Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 57: Tạm thời cứ chờ đã.

- Bà ấy có việc gì tìm em vậy nhỉ? – Tỏa Tỏa ngơ ngác quay sang nhìn Diệp Cẩn Ngôn – Chuyện hôm qua đã giải quyết xong rồi mà.

- Hôm qua bà ấy gặp riêng em đã nói gì? – Diệp Cẩn Ngôn đặt một tay lên bàn tay của Tỏa Tỏa, bình tĩnh nói.

- Bà ấy và ông thị trưởng chỉ xin lỗi về chuyện hiểu lầm và đẩy em vào tình huống khó xử thôi, sau đó thì chỉ nói mấy câu xã giao vui vẻ.

- Vậy chắc không có gì nghiêm trọng đâu, em gọi lại cho bà ấy đi.

- Vâng.

Tỏa Tỏa hít một hơi, tự trấn an mình rồi lấy điện thoại bấm số, gọi cho phu nhân thị trưởng. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.

- Alo.

- Alo, xin hỏi có phải là số của phu nhân thị trưởng không ạ, tôi là Chu Tỏa Tỏa ạ

- À, xin chào cô Chu – giọng nói phía đầu dây rất nhẹ nhàng, có chút vui mừng. – Xin lỗi vì đường đột liên hệ với cô.

- Không sao ạ? Xin hỏi bà có chuyện gì cần gặp tôi ạ?

- À, chả là… - Người phụ nữ ngập ngừng một chút – Chả là … có chút chuyện liên quan đến công việc nhưng tôi không biết có nên nói không …

- Xin bà cứ nói ạ - Tỏa Tỏa nhẹ giọng

- À, lúc nãy tôi có ghé ngang qua phòng thị trưởng, nghe phong thanh là phương án của công ty cô và một đơn vị nữa bị trùng lặp, tôi không rõ sự thể thế nào, nhưng nể tình cô không để bụng chuyện hôm qua, tôi nghĩ cũng nên báo với cô…

- Phương án trùng lặp ấy ạ? – Tỏa Tỏa hốt hoảng, Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang cũng đồng loạt quay sang nhìn cô.

- Là tôi nghe trợ lý nói với thị trưởng như vậy, còn cụ thể thế nào, có lẽ sẽ báo chính thức đến phía công ty cô sau.

- À vâng, vâng, cảm ơn bà ạ. Tôi sẽ báo với Diệp Tổng việc này.

- Là tôi mạo muội báo với cô, … tư cách cá nhân thôi – Bà thị trưởng ngập ngừng .

- Tôi hiểu, thưa bà, chúng tôi sẽ giữ kín việc này.

- Vậy thì tốt rồi, không còn gì, tôi cúp máy nhé.

- Vâng, chào bà.

Tỏa Tỏa tắt điện thoại, hướng ánh mắt lo lắng về phía Diệp Cẩn Ngôn:

- Phu nhân thị trưởng nói là phương án của chúng ta bị trùng với một đơn vị khác.

- Hả? – Phạm Kim Cang nói như hét – Sao lại có chuyện đó được

- Em có chắc là mình không nghe nhầm không? – Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh hơn, cố gắng không làm Tỏa Tỏa lo sợ.

- Em chắc mà, bà ấy nói là nghe trợ lý và ông thị trưởng nói chuyện, là cá nhân bà ấy muốn nói với em.

- Hừm – Nét mặt Diệp Cẩn Ngôn nghiêm lại, ông đưa mắt nhìn Phạm Kim Cang đang hốt hoảng trên hàng ghế đầu – Xem ra đây không phải là chuyện tốt, tuy nhiên chúng ta cứ bình tĩnh chờ xem, chắc chắn phía thành phố cũng sẽ có phản hồi chính thức về việc này.

- Nhưng không lẽ chúng ta cứ chờ vậy sao? – Tỏa Tỏa lo lắng hỏi.

- Tạm thời cứ chờ đã, em đừng lo. – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng trấn an cô.

Tỏa Tỏa khẽ gật đầu, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Diệp Cẩn Ngôn, ngả lưng vào thành ghế. Cô cố gắng không suy nghĩ nhiều, nhưng sự lo lắng càng lúc càng xâm chiếm tâm trí của cô. Đây là dự án Diệp Cẩn Ngôn rất chú trọng, nếu như có sự cố gì, chẳng phải sẽ là một đòn chí mạng dáng cho ông hay sao?

Tinh!

Tin nhắn đến, cả Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang cùng nhận được một lượt, là tin nhắn từ văn phòng chủ tịch AG Investment, xem ra nội dung chắc hẳn nghiêm trọng, nên cả hai người đàn ông đều bỗng chốc đổi thay sắc mặt.

- Có chuyện gì vậy anh?

- Bên phía AG Thượng Hải báo có việc khẩn, yêu cầu triệu tập cuộc họp gấp ngay chiều nay.

- Việc khẩn? – Tỏa Tỏa tái bệch, liệu có phải chuyện phương án không?

- Ừm, chúng ta về công ty luôn!

- Vâng, vậy em đi cùng anh. – Tỏa Tỏa mím chặt môi nói

- Được!

Tài xế tức tốc lái xe chở ba người họ về trụ sở công ty, vừa đến nơi đã thấy xe của chủ tịch Su và con trai ông ấy, một lát rất nhanh giáo sư Lưu cùng Khả Ly cũng vừa kịp có mặt. Trên đường về, Phạm Kim Cang đã nhắn cho đội của Vĩnh Chính vậy nên anh cùng Nam Tôn gác lại hết mọi công việc, vào phòng họp lớn, chờ thông tin quan trọng từ Diệp Cẩn Ngôn.

Vừa bước vào, giáo sư Lưu đã cất tiếng nói:

- Xin chào chủ tịch Su, chào Diệp Tổng, tôi rất tiếc nhưng chắc hẳn các ông đã nhận được thông báo từ phía chủ dự án rồi chứ ạ? Thật không thể tin được mà!

- Xin bà cứ bình tĩnh đã, giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang vội vàng lên tiếng – chúng ta chưa nhận được thông báo chính thức mà.

- Đợi đến khi thông báo chính thức được gửi đến thì chúng ta chắc chắn bị loại rồi – giáo sư Lưu không hạ thấp giọng, ánh mắt có phần tức giận hướng về phía Phạm Kim Cang.

- Nhưng tranh luận căng thẳng cũng không giải quyết vấn đề gì – Phạm Kim Cang cố gắng nói thêm.

- Thôi, xin các vị, sự việc mới dừng ở việc văn phòng thị trưởng báo riêng cho chúng ta, có nghĩa rằng chúng ta sẽ có thêm cơ hội xem xét và xử lý – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói, cố gắng đè nén sự thất vọng đang trào dâng.

- Diệp Tổng nói đúng, việc của chúng ta lúc này là xem lại phương án của chúng ta, làm thế nào mà trùng với đối thủ được nhỉ - chủ tịch Su khẽ nhíu mày, nhìn một lượt về hướng nhóm thiết kế và dự án của Diệp Cẩn Ngôn.

- Chúng tôi nhất định sẽ xem xét thật kỹ. Phạm Kim Cang – Diệp Cẩn Ngôn nói như ra lệnh – phía thành phố cho chúng ta thêm mấy ngày để xem xét lại dự án?

- Dạ, tối đa là 72h thưa Diệp Tổng – Phạm Kim Cang nhỏ tiếng nói

- Hừ, 72h… 72h thì làm được gì? – giáo sư Lưu tiến đến gần Chương Vĩnh Chính và Tưởng Nam Tôn – đội ngũ của các anh làm mấy tháng mới ra được phương án, bây giờ chỉ có 72h, thử hỏi sẽ làm được gì đây?

- Giáo sư Lưu, xin bà đừng làm mọi việc rối hơn nữa, chúng tôi nhất định sẽ có cách khắc phục – Diệp Cẩn Ngôn điềm đạm nói.

- Hừ, tất nhiên là chúng tôi mong các ông sớm tìm ra cách khắc phục, bằng không tổn thất này e rằng sẽ khó gánh đỡ. Tôi cũng rất thắc mắc tại sao phương án của chúng ta lại trùng với đối thủ, là đội ngũ của các ông không đủ năng lực phải đi sao chép của người ta hay trong số những người này có ai đó vì lợi ích mà tiết lộ phương án cho họ.

Giáo sư Lưu vừa nói, vừa nhìn thẳng vào Diệp Cẩn Ngôn, những câu chữ thốt ra không những không kiêng nể mà còn nồng nặc mùi thuốc súng. Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống một chiếc ghế ở gần đó, trầm tư một lát rồi mới cất lời.

- Sự việc còn chưa ngã ngũ, chúng ta vẫn có 72h cơ mà. Sau 72h mới biết được.

- Đúng vậy! – Chủ tịch Su và Alex Su cùng nhau lên tiếng – Thay vì ở đây tranh cãi, chi bằng để đội thiết kế và quản lý dự án về làm việc của họ thì tốt hơn.

- Nếu vậy tôi đề nghĩ cô Chu không tham gia đợt này – giáo sư Lưu bất ngờ hướng mũi giáo về Tỏa Tỏa

- Tại sao vậy? – Những người có mặt đều ngạc nhiên, đặc biệt là Tưởng Nam Tôn.

- Chuyện này tôi sẽ nói riêng với chủ tịch Tsing Su và Diệp Tổng sau, nhưng là người đại diện cho nhà đầu tư, tôi có quyền yêu cầu ông sắp xếp nhân sự cho phù hợp chứ ạ, thưa Diệp Tổng.

Mọi con mắt đều hướng về phía Diệp Cẩn Ngôn trông chờ câu trả lời. Tỏa Tỏa thì đứng như trời chồng, mọi người có thể không hiểu vì sao giáo sư Lưu lại nhắm vào cô, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, chắc hẳn bà ấy đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ của cô và đang muốn làm khó Diệp Cẩn Ngôn đây mà.

- Về nguyên tắc thì có thể là vậy, nhưng trong trường hợp này, thật xin lỗi, tôi không thể làm theo yêu cầu của bà được – Diệp Cẩn Ngôn nhìn về phía giáo sư Lưu, ánh mắt sâu thăm thẳm.

- Hừm, xem ra ông rất bảo vệ nữ nhân viên trẻ này.

- Xin lỗi bà, đang giai đoạn gấp rút, chúng ta đừng phí thời gian vào những việc không quan trọng.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì quay sang Phạm Kim Cang, phân phó công việc, rất nhanh Phạm Kim Cang đã đưa Tỏa Tỏa cùng đội nhóm của Chương Vĩnh Chính đi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Cẩn Ngôn, giáo sư Lưu và hai cha con chủ tịch Tsing Su.

- Sự việc lần này quả là ngoài dự kiến – chủ tịch Tsing Su cất giọng trầm ổn, xem như không muốn khuấy động tâm trạng của Diệp Cẩn Ngôn.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng thu xếp cho ổn thỏa – Diệp Cẩn Ngôn lịch thiệp đáp lời, ánh mắt cương nghị của ông nhìn thẳng vào chủ tịch Su khiến ông ta và con trai cũng nhận được cảm giác được trấn an hơn.

- Chỉ sợ mọi sự cố gắng đều không thể bù lại được cho sự phá hoại từ bên trong thôi – giọng nói giáo sư Lưu vấn chứa đầy ẩn ý

- …. – Diệp Cẩn Ngôn im lặng, ông hiểu giáo sư Lưu muốn nói gì, bà ấy ngoài mục đích đòi được Mịch Uyển chắc hẳn còn muốn nhắm vào ông và những người xung quanh ông nữa. Năm lần bảy lượt, Lưu Triệu Mẫn mượn gió bẻ măng, vờn quanh Chu Tỏa Tỏa, lần này bà ấy tỏ thái độ như vậy ông cũng không lấy gì làm lạ.

- Giáo sư Lưu, tôi cho rằng bà đã nghĩ nhiều rồi – Alex Su hòa nhã nói, nhân sự của chúng ta và của Diệp Tổng đều là những người đáng tin cậy, sẽ không có sự phá hoại từ bên trong như bà nói đâu.

- Tôi cũng mong mọi chuyện đều lạc quan như cậu nói. – Giáo sư Lưu cười nhẹ, ánh mắt thi thoảng vẫn liếc về phía Diệp Cẩn Ngôn.

- Chắc chắn là như vậy rồi. Tôi sẽ cố gắng cho người liên hệ với chỗ ông thị trưởng, hi vọng có thêm chút thông tin cho chúng ta hoặc ít nhất tìm cách dàn xếp việc này. – chủ tịch Su vừa nói vừa bắt chặt tay của Diệp Cẩn Ngôn, thái độ bình thản này của ông khiến giáo sư Lưu vô cùng khó chịu. Bà vẫn biết danh tiếng của Diệp Cẩn Ngôn lững lẫy khắp nơi, nhưng không nghĩ rằng mọi việc xảy ra ít nhiều không ảnh hưởng gì cả, để dành được Mịch Uyển, việc gì bà cũng phải thử, giá nào cũng phải trả thôi.

***

Rời phòng họp, Tỏa Tỏa vội vã về lại phòng làm việc của mình, Viên Viện cũng đã ở đó, John thấy Tỏa Tỏa thì vui mừng ra mặt:

- Chị Tỏa Tỏa đã về rồi, chị có mệt không?

- À không sao – Tỏa Tỏa gượng cười, khách sao nói rồi nhìn xung quanh – Amy đâu nhỉ?

- À hôm rồi em nghe phòng nhân sự nói là Amy được điều đến dự án ở ngoại thành, nhưng do không phù hợp nên bạn ấy đã xin nghỉ rồi – John nhiệt tình nói.

- À, cô ấy không nói gì trước khi đi ư? – Tỏa Tỏa tỏ ra nuối tiếc

- Em không nghe gì ạ.

- Ồ -

Tỏa Tỏa thở dài, tuổi trẻ đúng là quyết định việc gì cũng quá nhanh, giống như cô ngày xưa vậy, nhiều lúc mạnh miệng nói không bao giờ hối hận nhưng kỳ thực cũng chỉ là tự an ủi bản thân mình, nói dối nhiều lần cuối cùng cũng tự phải tin điều đó là sự thật.

- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa – tiếng Nam Tôn rất nhẹ phía sau, Tỏa Tỏa giật mình quay lại.

- Ôi, tớ về chưa kịp qua với cậu nữa – Tỏa Tỏa nắm lấy tay Nam Tôn, gương mặt hối lỗi – Cậu đang bầu bì thế này …

- Không sao, mọi việc đều ổn, ở nhà Tiểu Tỏa được Julia và bà nội chăm rất tốt, tớ cũng không có cơ hội động đến con bé cơ – Nam Tôn cười vui vẻ.

Cảm ơn cậu nhiều lắm, Nam Tôn

- Có gì đâu, chúng ta là một mà – Nam Tôn cười hiền – hôm nay công ty xảy ra việc thế này, chắc hẳn chúng ta phải tăng ca, cậu mới đi về, liệu có mệt không?

- Không sao, tớ nghỉ ngơi trên xe đủ rồi, giờ là lúc phải cùng nhau để giải quyết sự vụ này – Tỏa Tỏa hạ quyết tâm nói.

- Vậy còn chuyện luật sư Hướng thì sao? – Nam Tôn thì thầm

- Không sao đâu, Cẩn Ngôn đã nhờ phía luật sư Mã ra mặt dàn xếp rồi, sẽ ổn cả thôi. – Tỏa Tỏa âu yếm nhìn bạn.

- Vậy thì tốt quá, xem ra Diệp Tổng rất tốt với cậu, tớ mừng lắm – Nam Tôn ghé sát vào tai Tỏa Tỏa.

- Vậy nên tớ cũng sẽ tận lực vì anh ấy, hôm nay nhất định sẽ tăng ca cùng các cậu – Tỏa Tỏa vui vẻ thì thầm lại vào tai Nam Tôn.

- Ha ha ha, thật vinh hạnh, thưa Diệp phu nhân. Vậy tớ phải về phòng làm việc ngay đây ha ha ha

Nam Tôn đi rồi, Tỏa Tỏa vùi đầu vào công việc của mình. Viên Viện cũng tận lực hợp tác, thái độ cũng bớt khó chịu hơn mọi lần. Tỏa Tỏa đôi lúc lấy làm lạ, nhưng cô không có thời gian để tâm, việc quan trọng lúc này là phối hợp cũng đội của Vĩnh Chính và Phạm Kim Cang xem lại toàn bộ phương án, hi vọng có thể góp sức cùng Diệp Cẩn Ngôn dàn xếp ổn thỏa được tình hình .