Sau một thời gian ngắn hoảng loạn, Lộ Dao cũng nhận ra rằng bộ phận nhạy cảm của cô đã va chạm với biểu tượng nam tính của cậu mình. Cây gậy thịt căng cứng kia cọ sát vào đầu hoa huyệt cô qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng, khiến hồn cô không biết đã phiêu diêu đến tầng mây nào.
Dòng nước nhớp nháp không tự chủ được chảy ra dọc theo lỗ huyệt, tiếp tục làm ướt quần Cố Dục thành vệt lớn.
Cô không giả vờ được nữa, bất đắc dĩ nhìn Cố Dục, đôi mắt ngấn nước cùng du͙© vọиɠ: "Cậu, a, cậu, con, con..." Cô thật sự không phải cố ý, cô cũng biết hắn là cậu mình, lẽ ra cô không nên dùng thủ đoạn câu dẫn hắn, nhưng chỉ là do cô không kiềm chế được bản thân mà thôi.
Cố Dục thông minh biết bao, lập tức hiểu ra, ngày hôm qua cô cháu gái nhỏ ướt sũng như vậy, chính là nghĩ tới chuyện này.
Hắn áp lực ngăn cô lại: "Đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện, đừng lên tiếng."
Giọng nói của cô quyến rũ đến mức khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Loại giọng nói này cũng không phải hắn chưa từng nghe qua, mặc kệ những người phụ nữ kia kêu gào thế nào, hắn đều có thể không chút gợn sóng mà quay người rời đi.
Hắn không biết mình bị làm sao, hắn biết cô là cháu gái nhỏ của hắn, nhưng hắn không những không thể bình tĩnh mà thậm chí còn mất kiểm soát thành thế này.
“Không, cậu, con không có.” Lộ Dao nắm lấy cánh tay Cố Dục, đáng thương cầu xin: “Cậu, cậu đừng tức giận, cậu đừng bỏ con xuống, cậu đừng…”
Cố Dục cau mày, lại ngăn cô: "Đừng nói nữa!"
Cổ họng Lộ Dao nghẹn lại, không dám nói nữa.
Mặc dù không dám nói gì, nhưng cô không chịu buông tay, thật muốn tố cáo hắn, chính hắn là người ôm cô vào ngực hắn trước, khiến cô mới có thể nổi lên ý niệm nhỏ này.
Lộ Dao vốn nghĩ rằng cậu của cô sẽ tức giận, sẽ đẩy cô ra và khiển trách cô, vì vậy cô đã sẵn sàng đón nhận lửa giận của Cố Dục. Thế nhưng đợi hồi lâu, cậu cũng không tức giận trách móc cô mà chỉ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, chỉnh lại cơ thể xiêu vẹo của cô để cô có thể dễ dàng ngồi trên đùi mình.
Chân của cô ngày càng gần với côn ŧᏂịŧ của Cố Dục, một nửa hoa huyệt của cô gần như hoàn toàn gắn chặt với gậy thịt cứng ngắc. Hoa huyệt chưa từng có cảm giác xem mắt với côn ŧᏂịŧ ngay lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, co thắt không kiểm soát, hai chân kẹp chặt một cách tuyệt vọng cố gắng áp sát côn ŧᏂịŧ.
Lòng Lộ Dao cũng theo hoa huyệt co rút mà giật giật, con nai nhỏ trong lòng sắp nhảy ra khỏi cơ thể, trong miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ quyến rũ không chịu nổi: "Ưm, a, a..."
Đã nói rồi, đừng lên tiếng...
Đầu của Cố Dục sưng lên, tâm lý phòng ngự của hắn sắp sụp đổ.
Vốn dĩ chỉ muốn kìm hãm sự ngỗ ngược của cô cháu gái nhỏ, đồng thời giải thoát cho bản thân một chút, không ngờ hắn vừa điều chỉnh tư thế ngồi, cô đã thở hổn hển rêи ɾỉ thế này, khiến hắn muốn xé toạc qυầи ɭóŧ cô ra, mặc kệ tất cả mà nhét côn ŧᏂịŧ của mình vào, hung hăng đâm thật mạnh.
Lý trí duy nhất còn sót lại nói cho hắn biết, hắn không thể, vĩnh viễn không thể, cô là cháu gái của hắn, hắn là cậu của cô, nếu như hắn thật sự đút côn ŧᏂịŧ vào trong người cô cháu gái nhỏ, đó chính là lσạи ɭυâи, là cầm thú.
Thấy cậu mình không tức giận, Lộ Dao trở nên can đảm hơn.
Cô vòng tay quanh cánh tay của Cố Dục, khẽ di chuyển eo và hông, rồi ngập ngừng dùng phần trên của hoa huyệt cọ tới cọ lui trên côn ŧᏂịŧ hai lần.
Cô nghĩ rằng di chuyển như thế này sẽ rất thoải mái, bởi vì mọi người đều nói rằng làʍ t̠ìиɦ sẽ rất sướиɠ. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng chỉ cần ma sát nhẹ vài cái như vậy thôi mà đã khiến cô thoải mái đến mức mất trí rồi.
Không tự chủ được, cô mềm nhũn nằm trong lòng cậu, không ngừng thở hổn hển.
Cố Dục còn có chút kiềm chế được bản thân, lại chỉ vì bị lỗ huyệt của cô mơn trớn vài lần mà làm mất đi lý trí.
Hắn giống như nhất thời động tình, Cố Dục nắm lấy mông cô bằng bàn tay phải mạnh mẽ của mình và ôm cô bế lên không trung, tay trái lại đặt sau lưng cô, siết chặt cô vào vòng tay của mình.
Khi được đặt trở lại, hai chân đã co lại và dựng thẳng lên, hắn lợi dụng khoảng trống giữa thân dưới và bức tường để đỡ lấy cô cháu gái nhỏ, để cô ngồi giữa háng mình.
Lộ Dao theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Cố Dục, hai chân kẹp lấy eo của hắn, trong mắt tràn đầy ánh sáng long lanh đang đung đưa, cơn sóng trong lòng vỗ mạnh từng đợt.
Hắn đè thật chặt, cô cũng ôm rất chặt, mặt, vai, ngực, bụng dưới của cô đều dán vào người Cố Dụ, giữa chân cô gác lên chiếc lều nhỏ phía dưới đũng quần, hắn cố gắng kìm nén, chống đỡ sự tấn công của hoa huyền, hoa huyệt lại gặm nhấm côn ŧᏂịŧ hắn qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh.