Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 15: Hôm nay quả là một ngày lành!

Chu Tỏa Tỏa nắm tay Diệp Cẩn Ngôn cùng đi vào cục dân chính. Cô đã đến đây 2 lần, kết hôn và li hôn đều không thực sự cam tâm nguyện ý.

Ngày ấy, cô mang trái tim tan nát rời đi cùng Tạ Hoàng Tổ, nhắm mắt đưa chân kết hôn cùng anh. Cô vốn nghĩ, chỉ cần anh ấy yêu cô, cho cô một gia đình, cuộc sống như vậy đã là hoàn mỹ rồi, nhưng cô thực sự không lường trước được, gia đình muốn xây dựng nên cần có nhiều thứ hơn là một trái tim yêu non nớt của Tạ Hoành Tổ, những gì cô có được vốn dĩ chỉ là bong bóng xà phòng, óng ánh phản chiếu mọi thứ bên ngoài nhưng lại quá mong manh dễ vỡ. Cô vốn nghĩ, dù mong manh cũng được, nhưng vì con gái, cô sẽ nhẫn nhịn cho qua ngày, nhưng thực tế lại đấm cho cô một đòn chí mạng khác, đa phần những gì chúng ta mong muốn, lại không bao giờ có được. Mọi thứ cứ như vậy diễn ra như một vở kịch, mở màn hạ màn, để lại cho con người ta bao cảm xúc và để lại cho cô một vết hằn trong lòng không dễ mờ phai.

Chu Tỏa Tỏa ngước nhìn bậc thêm của cục dân chính, chân cô khựng lại.

Hôm nay, cô quay trở lại nơi đây, cùng người đàn ông cô đã bỏ lỡ 3 năm, 3 năm qua chẳng thể trách ông, cũng chẳng thể giận mình, có chăng đó là sự sắp đặt éo le của cuộc sống, họ sinh ra không cùng thế hệ mà thôi. Vẫn biết tình yêu có thể kéo gần mọi khoảng cách, xóa tan mọi rào cản, nhưng liệu rằng cuộc sống có đập cô một đòn chí mạng khác hay không? Cô đưa mắt nhìn xuống bàn tay Diệp Cẩn Ngôn đang nắm chặt tay mình.

Không! Chu Tỏa Tỏa cô có gì mà phải sợ, có gì mà phải hối hận, dù có bão táp mưa sa kéo đến, cô cũng sẽ dũng cảm đón nhận, bởi cô yêu ông và muốn kết hôn cùng ông.

- Có chuyện gì vậy? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn sang, cất giọng vô cùng dịu dàng.

- Không có gì, chúng ta vào thôi. – Tỏa Tỏa mỉm cười.

- Không phải là em hối hận đó chứ? – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa lấy tay gõ gõ vào đầu cô, giọng nói có chút bông đùa.

- Diệp Cẩn Ngôn! Em là đang sợ anh hối hận đó! Nhanh, nhanh, kẻo anh hối hận bây giờ! – Tỏa Tỏa vui vẻ nói lớn, rồi kéo tay Diệp Cẩn Ngôn bước vào tòa nhà.

Hôm nay giữa tuần, người đến đây làm thủ tục vẫn còn khá đông, nộp xong giấy tờ, Tỏa Tỏa tìm mãi mới được ghế trống, hai người ngồi xuống nhỏ tiếng trò chuyện, hai bàn tay vẫn đan vào nhau. Một lúc, đằng sau có vài tiếng xì xầm, chẳng biết họ vô tình hay cô ý nói vừa đủ lớn để lọt đến tai cô:

- Nhìn xem, cô gái váy đỏ trên kia thật trẻ trung xinh đẹp.

- Phải, nhìn gương mặt của cô ấy kìa, diễn viên điện ảnh còn không đẹp bẳng.

- Xem xem cô ấy có khi là người mẫu cũng nên. Nhìn dáng người thật chuẩn.

Tỏa Tỏa nghe thấy vậy thì cảm thấy như có hoa nở trong lòng, trên gương mặt cũng hiện lên nét cười vui vẻ, ít nhất ở bên cạnh người tài giỏi như Diệp Cẩn Ngôn, cô cũng không thấy mình thua thiệt. Diệp Cẩn Ngôn bên cạnh cũng cúi đầu, ánh mắt thể hiện niềm vui.

- Nhưng chồng cô ấy có vẻ rất lớn tuổi. – giọng một người phụ nữ phía sau lại cất lên.

- Biết đâu lại là đại gia giàu có nào đó, tôi thấy mặt quen lắm, không biết đã thấy ở đâu rồi.

- Hẳn rồi, nếu không phải đại gia giàu có thì làm sao có thể cưới người vợ trẻ đẹp thế chứ.

- Đúng đúng, không có nhiều tiền chắc gì cô ta đồng ý



Tỏa Tỏa nghe đến đây thì máu trong người bỗng chốc sôi lên, gương mặt đang hồng hào bỗng trở nên đỏ bừng rồi trắng bệch, bàn tay cô siết chặt lấy tay Diệp Cẩn Ngôn. Hừ, bọn họ là ai chứ, là ai mà có quyền phán xét cuộc sống của cô. Tỏa Tỏa định đứng dậy, nói cho mấy người rảnh chuyện kia một hơi, nhưng Diệp Cẩn Ngôn kịp thời kéo tay cô ngăn lại. Ông vỗ nhẹ lên bàn tay đang nổi gân xanh vì tức giận của cô, dịu dàng nói, giọng nói đủ nhỏ để cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng đủ lớn để truyền tới những người phía sau:

- Tỏa Tỏa, chúng ta ai mà không thích bàn chuyện người khác, ai mà không bị người người khác bàn chuyện của mình, làm tốt việc bản thân là được.

Nói rồi, ông đứng dậy dắt tay Tỏa Tỏa vào khu vực làm thủ tục, những giọng nói xì xầm lúc nãy cũng im bặt, không ai nói thêm được câu nào nữa.

Người tiếp nhận hồ sơ của họ hôm nay là một anh mập, còn khá trẻ, gương mặt tròn nhìn có vẻ cởi mở. Tỏa Tỏa thở phào trong bụng, thật may không gặp mấy bà cô già khó tính, ít ra người trẻ như vậy sẽ không soi xét sự chênh lệch tuổi tác của bọn cô.

Đúng như cô nghĩ, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, anh chàng kia có vẻ không thắc mắc nhiều, những câu hỏi đều được trôi qua thuận lợi. Đến phần đọc nghĩa vụ và trách nhiệm của vợ chồng, thấy Tỏa Tỏa căng thẳng nhìn vào tập giấy, miêng lẩm nhẩm, Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên hỏi:

- Em có gì căng thẳng vậy? Chỉ là đọc một đoạn ngắn thôi mà.

- Em sợ trong lúc đọc sẽ bị vấp nên cần phải tập luyện trước, đọc suôn sẻ thì hôn nhân sau này sẽ suôn sẻ. – Tỏa Tỏa nói, mắt vẫn không rời tờ giấy.

Diệp Cẩn Ngôn phì cười:

- Làm gì có ai ngốc như em? Lại đây anh duyệt trước cho nào.

Cuối cùng thì Tỏa Tỏa cũng đọc lời tuyên thệ một cách trôi chảy, nhưng vì quá xúc động mà nước mắt dàn dụa khiến cho anh chàng mập mạp kia cũng phải lấy khăn thấm nước mắt theo. Cô cầm hai tờ giấy kết hôn có dán ảnh của mình và Diệp Cẩn Ngôn trong lòng trào dâng hạnh phúc. Từ giây phút này, cô chính thức bước vào một trang mới của cuộc đời mình, không cần biết thế nào, chỉ biết cô sẽ cùng với ông tô vẽ những ngày tháng ấy thật lung linh và rực rỡ. Chỉ cần có nhau, đó là những năm tháng vàng son nhất của cuộc đời.

Tỏa Tỏa cất giọng vui vẻ, cảm ơn anh chàng mập:

- Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi. Tạm biệt.

- À khoan, xin hai người dừng bước. – Lúc này anh chàng mập mới lên tiếng – Tôi có việc muốn nói với chồng cô một chút có được không?

- Sao có việc gì ạ? – Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa đồng thanh nói.

- À…- anh chàng mập ngại ngần – Chẳng là tôi biết ông là Diệp Tổng, Diệp Cẩn Ngôn nổi tiếng, tôi có thể chụp với ông một tấm ảnh và nhờ ông tư vấn mua nhà được không?

Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy thì cười òa, hóa ra là người hâm mộ Diệp Tổng. Chẳng trách thủ tục làm nhanh như thế.

- Được. – Diệp Cẩn Ngôn nhã nhặn nói và rút ra một tấm danh thϊếp – Đây là danh thϊếp thư ký của tôi, việc tư vấn mua nhà cậu cứ gọi cho cậu ta, cậu ta sẽ sắp xếp giúp cậu. Còn việc chụp ảnh thì… thôi đi.

Anh chàng mập đón tờ danh thϊếp cúi đầu cảm ơn rối rít, Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn cũng vui vẻ khoác tay nhau ra về.

Hôm nay quả là một ngày lành, tháng này quả là một tháng tốt.

***

Trên xe, Tỏa Tỏa níu vai Diệp Cẩn Ngôn, vui vẻ tán dương, giọng điệu có chút hơi nịnh nọt quá:

- Ông xã, cũng may hôm nay gặp người hâm mộ anh, nếu không chắc còn phải chờ thêm một lúc. Lấy người nổi tiếng quả là có phước phần.

Diệp Cẩn Ngôn đang lái xe, bị những lời hoa mỹ của Chu Tỏa Tỏa làm cho bật cười:

- Làm gì đến mức đấy!

- Thật mà, em thấy anh ta nhìn anh rất là … - Tỏa Tỏa giả bộ làm khuôn mặt si mê của anh chàng mập hồi nãy

- Ha ha ha, cô bé ngốc như em mà cũng nhìn ra sao.

- Anh dám nói em ngốc sao, ông xã?

- À không không dám, bà xã.

Hai người vừa đi vừa cất tiếng cười vui vẻ, hi vọng những ngày tháng sau này của họ cũng tràn ngập niềm vui như thế. Được một lúc, Tỏa Tỏa nhận ra đoạn đường trước mắt không phải đi về hướng nhà mình, bèn hỏi Diệp Cẩn Ngôn:

- Mình đang đi đâu vậy anh? Đây đâu phải về nhà em.

- Chờ một lát, anh đưa em tới chỗ này.

Xe của hai người họ đến một khu dân cư cao cấp mới xây xong. Tỏa Tỏa biết nơi này, đây là dự án nhà ở cao cấp nhất nhì Thượng Hải, nằm sát bên sông Hoàng Phố cách trung tâm không xa. Những người có tiền đều muốn sở hữu một căn nhà ở đây, vừa thuận tiện đi lại, vừa được hưởng những tiện ích tốt nhất. Xe của họ dừng lại ở tòa nhà trung tâm, xung quanh là công viên nội khu và những tòa nhà dịch vụ, theo kinh nghiệm bán nhà nhiều năm của Tỏa Tỏa, giá nhà ở tòa nhà này sẽ là đắt nhất.

Diệp Cẩn Ngôn dẫn Tỏa Tỏa đến một thang máy, trên bản điều khiển hiển rất ít số tầng, xem ra đây là thang máy tư nhân, ông đưa tay bấm vào nút cao nhất dẫn đến căn penthouse trên cùng. Thang máy vừa mở ra, Tỏa Tỏa choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mặt, một căn nhà lớn được thiết kế vô cùng tinh tế, nội thất bài trí trong phòng theo phong cách tối giản nhưng vô cùng sang trọng, màu sắc mọi thứ đều hài hòa với nhau và phù hợp với tổng thể. Phía bên ngoài có một khu vườn nhỏ, kế sát bên là hồ bơi có mái che, mùa đông có thể kéo lại tạo thành hồ bơi nước ấm trong nhà. Ở một góc khu vườn còn có một khu vui chơi thiếu nhi. Chắc hẳn chủ nhân của ngôi nhà này là một gia đình có con nhỏ, Tỏa Tỏa thầm nghĩ vậy.

- Em thấy căn nhà này thế nào? – Tiếng Diệp Cẩn Ngôn cất lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tỏa Tỏa.

- Rất tốt, rất đẹp, em bán nhà nhiều năm, đây là lần đầu tiên em thấy căn nhà tốt như thế. Chắc là mắc lắm, người thường chắc cũng không mua được.

- Ừm, đúng vậy – Diệp Cẩn Ngôn tỏ ý tán đồng.

- Anh có thể lấy giúp em thông tin của căn nhà này không? Em chào bán trong danh sách khách VIP của em, với điều kiện tốt thế này, chỉ trong vòng 3 ngày là sẽ bán được. – Tỏa Tỏa tỏ ra vô cùng tự tin, vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm bấm, xem chừng như muốn bắt tay làm ngay lập tức.

Diệp Cẩn Ngôn đứng bên cạnh bật cười, bà xã nhỏ bé của ông mong muốn bán được nhà đến vậy sao, đang đi với ông cũng nghĩ đến việc bán nhà, xem ra cô ấy còn cuồng công việc hơn cả ông nữa.

- Rất tiếc, bà xã! – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa hai bàn tay ôm nhẹ bờ vài Tỏa Tỏa – Căn nhà này đã bán rồi.

- Bán rồi? – Tỏa Tỏa sửng sốt

- Đúng vậy! chiều nay người ta sẽ dọn vào ở! Em xem, nội thất cơ bản đã hoàn thiện rồi này!

- Ồ! Nhanh vậy sao? – Tỏa Tỏa tỏ ra nuối tiếc. – Khách hàng này thật tốt quá, anh có thể cho em thông tin được không, biết đâu em có thể bán được thêm vài căn khác cho người ta. –

- Được! – Diệp Cẩn Ngôn cố nhịn người, hùa theo cô – Khách hàng là Diệp phu nhân.

- Diệp phu nhân… - Cô vừa nói vừa lấy sổ tay ra, hí hoáy viết. – Diệp phu nhân, tên này lạ quá, anh cho em thêm thông tin đi…

- Diệp phu nhân! – Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy cuốn sổ tay của Tỏa Tỏa, cất lại vào trong túi xách – Diệp Phu Nhân à, căn nhà này là của em đó.

- Của… emmm….? – Tỏa Tỏa nhất thời chưa định hình được câu nói của Diệp Cẩn Ngôn – Anh nói nhà của … em … sao Diệp Phu Nhân …

Ba chữ Diệp Phu Nhân thốt ra, Tỏa Tỏa mới nhận thức được giờ cô đã là Diệp Phu Nhân, là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, đúng cô đã là vợ ông. Tỏa Tỏa bỗng chốc không kìm chế được hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt đầy nước mắt của cô, dịu dàng lau khô từng giọt. Ông nhìn sâu vào đáy mắt long lanh của cô, ở trong ấy ông nhìn thấy niềm hạnh phúc, nhìn thấy sự chân thành, và hơn tất thảy ông nhìn thấy những mảnh khuyết của tâm hồn ông, cô gái nhỏ bé này chính là phần bù đắp sự phần thiếu hụt ấy, để từ nay về sau cô sẽ là sự viên mãn tràn đầy trong cuộc sống đầy lý tưởng và cô độc của mình.

Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống hôn lên môi người vợ nhỏ bé của mình, hai bờ môi quấn quýt lấy nhau, ông cảm nhận trong vị mặn của nước mắt có đầy ắp sự ngọt ngào của tình yêu. Từng phân từng tấc trong cô một sức hút lạ kỳ khiến cho ông không thể không khám phá, không thể ngừng chinh phục. Ông tiến sâu vào khuôn miệng thơm tho của cô, môi lưỡi quyến luyến khiến cho hơi thở của cô bỗng chốc trở nên gấp gáp, cả cơ thể như không còn kiểm soát được mà khẽ run lên. Ông cảm nhận được bàn tay cô đang mỗi lúc ôm chặt lấy mình, hai cơ thể nép sát, giao hòa vào nhau.

Hai con người vừa đi vừa quấn lấy nhau không rời, Tỏa Tỏa cảm giác bọn họ vừa đi qua một hành lang, qua một cánh cửa, tiến đến một căn phòng lớn khi cô cảm giác chân mình chạm vào một vật gì mượt mà và vô cùng êm ái thì đã phát hiện ra toàn thân mình đã bị cơ thể cao lớn của Diệp Cẩn Ngôn đè lên. Họ đang nằm ở trong phòng ngủ chính ư? Tỏa Tỏa định mở miệng nói thì bị nụ hôn liên tiếp của Diệp Cẩn Ngôn chặn lại, nụ hôn khao khát và hơi thở nóng bỏng của ông đi dọc theo cơ thể của cô, mơn trớn lên làn da trắng ngần của cô, từng chút từng chút ve vuốt khuôn ngực mềm mại khiến cô cảm thấy mỗi tế bào của mình như có lửa đốt nóng bừng. Cô đưa tay mở từng chiếc nút trên bộ âu phục, ôm ấp tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi của ông. Một kɧoáı ©ảʍ bỗng chốc lan tỏa đến từng ngóc ngách, từng nơi sâu thẳm nhất của hai con người, họ cứ như vậy mà tiến sâu vào nhau, dung hòa chở che nhau, vừa nâng niu lại vừa khát khao chiếm hữu. Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng lại, duy nhất bây giờ ông thấy được là hơi thở ấm nóng của người phụ nữ bé nhỏ nép trong lòng mình, ở cơ thể mềm mại ấy có một sức hút mãnh liệt khiến cho ông mê đắm không dừng lại được, ông cứ như một con thú cầm tù bao năm vừa được gỡ đi xiềng xích, để rồi được mặc sức xông lên chiếm hữu lấy cô, đầy khao khát và đầy nâng niu. Tình yêu có thế biến mọi việc nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại có thể là lực kéo mạnh mẽ lấp đầy mọi khoảng cách. Đúng, họ đã vì khoảng cách quá lớn mà lỡ bỏ qua nhau, giờ đây khoảng cách ấy không còn nữa, nhất định họ sẽ dùng từng khoảnh khắc nhỏ nhất còn lại của cuộc đời mình để chăm sóc, để nuông chiều và để lấp đầy khoảng trống của nhau. Trong tích tắc sự nồng ấm của hai con người hòa lẫn, Diệp Cẩn Ngôn bỗng thấy có một nuối tiếc trào dâng trong lòng, giá như ông đừng hèn nhát, thì 3 năm qua họ đã không bỏ lỡ nhau. Bất giác một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, đậu trên gương mặt xinh đẹp của Tỏa Tỏa.

- Tỏa Tỏa, anh xin lỗi vì đã bỏ lỡ em ngần ấy năm.

Tỏa Tỏa ngước nhìn Diệp Cẩn Ngôn, kéo ông thấp xuống hôn lên đôi mắt đang ngấn đỏ, rồi vòng tay ôm chặt lấy người ông.

- Ông xã, anh đừng nói vậy, ngày hôm nay là ngày chúng ta trẻ nhất, là thời điểm sớm nhất để chúng ta yêu thương nhau. Em không muốn lãng phí những giây phút ấy để nghĩ về quá khứ và nuối tiếc. Em yêu anh.

Phải! Ngày hôm nay là ngày chúng ta trẻ nhất, là ngày sớm nhất. Chúng ta không thể cứ hoài niệm để rồi lại bỏ lỡ những thứ đáng ra phải nâng niu nhất trong cuộc đời này. Diệp Cẩn Ngôn để mình dựa hẳn lên vai Tỏa Tỏa, nhẹ nhàng ôm cô:

Anh cũng rất yêu em, Diệp phu nhân.