày lại, mơ hồ nhớ đến cái gì: "Họ Bạch nào?"
Phương Khải Minh hừ một tiếng: "Mẹ, mẹ choáng váng đến hồ đồ rồi sao, còn có ai họ Bạch nữa?"
Phương Lan chợt mở to hai mắt: "Thiếu gia nhà họ Bạch? Bạch Việt? Là cái người tên Bạch Việt lúc nhỏ chơi thân với Cố Tu Nghĩa?"
"Còn ai vào đây nữa?"
"A!" Phương Lan bỗng hét lên chói tai, cảm xúc phẫn nộ từ lúc rời khỏi nhà Cố Tu Nghĩa trong khoảnh khắc này lại hóa thành hưng phấn: "Đúng là con trai tốt của ta mà Tiểu Lễ ơi!"
"Hả, là ý gì?" Phương Khải Minh không hiểu chuyện gì, còn muốn hỏi lại thì Phương Lan đã cướp lấy điện thoại gọi cho Cố Tu Lễ.
"Alo, Tiểu Lễ hả?.... A, đúng đúng, là mẹ.... Con nói cậu Bạch cũng tới nước M sao?... Cậu ta không phải trước kia ở nước D sao?.... Hả, con cũng không biết sao..."
"Được rồi, không sao cả, đã liên hệ chưa?.... A, còn chưa sao... Không sao, mấy năm nay không có chuyện gì nên không qua lại cũng phải....Hả, phương thức liên lạc cũng không có?... Mà cũng không vấn đề gì, dù sao lúc nhỏ hai đứa cũng có quen biết, sẽ có biện pháp thôi."
"Nghe mẹ, nhất định phải tiếp cận Bạch Việt, chậm rãi làm thân... Con cũng hiểu rõ... Ha ha ha đúng là con trai tốt của ta..."
Phương Khải Minh nghe xong vẫn thấy mù mờ như lọt vào sương mù: "Hai người đang nói cái gì thế, Bạch Việt thì làm sao?"
Phương Lan cúp máy, hận rèn sắt mà không thành thép nhìn đứa con trai lớn một cái: "Con nha, nếu con có được một nửa đầu óc của em trai thì đã tốt rồi, mẹ con cũng sẽ không bị Cố Tu Nghĩa và tên yêu tinh kia ăn hϊếp!"
"Sao lại liên quan đến con rồi?" Phương Khải Minh bối rối cười làm lành.
Phương Lan thở dài, nhưng vẫn giải thích: "Con biết Bạch Việt và Cố Tu Nghĩa có quan hệ gì không?"
"Có thể có quan hệ gì, khi còn nhỏ quen biết nhau."
"Vậy còn chưa đủ sao?" Phương Lan trợn to mắt, hưng phấn nói: "Cái này mà nói là có quen biết sao? Cái này phải gọi là thanh mai trúc mã!"
Bà ta nâng ly trà lên: "Cái tên quái vật kia khi còn nhỏ tính tình đáng sợ như vậy, còn có thể có bao nhiêu bạn? Bạch Việt là người duy nhất! Duy nhất, con hiểu không? Hắn cùng Kỷ Nguyễn mới kết hôn được bao lâu, làm sao so được với tình cảm từ khi còn nhỏ?"
"A..." Phương Khải Minh dường như đã hiểu: "Cho nên mẹ muốn kéo Bạch Việt trở về để tranh giành đàn ông với yêu tinh nhỏ kia?"
Hắn tự nói rồi lại cảm thấy hoang đường, cười nhạo một tiếng: "Có tranh được không đấy? Bạch Việt kia đã đi nhiều năm vậy, cậu ta trông như thế nào con còn không nhớ nổi, mấy năm qua mẹ có thấy Cố Tu Nghĩa nhắc đến tên cậu ta không?"
"—— Hơn nữa, con thấy Cố Tu Nghĩa rất để ý Kỷ nguyễn, cái con ma ốm cả ngày lảo đảo xiêu vẹo, nhìn bộ dáng cũng không giống như không tranh nổi."
Phương Lan hừ nhẹ: "Căn bản không cần phải nháo lên, chỉ cần tâm hắn loạn một chút là được."
Phương Khải Minh nghi hoặc: "Có ý gì?"
Phương Lan ngồi thẳng dậy, móng tay sơn màu đỏ cào nhẹ huyệt Thái Dương: "Bạch thiếu gia xuất hiện, cho dù là khiến Cố Tu Nghĩa động tâm, hay là càng khiến hắn thích Kỷ Nguyễn, đối với chúng ta đều là chuyện tốt."
"Cố thị cũng không phải là thùng sắt, nhiều năm như vậy chỉ đơn giản là vì Cố Tu Nghĩa phòng ngừa quá kín kẽ mới khiến chúng ta không bắt được cơ hội, nhưng nếu có lúc hắn bị phân tâm thì sao?"
Phương Lan nhẹ nhướng mày, vỗ vai Phương Khải Minh: "Con còn sợ con và em trai không tìm thấy lỗ hổng sao?"
Bàn tay đặt trên vai kia tựa như mang theo ma lực, hai mắt Phương Khải Minh sáng lên, đầu óc thông suốt: "Hóa ra là như vậy..."
"Mẹ, mẹ thật lợi hại!"
- --------------------------
- -------------------------
Cuối cùng Kỷ Nguyễn cũng không thể chờ nổi đến khi bác sĩ tới, nằm trong lòng Cố Tu Nghĩa nặng nề ngủ, dù bác sĩ đến kiểm tra sơ bộ cũng không đánh thức cậu.
Xác nhận Kỷ Nguyễn không có vấn đề gì, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của Cố Tu Nghĩa rốt cuộc mới hạ xuống. Hắn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng sách gọi điện thoại cho Tống Lĩnh.
"Cậu tìm thời gian đưa Phương Lan đi cùng Cố Tu Lễ đi."
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, Tống Lĩnh chần chừ nói: "Vừa rồi bà ấy cũng liên hệ với tôi, nói bà ấy sẽ không ra nước ngoài, Cố Tu Lễ cũng không cần về nước ăn tết, thậm chí... còn nói xin lỗi."
"Xin lỗi?" Cố Tu Nghĩa nhíu mày, "Sao lại đột ngột thế?"
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kì lạ." Tống Lĩnh nhất thời không nghĩ ra: "Buổi sáng còn đến la lối khóc lóc một phen, chính là vì có thể đưa con trai mình về nước, làm sao mà vừa đi đã nghĩ thông rồi?"
Cố Tu Nghĩa không nói chuyện, ngón tay ở mặt bàn gõ nhịp, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi bay bay trong gió.
"Cậu tìm người hỏi thăm việc học của Cố Tu Lễ," Cố Tu Nghĩa dựa lưng trên ghế thưởng thức cảnh tuyết, không chút để ý: "Gần đây nó có yên phận đi học không, hay đi nơi khác chơi."
Tống Lĩnh trầm mặc một lát: "Được, tôi đã biết."
- -----------------------
Một tuần trước kỳ thi cuối cùng, Kỷ Nguyễn bắt đầu tiến vào trạng thái học ngày học đêm.
Nội dung thi của khoa tiếng Trung đối với cậu không tính là quá khó, nhưng Kỷ Nguyễn bệnh lâu ngày vẫn chưa khá lên, đọc sách lâu liền thấy đau đầu, rõ ràng lúc trước đi học cũng không cảm thấy mệt như vậy.
Ngắn ngủi mấy ngày, Kỷ Nguyễn đã bị sách vở tra tấn đến mức cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Cố Tu Nghĩa thỉnh thoảng sẽ trở về cùng cậu ăn cơm tối, nhìn thấy hai mắt u sầu của cậu, giống như mầm non mùa xuân vừa mới nhú lên khỏi mặt đất đã bị đánh đến héo úa, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Trên bàn cơm, Kỷ Nguyễn không nói lời nào, cũng không ngọt ngào mà cười, vừa ăn vừa lẩm bẩm trong miệng, Cố Tu Nghĩa cẩn thận lắng nghe, giống như đang đọc Tây Du Ký.
Nói vô cùng lưu loát, nhưng âm thanh vừa nhỏ vừa mau, cứ như đang niệm kinh.
Hơn nữa, đầu tóc Kỷ Nguyễn lộn xộn, hai mắt thâm quầng, nhìn thế nào cũng thấy giống người không có bản lĩnh học giỏi đành giả danh làm thầy bói đi lừa bịp, kết quả lừa không được tiền, đáng thương ngồi ở góc đường gặm bánh bao.
Cố Tu Nghĩa bị trí tưởng tượng kì quái của mình chọc cười, che miệng lại, gắp cho Kỷ Nguyễn một miếng sườn, chỉ vào giữa mày cậu: "Được rồi, đừng đọc nữa, mau ăn cơm."
Kỷ Nguyễn chậm chạp phản ứng, qua vài giây mới dừng lại, chậm rì rì đáp lại một tiếng, sau đó uể oải mà gặm miếng xương sườn trong bát.
Bởi vì thấy đau lòng, buổi tối Cố Tu Nghĩa liền nhận công việc mang sữa bò cho Kỷ Nguyễn thay dì Triệu.
Hắn gõ cửa phòng, đợi chốc lát, có lẽ Kỷ Nguyễn tưởng là dì Triệu, ngoan ngoãn nói "Mời vào", câu chữ rõ ràng.
Cố Tu Nghĩa đẩy cửa ra, nhìn thấy bạn nhỏ ghé trên bàn sách, trước mặt là một chồng tài liệu sách vở, trên đó có rất nhiều ghi chú và đánh dấu.
Kỷ Nguyễn một tay bấm bút bi, một bên gối đầu lên cánh tay nhắm mắt.
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng đặt cốc sữa lên bàn, nhìn Kỷ Nguyễn một lát, bỗng vô thức vươn tay cọ lên gương mặt cậu.
Đối với những sự đυ.ng chạm Kỷ Nguyễn đều rất mẫn cảm, cậu run lên một cái, rồi sau đó mở mắt ra, thấy rõ người tới lập tức chống tay ngồi thẳng dậy.
"Sao lại là anh?" Kỷ Nguyễn kinh ngạc, hôm nay Cố tổng không cần mở họp sao?
Cố Tu Nghĩa kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, cười nói: "Tới thăm hỏi tình hình học tập của sinh viên nhà ta một chút."
Kỷ Nguyễn thở dài, lại bò lên bàn: "Còn có thể thế nào, vẫn là ôn tập thôi."
Cố Tu Nghĩa nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, thấp giọng hỏi: "Mệt lắm sao?"
"Đương nhiên rồi," Kỷ Nguyễn nắm bút bi, buồn bực than thở: "Một chút cũng không muốn đi thi......"
Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.
Trước khi kết hôn hắn đã xem qua thông tin của Kỷ Nguyễn, trong đó đều nói cậu chính là một học bá, lúc nào cũng chăm chỉ học tập, dù cho sinh bệnh cũng muốn thức trắng đêm làm bài.
Hiện tại xem ra, quả nhiên người ngoài không thể nhìn thấy hết được bên trong thế nào.
Con mèo lười mà hắn đón về này, đúng thật là học bá, nhưng rõ ràng không thích thi cử, đôi mắt mệt mỏi bất mãn, không muốn học.
Nhưng Cố Tu Nghĩa lại không thể không thừa nhận, bộ dáng Kỷ Nguyễn nằm bò trên bàn gặm chữ vô cùng đáng yêu.
Hắn thực sự muốn nhéo khuôn mặt này của Kỷ Nguyễn, hồng hồng mềm mại, ngoan ngoãn đáng yêu.
"Không phải lúc trước nói rất thích trường học sao, hiện tại là thế nào đây?" Cố Tu Nghĩa chống khuỷu tay lên bàn, tay đặt trên cằm.
"Có gì mâu thuẫn đâu?" Kỷ Nguyễn chớp mắt: "Tôi thích trường học, là muốn cảm nhận cuộc sống đại học, cùng bạn bè đi học đi chơi, nhưng phải muốn đi thi nha."
Cậu dịch lại gần Cố Tu Nghĩa, lấy một quyển vở lót dưới khuôn mặt, ngửa đầu nhìn hắn: "Không muốn thi có gì sai sao?"
Hai người cách nhau rất gần, những sợi tóc của Kỷ Nguyễn có thể nhẹ nhàng cọ qua khuỷu tay Cố Tu Nghĩa, cứ như đang nằm trong l*иg ngực hắn.
Cố Tu Nghĩa mím môi cười, ánh mắt nhu hòa: "Không có à?"
Kỷ Nguyễn hừ nhẹ một tiếng: "Nếu có, thì tôi đây chỉ phạm vào lỗi sai mà tất cả học sinh đều phạm phải mà thôi."
Ngữ khí của cậu quá mức đương nhiên, ánh mắt sáng ngời, thẳng thắn mà nhìn Cố Tu Nghĩa: "Hơn nữa đọc sách làm tôi đau đầu quá."
Đôi mắt ngập nước, cực kỳ lừa gạt người.
Cố Tu Nghĩa không nhịn được mà bật cười, không cùng cậu đôi co nữa.
Hắn đã sớm biết, lúc ở bên Kỷ Nguyễn cho dù nói có lý thế nào, cậu cũng có thể thốt ra một câu nhưng mà.
"Được rồi." Cố Tu Nghĩa đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xuống, quay đầu nhìn Kỷ Nguyễn, tay vỗ trên đệm, nhẹ giọng nói:
"Lại đây, tôi xoa cho em."