Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 58: Càng ngày càng yêu

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cuối hành lang, nhìn về dãy phòng làm việc còn sáng đèn, trong lòng vừa xúc động vừa xót xa. Tại sao lại có chuyện phương án chào thầu trùng nhau được, nếu không phải là có người cố tình động tay động chân, thì việc trùng phương án là điều rất khó xảy ra. Ông tần ngần mãi, vừa định tiến đến động viên mọi người, vừa định thoái lui. Tin nhắn của Lưu Triệu Mẫn trong điện thoại của ông còn ở trạng thái chờ trả lời, bà ấy vẫn muốn gặp ông một lần, ở biệt thự Tư Nam, nói là làm rõ chuyện của Mẫn Nhi và quyết định cuối cùng của ông dành cho Mịch Uyển. Diệp Cẩn Ngôn cười thầm, đút điện thoại vào trong túi, dù bà ấy có trăm phương ngàn kế bày ra trước mặt ông, ông cũng sẽ lần lượt giải quyết từng việc một, chuyện của Mẫn Nhi, ông cam tâm chịu dày vò, còn về Mịch Uyển có thể sẽ dành cho bà ấy một câu trả lời thích đáng, nhưng nhất quyết không phải là lúc này.

- Diệp Tổng, ông chưa về ư? – Viên Viện từ đâu xuất hiện, tiến đến bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, khách sáo hỏi han.

- À Chào cô Viên Viện, công ty đột ngột xảy ra chuyện, thật vất vả cho các cô. – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn trả lời.

Viên Viện thấy thái độ mềm mỏng của Diệp Cẩn Ngôn như vậy thì mừng thầm, tiến gần thêm một chút.

- Không có gì, đó là bổn phận của chúng tôi mà.

- Cảm ơn các cô các cậu - Diệp Cẩn Ngôn khách khí nói rồi toan bước đi

- À văn phòng chúng tôi có đặt đồ ăn khuya, để tôi mang lên cho ông và thư ký Phạm dùng tạm nhé – Viên Viện nhanh nhảu, giọng điệu như có phần níu kéo.

- Không cần đâu, cô cứ để cho mọi người ăn đi, Tiểu Phạm có chuẩn bị đồ ăn rồi.

- À Vâng… vâng

Viên Viện bối rối, nhanh chân bước về phòng. John thấy cô thì đon đả:

- Chị Viên Viện, vào ăn khuya nào.

- Hừm.

- Chị Tỏa Tỏa và chúng em đều đã lấy phần của mình rồi, đây là phần của chị này. – John đưa một phần đồ ăn ra trước mặt Viên Viện.

- Cậu để đó đi, tôi chưa đói. – Viên Viện lạnh nhạt, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía Tỏa Tỏa, hơi nóng từ phần thức ăn phả lên khiến gương mặt của cô ửng hồng, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. Tỏa Tỏa vừa thổi, vừa đưa từng miếng thức ăn to đùng vào miệng, ánh mắt thì vẫn dán chặt vào màn hình máy tính. Viên Viện nắm chặt bàn tay, trong lòng có những đợt sóng va vào nhau, đẩy đưa theo nhiều hướng. Cô và Tỏa Tỏa không phải là bạn bè, cũng không thể gọi là đồng nghiệp ăn ý, nhưng nếu gán cho bọn họ mối quan hệ kẻ thù thì lại càng không. Cô không hiểu sao, dưới trướng của Diệp Cẩn Ngôn có bao nhiêu nhân viên mà giáo sư Lưu lại chỉ nhắm vào một mình Chu Tỏa Tỏa. Trong mắt Viên Viện, Tỏa Tỏa đúng là nổi bật hơn người, nhưng nếu xét về chuyên môn và vị trí trong công ty, Tưởng Nam Tôn mới là nhân vật đáng chú ý hơn. Viên Viện thở dài, cắm cúi đi về chỗ ngồi. Việc giáo sư Lưu phân phó, cô không thể không làm, nhưng đúng là trong lòng cô có chút phân vân không nỡ.

***

- Tỏa Tỏa chưa về sao?

Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên thì thấy Phạm Kim Cang và Diệp Cẩn Ngôn đứng trước mặt, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người trong phòng đã về hết, đồng hồ cũng chỉ gần nửa đêm.

- Ôi muộn vậy rồi à? – Cô buột miệng

- Đi về thôi em. – Diệp Cẩn Ngôn tiến đến bên cạnh cô, ân cần giúp cô sắp xếp lại mớ giấy tờ hỗn độn trên bàn.

- Vâng, em mải làm không biết là đã muộn thế.

- Đừng làm quá sức – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên một sự đau lòng - Đi về nghỉ thôi.

- Vâng.

Diệp Cẩn Ngôn nắm chặt lấy tay Tỏa Tỏa, cùng đi về phía cửa chính, suốt cả quãng đường ra đến sảnh đậu xe và về đến nhà cũng đều không buông tay. Tỏa Tỏa yên tĩnh để nguyên bàn tay của mình trong lòng tay ông, bình thản nép mình bên cạnh. Có lúc, Diệp Cẩn Ngôn siết chặt tay cô đến mức các khớp xương bị dồn lại nhói đau, nhưng cô không để tâm, cô hiểu ông đang phải chịu đựng những gì, việc công và việc riêng đều dính dáng đến người phụ nữ ấy, nếu phải đối phó với người hoàn toàn xa lại, có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều.

- Hôm nay em mệt không? – Diệp Cẩn Ngôn đẩy vali hành lý vào phòng, rồi giúp Tỏa Tỏa cất túi xách lên kệ. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, lúc này đã quá nửa đêm, Tiểu Tỏa chắc đang say giấc bên phòng cùng Julia rồi.

- Em không mệt, để em đi pha nước tắm cho anh rồi sang xem con thế nào.

- Không cần, em sang phòng Tiểu Tỏa trước đi, để anh chuẩn bị nước tắm cho. – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói, ánh mắt nhìn cô thấm đẫm yêu thương.

Tỏa Tỏa rón rén đẩy cửa bước vào phòng Tiểu Tỏa, Julia thấy tiếng động, đoán biết vợ chồng Diệp Tổng đã vè nên vội vàng thức dậy, khoác áo đi ra.

- Suỵt!

- Phu nhân, cô đã về ạ! – Julia nhỏ tiếng nói.

- Vâng, Tiểu Tỏa ngủ lâu chưa chị?

- Cô bé ngủ từ sớm ạ, cả ngày Tiểu Tỏa chơi ngoan, buổi tối nghe tôi kể chuyện xong thì đi ngủ, cô bé nhắc đến Diệp Tổng và Phu Nhân suốt, hỏi khi nào ba mẹ về.

- Công ty nay có chút việc nên chúng em ở lại tăng ca, vất vả cho chị quá. – Tỏa Tỏa áy náy nói.

- Không sao ạ. Phu nhân và Diệp Tổng có muốn ăn gì không để tôi đi chuẩn bị? – Julia nói xong thì toan bước ra phòng bếp.

- Không cần không cần, chúng em ăn rồi, em chỉ qua xem con bé một chút thôi. Chị ngủ tiếp đi.

- Vâng, cảm ơn cô ạ.

Tỏa Tỏa âu yếm hôn lên hai gò má núng nính của con gái một chút rồi lặng lẽ trở về phòng mình. Vài ngày nữa, chắc hẳn cô cũng sẽ không có thời gian dành cho con gái nhiều, cũng may Julia tận lực làm việc, lại có bà nội và Nam Tôn hết lòng phụ giúp, nếu không cô cũng không biết phải sắp xếp mọi việc ra sao.

- Nước ấm có rồi, mau đi tắm thôi.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Tỏa Tỏa, gương mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, kéo tay cô đi về phía phòng tắm đã chuẩn bị sẵn, nước ấm trong bồn bốc lên chút hơi sương mờ bám lên thành kính. Tỏa Tỏa đưa tay bấm một cái nút, tấm rèm xung quanh nhanh chóng được kéo lên, hình ảnh thành phố về đêm rộng lớn lung linh hiện ra trước mặt. Với những tòa nhà cao cấp như thế này, tất cả những tấm kính đều được thiết kế đặc biệt, dù ban ngày hay là ban đêm, mọi hoạt động bên trong đều được che phủ vô cùng kín đáo.

Tỏa Tỏa thả mình trong làn nước ấm, chiếc bồn tắm rộng lớn khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô duỗi thẳng người, để người mình dựa nhẹ lên người của Diệp Cẩn Ngôn, mơ màng nói:

- Nước ấm thật dễ chịu, em sẽ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chiến đấu tiếp.

- Em không cần phải như là ra chiến trường như thế! – Diệp Cẩn Ngôn bật cười, rồi xoay người lại, nhẹ nhàng bóp lưng cho cô.

- Từ lúc em đi làm đến giờ, chưa bao giờ gặp phải tình huống phương án chào thầu trùng nhau cả.

- Cũng có, đa phần là do có người can thiệp, chứ ngẫu nhiên thì chẳng bao giờ xảy ra đâu. – Diệp Cẩn Ngôn từ tốn nói, bàn tay vẫn di chuyển dọc theo tấm lưng trần của Tỏa Tỏa.

- Vậy anh nghĩ là có ai đó tiết lộ phương án của chúng ta à? – Tỏa Tỏa quay đầu lại, bức xúc nói.

- Chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng anh cũng đang cho người điều tra, sự thật sẽ sớm phơi bày thôi, trong giai đoạn này chúng ta cũng phải xem lại mọi thứ, nếu như họ sao chép, sẽ không thể hiểu rõ từng điểm mạnh trong thiết kế của chúng ta được đâu. Khi trình bày cho thành phố, sẽ không có tính thuyết phục cao.

- Anh thực sự không lo lắng gì sao? – Tỏa Tỏa thấy thái độ vững tin của Diệp Cẩn Ngôn thì ngạc nhiên.

- Lo lắng cũng không làm được gì, để tinh thần ấy giải quyết những việc quan trọng hơn.

- Việc quan trọng hơn?

- Ví như xoa lưng cho Diệp Phu Nhân, cô ấy ngồi xe cả ngày, lại tăng ca đến khuya mới được về. – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm ôm Tỏa Tỏa vào lòng, trong làn nước ấm, hai cơ thể như hòa quyện vào nhau khăng khít hơn.

- Diệp Tổng chiều Diệp Phu Nhân quá, không sợ cô ấy sẽ được nước lấn tới, bắt ông chiều cô ấy suốt ngày sao? – Tỏa Tỏa nũng nịu ôm lấy tay Diệp Cẩn Ngôn, cọ cọ má vào cổ ông, vừa nhõng nhẽo, vừa tình cảm

- Không sợ, không sợ, Diệp Cẩn Ngôn sẽ yêu Thương và nuông chiều Diệp Phu Nhân cho đến khi nào ông ấy nhắm mắt mới thôi.

- Xùy xùy…. Anh không được nói đến từ nhắm mắt … - Tỏa Tỏa ra bộ trợn mắt lên hăm dọa.

- Vậy thì phải nói làm sao? – Diệp Cẩn Ngôn phì cười trước dáng vẻ hung dữ của vợ mình.

- Phải nói là mỗi ngày đều yêu thương và chiều chuộng cô ấy, càng ngày càng yêu hơn, càng ngày càng chiều hơn. – Tỏa Tỏa đằng hắng giọng chấn chỉnh.

- à vậy anh nói lại, Diệp Tổng sẽ mỗi này đều yêu chiều Diệp Phu Nhân, càng ngày càng yêu, càng ngày càng chiều ha ha ha

- Đúng đúng, phải là như vậy! Phải là như vậy!