Tại nhà Tưởng Nam Tôn, bà nội Nam Tôn hình như có chuyện gì muốn nói với cô nhưng chưa biết cất lời thế nào, cứ đi đi vào vào, hai tay đan trước ngực. Từ khi con trai bà ra đi vì thua lỗ chứng khoán, để lại một đống nợ nần, bà sống dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi còn sót lại và những đồng lương của Nam Tôn ki cóp sau khi trả dần những khoản nợ khổng lồ. Vì vậy, bà từ một người phụ nữ quản lý tài chính của gia đình, bà trở thành một bà già sống phụ thuộc vào cháu. Nam Tôn là cô gái hiếu thảo, hiểu chuyện nên dần dần cảm hóa và rút ngắn khoảng cách giữa hai bà cháu. Tuy vậy, có một số chuyện, dù là mong muốn từ cương vị của một trưởng bối, nhưng bà cũng không biết nói ra thế nào.
Thấy bà dường như có chuyện khó xử, Nam Tôn bèn nói trước:
- Bà nội có chuyện gì ư?
- Ừm à … Nam Tôn à, bà có chuyện này muốn nói xem ý cháu thế nào?
- Vâng, bà nói đi, cháu nghe đây. – Nam Tôn nhỏ tiếng đáp và chăm chú lắng nghe.
- Bà biết, cháu và Vĩnh Chính đã quyết định đăng ký kết hôn và dọn về sống cùng nhau. Mặc dù chưa tổ chức đám cưới mà dọn về ở chung thì cũng không đúng lắm …
- Bà nội… - Nam Tôn vội vã ngắt lời – giờ là thời đại nào rồi, chúng cháu đăng ký trước rồi sẽ chọn thời điểm phù hợp để làm đám cưới, đó cũng là một bữa tiệc ra mắt người thân bạn bè thôi mà.
- Bà biết bà biết – Bà nội vẫn kiên nhẫn, giọng nói nhỏ nhẹ - Cháu nghe bà nói hết ý đã.
- Vâng.
- Việc cháu dọn về nhà bên ấy, bà không phản đối, nhưng liệu bà có thể ở lại đây được không? Đến khi nào Tỏa Tỏa đi lấy chồng rồi thì bà qua bên đó ở chung với Vĩnh Chính và cháu.
- Bà nội! – Nam Tôn cương quyết nói – Tỏa Tỏa sớm muộn rồi cũng sẽ dọn về biệt thự Tư Nam với Diệp Tổng, với lại cháu muốn đón bà về bên kia để tiện chăm sóc bà, Tỏa Tỏa dù sao cũng còn phải chăm Tiểu Tỏa nữa.
- Ừ… - Bà nội bắt đầu sụt sùi – Bà già rồi, giờ là gánh nặng của các cháu, chỉ là bà thấy nhớ mẹ con Tỏa Tỏa, xa chúng nó bà không nỡ …
- Bà…- Nam Tôn nhỏ giọng an ủi – Chúng ta vẫn ở chung thành phố, cuối tuần sẽ lại gặp nhau, bà đừng xúc động quá làm Tỏa Tỏa khó nghĩ.
- Ừ, bà không vậy nữa, bà không vậy nữa.
Bà nội vội vàng lau nước mắt, cố làm ra bộ mặt cười, nhưng trong lòng bà đang rối bời lắm, Nam Tôn hiểu, trong lòng cô cũng vậy, nhưng ai rồi cũng sẽ phải có cuộc sống gia đình của chính mình. Cô và Tỏa Tỏa là bạn bè tri kỷ, sẽ không vì khoảng cách mà xa nhau, cũng không vì mỗi người có cuộc sống khác nhau mà phai mời tình cảm giữa họ.
***
Phạm Kim Cang nhìn đồng hồ, đã gần 11h30 mà vẫn chưa thấy Diệp Tổng xuất hiện. Hàng ngày, nếu không phải là tham dự các cuộc họp đột xuất bên ngoài, hoặc đi công tác, thì cứ đúng 8h30 anh đã thấy Diệp Tổng ngồi ở phòng làm việc rồi. Hay là Diệp Tổng đến rồi mà anh không biết? Nghĩ vậy, Phạm Kim Cang rón rén hé của nhìn vào. Căn phòng vẫn vắng lặng. Anh lấy làm lạ? Hay là Diệp Tổng bị ốm ư? Nếu có việc đột xuất thì không lí gì ông ấy không nói với anh.
Vốn dĩ hai người họ sẽ có hẹn ăn trưa cùng đối tác AG từ Singapore lúc 12h00, không lẽ Diệp Cẩn Ngôn lại quên một cuộc hẹn quan trọng như vậy? Suy nghĩ một lát, Phạm Kim Cang bèn bấm máy gọi cho Diệp Cẩn Ngôn.
- Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa, nhìn thấy màn hình hiển thị tên thư ký Phạm, ông liền bắt máy.
- Alo. Tiểu Phạm, có chuyện gì?
- Alo Diệp Tổng. Xin lỗi vì sắp đến giờ hẹn với người đại diện của AG rồi mà không thấy anh đến nên tôi gọi cho anh.
- À Tiểu Phạm, hôm nay tôi có việc đột xuất, cậu và Vĩnh Chính đi tiếp họ giúp tôi. Nhớ tiếp đãi họ chu đáo vào nhé. Có gì thì gọi điện thoại cho tôi. – Nói xong thì nhanh tay cúp máy.
Phạm Kim Cang ở đầu dây bên kia chỉ nghe có vậy, chưa kịp phản ứng thì đã thấy những tiếng tít tít liên hồi. Diệp Tổng hôm nay làm sao vậy nhỉ? Nghe giọng thì không thấy ông ấy có vẻ gì đau ốm cả? Phạm Kim Cang đứng ngẩn người ra một lúc, chợt nhớ sắp đến giờ hẹn bèn vội vàng đi tìm Vĩnh Chính, rồi cả hai nhanh chóng tới nhà hàng.
***
Nhà hàng hôm nay bọn họ tới là một nhà hàng đậm chất Trung Hoa, nghe nói vị đại diện của AG là người hoa kiều, sống ở nước ngoài đã nhiều năm, nên đặc biệt yêu thích các món ăn truyền thống trong nước. Trên đường đi, thấy Thư kí Phạm nói Diệp Tổng dặn dò bọn họ phải tiếp đón chu đáo vị khách này, khiến Vĩnh Chính khá tò mò :
- Thư kí Phạm, anh đã gặp qua vị đại diện này chưa?
- Chưa. Chúng tôi chỉ giao dịch qua email thôi.
- Vị này khá quan trọng phải không, thư kí Phạm.
- Đúng vậy! – Phạm Kim Cang kéo dài câu nói của mình khiến Vĩnh Chính bật cười.
- Là nam hay nữ vậy? có dễ đối phó không? – Vĩnh Chính tiếp tục hỏi
- Là nữ, bà ấy từng là giáo sư đại học Oxford, kết hôn cùng một nhà đầu tư người Singapore, có thể vì vậy mà có liên quan đến AG, nhưng nghe nói chồng bà ta đã qua đời, nên hiện giờ độc thân. – Phạm Kim Cang nháy mắt nhìn Vĩnh Chính.
- À, thì ra là quý bà độc thân tài giỏi.
- Ừm. Đi cùng với bà ta hôm nay còn có 2 người nữa, tôi không có nhiều thông tin.
- Ồ! – Vĩnh Chính không hỏi thêm gì nữa, là người làm kỹ thuật đơn thuần như anh, đứng trước những cuộc ngoại giao kinh doanh, đúng là cần học hỏi thêm nhiều. Giờ thì anh đã hiểu, để có được vị trí như Thư ký Phạm quả là phải đi một chặng đường dài và anh càng hiểu thêm được vì sao Diệp Cẩn Ngôn lại khiến người ta vừa nể phục và vừa kinh sợ đến thế.
Người phục vụ đưa hai người họ tới một chiếc bàn đã được đặt trước ở phía cuối phòng, sát bên cửa sổ hướng ra ban công, Phạm Kim Cang dừng lại một chút, chỉnh trang quần áo rồi quay sang sửa giúp Vĩnh Chính, dù gì hôm nay họ ăn trưa với phái đẹp, cũng nên tươm tất.
Một lát thì nhóm người của AG đến, đi trước là một người phụ nữ nhìn độ ngoài bốn mươi, dáng người thanh lịch, gương mặt trang điểm nhìn vô cùng sắc sảo thông minh. Theo thông tin mà Phạm Kim Cang có được, người này đã năm mươi lăm, xem ra là trẻ hơn tuổi thật. Đi phía sau là hai người phụ nữ trẻ hơn, dáng dấp nhanh nhẹn nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.
Bọn họ đến trước mặt hai người Phạm Kim Cang, Chương Vĩnh Chính, đồng thanh cất lời chào, khiến hai người họ tròn xoe mắt thảng thốt.
- Phạm Kim Cang.
- Chương Vĩnh Chính, đã lâu không gặp.
Phạm Kim Cang bị sự xuất hiện của những người phụ nữ này làm cho vô cùng kinh ngạc, trái đất quả thật rất tròn nhưng nhân duyên thì hữu hạn. Nhân duyên hữu hạn ấy mà khiến họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này thì đúng là vũ trụ quá ưu ái rồi. Tĩnh tâm một giây, Phạm Kim Cang nhanh chóng mỉm cười lịch thiệp, chìa tay ra:
- Vị này có phải là Giáo Sư Lưu, Lưu Tổng của AG Investment?
- Vâng, thư ký Phạm. – Người phụ nữ cũng mỉm cười đáp lại, giọng điệu cũng lịch thiệp không kém. – Rất vui được gặp lại anh. Còn đây là trợ lý cũng là cháu gái của Tôi, Lưu Khả Ly và bạn cô ấy …
- Viên Viện – Chương Vĩnh Chính đứng bên cạnh, nhanh nhảu tiếp lời, chia tay ra với cô gái trẻ còn lại. – Đã lâu không gặp.
Viên Viện cũng vui vẻ bắt tay Chương Vĩnh Chính và gật đầu lẽ phép với Phạm Kim Cang: - Thư ký Phạm, lâu ngày không gặp.
Giáo sư Lưu thấy bọn họ quen biết nhau từ trước thì không giấu nổi ngạc nhiên:
- Các vị quen nhau rồi sao?
- Vâng. – Chương Vĩnh Chính vui vẻ đáp lời – Trước đây ở Tinh Ngôn, tôi và Viên Viện có cơ hội làm chung trong nhóm Nghiên Cứu, sau khi tôi về làm cho Diệp Tổng cứ nghĩ cô ấy sẽ ở lại Tinh Ngôn, không ngờ lại đầu quân cho AG.
- À ra là vậy, như vậy là chúng ta có duyên rồi! – Giáo sư Lưu cảm thán rồi đưa mắt nhìn sang cô gái đang cúi đầu, mỉm cười – Viên Viện còn chưa về với chúng tôi, nhưng sau cuộc gặp này cô ấy sẽ quyết định nhanh chóng.
- Vâng – Viên Viện khẽ đáp.
Cuộc nói chuyện của họ diễn ra vô cùng thuận lợi, Phạm Kim Cang có thể thấy được tính chuyên nghiệp và những yêu cầu cao mà phía AG đưa ra. Tất nhiên, công ty bọn họ cũng không phải thua kém, với những gì Diệp Tổng và anh đã trải qua, cộng với sự nhiệt huyết của Chương Vĩnh Chính, Tưởng Nam Tôn chắc chắn việc hợp tác với AG không phải là một vấn đề khó khăn gì. Nhưng anh không lường trước được Giáo sư Lưu lại là người quen cũ, là cố nhân mà anh không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại. Những ưu tư về việc này khiến đôi lúc Phạm Kim Cang rơi vào khoảng không suy nghĩ miên man. Anh không biết đây là sự sắp đặt tình cờ của số phận, hay sự cố ý của con người, cũng may Giáo sư Lưu kia cũng là người lịch thiệp, không đề cập đến mối quen biết trước đây, nếu không anh cũng không biết phải giải thích thế nào với Chương Vĩnh Chính. Còn Diệp Cẩn Ngôn nữa, liệu có nên nói với ông ấy hay tạm thời làm như chưa có chuyện gì?
- Được rồi! Cảm ơn Thư Ký Phạm đã đón tiếp chúng tôi, bữa ăn rất ngon. – Giáo sư Lưu nhã nhặn nói.
- Không có gì, chúng tôi rất hận hạnh. Giáo sư Lưu, cô Lưu và Viên Viện về thong thả. – Phạm Kim Cang lịch sự cất lời tạm biệt.
- Cẩn Ngôn anh ấy dạo này vẫn khỏe chứ? – Câu hỏi bất ngờ của giáo sư Lưu làm cho Phạm Kim Cang chựng một giây lát, anh không nghĩ bà ấy lại dùng cách thân mật để hỏi về Diệp Tổng.
- À vâng, cảm ơn giáo sư Lưu, Diệp Tổng của chúng tôi rất khỏe ạ. – Phạm Kim Cang giả vờ như không đoán được ý tứ của giáo sư Lưu, vẫn khách khí trả lời.
- Ồ. Vậy là tốt rồi. Tôi đi đây. Tạm biệt.
Nói rồi nhóm người họ vội vàng rời gót, đi đến chỗ chiếc Audi sang trọng đang chờ ngoài sảnh. Phạm Kim Cang nhìn theo bóng chiếc Audi một lát rồi cùng Chương Vĩnh Chính quay trở về công ty, trong lòng anh như làn sóng trào lên, phá tan sự tĩnh lặng.
Anh đã đôi ba lần bắt gặp chiếc Audi này ở gần ra vào khu biệt Tư Nam, liệu có phải chỉ là trùng hợp?