"Thật sự là đủ rồi..."
Sau khi trở lại chỗ ngồi không lâu, buổi sáng bắt đầu tiết học chính.
Lý Tú đoan chính ngồi ở trước bàn học, ánh mắt vẫn có chút mất tập trung.
Ở bên cạnh là cái bàn trống bị Phương Càn An kéo tới vẫn còn ở đó, trên chỗ ngồi lại không có ai —— đương nhiên, dựa theo ý nghĩ của Phương Càn An, hôm nay anh hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính lấy Lý Tú, nhưng lại bị Lý Tú nghiêm túc từ chối.
Thứ nhất đương nhiên là bởi vì chỉ cần có Phương Càn An ở đây cậu căn bản không thể nghe giảng, thứ hai là…
Cậu sẽ không có bóng tối tâm lý?
Cơn ác mộng đêm qua, Lý Tú không muốn khiêu chiến để cảnh tượng đó tái hiện.
Chống lại đôi mắt lạnh lùng của Lý Tú, Phương Càn An cũng chán nản bại trận, ước định hai người liên lạc với nhau bằng điện thoại di động bất cứ lúc nào. Sau đó anh chán nản rời đi.
"Hừ..."
Nhưng mà, Lý Tú không thể không thừa nhận, dù không có sự quấy nhiễu của Phương Càn An, kỳ thật cậu căn bản cũng không có cách nào nghiêm túc học tập.
Cậu đuổi Phương Càn An đi, thuần túy chỉ là... Chỉ là muốn trốn tránh một chút.
【Quỷ】
Trên bục giảng, giáo viên vẫn đang nghiêm túc giảng bài. Dưới bục giảng, Lý Tú vô thức viết chữ này lên giấy.
Lý Tú nhìn chằm chằm chữ kia thật lâu, đầu ngón tay rất lạnh, lòng bàn tay cầm bút cũng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Trong lòng cậu có loại sợ hãi kỳ dị nói không nên lời.
Giống như Phương Càn An, mãi cho đến hôm nay mới ý thức được ngày hôm đó ở trong nhà ma của Tiếu gia, bọn họ từng cùng rất nhiều thế lực siêu nhiên ở chung một phòng. Mà Lý Tú, cũng trong mông lung ý thức được, cậu bình thường, dường như vẫn luôn xem nhẹ rất nhiều thứ.
Rất nhiều ... rất nhiều thứ không ổn.
Một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, tập giấy và tài liệu học tập được dán trên tường lớp học cũng lung lay dưới sự xuất hiện của luồng không khí.
Chiếc đồng hồ treo tường kêu “tích ta” “tích tách” đều đặn di chuyển về phía trước, âm thanh giảng bài hùng hồn và mạnh mẽ của giáo viên vang vọng khắp lớp học yên tĩnh.
Rõ ràng là vào buổi sáng, mặt trời còn sáng tỏ, trong lớp học xung quanh còn rất nhiều bạn học. Lý Tú lại phát hiện mình không tự chủ được mà run rẩy. Bởi vì không ngủ ngon, cảm giác nặng nề trong cơ thể lại trở nên càng rõ ràng.
Lạnh quá...
Cậu kiềm chế suy nghĩ của mình.
Sốt vẫn chưa hạ sao? Vì sao đã mấy ngày rồi, mỗi ngày cậu vẫn cảm thấy bả vai nặng đến không nhấc lên nổi, cả người cũng thỉnh thoảng bắt đầu rét run.
Ngay khi Lý Tú thất thần suy tư vấn đề thân thể của mình, một tiếng còi báo động từ ngoài cửa sổ truyền đến, trong nháy mắt làm Lý Tú hoảng hốt.
Mặc dù có vài giây tiếng còi báo động dừng lại, nhưng học sinh ngồi bên cửa sổ đều đã chú ý tới sự bất thường đột ngột trong khuôn viên trường —— có xe cảnh sát chạy đến trường.
Cho dù là đang trong lớp học, nhưng bản chất tò mò của con người là vô hạn chưa bao giờ ngăn lại được.
Nhận thấy động tĩnh bất thường dưới lầu, ngay cả giáo viên vừa nói "Chăm chú nghe giảng", cũng kìm lòng không được mà dựa vào cửa sổ liếc nhìn một cái.
Vị trí của lớp A1 lại vừa có thể thoáng nhìn thấy cánh cửa ở phía sau, là nơi giao nhau giữa nhà ma Tiếu gia và công viên trong khuôn viên của trường.
Cánh cửa ở phía sau, là nơi giao nhau giữa căn nhà ma Tiếu gia và trường học Khải Minh. Nó là cánh cửa sắt rất nặng, trải qua nhiều năm vẫn bị khóa bởi ổ khóa sắt lớn hơn bình thường. Nhưng chưa từng thấy người nào mở qua nó.
Hơn nữa bức tường giữa nhà quỷ và khuôn viên trường cũng không tính là quá cao. Cho dù là học sinh Khải Minh muốn đi qua nhà quỷ bên kia, cũng sẽ trực tiếp lựa chọn cách leo tường. Cánh cửa này dường như không có tồn tại.
Nhưng lúc này, nơi đó đã có mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, có người từ trên xe bước xuống. Họ tiến hành canh giữ, cơ thể của họ cao lớn đến mức đã che đi người công nhân lớn tuổi của trường học, trong khi đợi ông ấy đang run rẩy tìm chìa khóa mở cửa.
"Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chắc là nhà ma bên kia có tai nạn ..."
......
Những lời thì thầm bất an bắt đầu lan rộng trong lớp học.
Rất nhanh, tin tức càng thêm ly kỳ bắt đầu lan truyền trong group chat trên điện thoại di động của mọi người.
Có học sinh muốn chạy vào xem, mặc cho bị mọi người ngăn cản không thể tới gần. Nhưng mà, ở phía xa xa bọn họ đều nhìn thấy có người từ trong nhà ma của Tiếu gia nâng một người đi ra.
Mà người kia, được để trong bọc tử thi mang ra.
[Tổ thảo, nhà ma lại phát uy sao? 】
[Nghe nói hàng năm nhà ma đều phải có người chết để hiến tế không phải sao. 】
【Không biết là quỷ xui xẻo nào, cũng không phải là người của trường chúng ta chứ? 】
【Ha ha, nói không chừng chính là Âu Dương đó】
......
Tin tức vốn lướt qua trên màn hình bởi vì có người nhắc tới u Dương mà dừng lại trong chớp mắt.
Sau tất cả, có rất nhiều người nhìn thấy những hình ảnh được đăng trong nhóm trước đó.
Một người sôi nổi, một ngày trước còn là nam giáo viên được hoan nghênh trong trường học. Ngày sau lại trực tiếp quay lại toàn bộ quá trình mình treo cổ tự tử, hơn nữa còn đăng lên group chat...
Cú sốc này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Lại nói đến nhà ma của Tiếu gia, nhiều tin đồn đáng sợ như vậy, học sinh ít nhiều có chút run sợ.
[Thật đáng ghét, chuyện không có chứng cớ thì đừng tới nơi này nói. 】
【Cười chết, sẽ không phải thật sự có người tin vào loại chuyện quỷ này chứ】
[Có thể là tên lang thang nào đó? Trong trường học dù sao cũng có bảo vệ tuần tra, bọn họ cũng không dám vào trường chỉ nghỉ ngơi ở nhà ma ám, kẻ lang thang mà, bệnh cơ bản nhiều như vậy, không cẩn thận nóng như này, ra đi cũng là chuyện bình thường. 】
【Thế nhưng, tôi nghe nói hình như có một học sinh lớp 11 cũng mất liên lạc...】
【A, thật đáng ghét, đừng nói nữa. 】
......
Trong suốt giờ học tiếp theo, rất nhiều học sinh đều không tập trung.
Chuyện này đang làm nền cho một số người, ngay cả chuyện quỷ của Lý Tú không giữ kín cũng trở nên ít rõ ràng hơn.
Khi tan học, một đám người đều chạy tới trước cửa sổ tiếp tục xem.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Làm cái quỷ gì..."
Bạn học một lời tôi một câu, làm cho Lý Tú cũng không tự chủ được đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn thoáng qua về phía nhà quỷ. Sau đó, cậu cau mày.
Thời gian của một tiết học sau, xe cảnh sát đã rời đi, nhà trường cũng nhận ra không đúng, nên đã để cho xe cảnh sát đi đến một vị trí khác.
Cửa sau của trường dẫn đến ngôi nhà quỷ vẫn còn mở, nhưng cửa hàng rào của trường đã có thêm vài nhân viên trường học. Mỗi nhân viên trường học đều bận rộn, trèo lên, leo xuống để tăng thêm lan can và dây thép gai vào hàng rào vốn thấp.
Từ một phần rất nhỏ của công trình đã được hoàn thành, trường dường như có ý định trực tiếp nâng bức tường này lên đến mức khỉ cũng không thể leo được.
Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy, việc nhà trường phái người gác cổng nâng hàng rào lên có thể coi là hành vi bình thường để kịp thời ngăn chặn tổn thất khi nhà quỷ xảy ra chuyện.
Nhưng...
Nhìn những việc làm của nhân viên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Họ đang buộc vải đỏ cho cái cây lớn và bụi cây gần hàng rào của nhà quỷ.
Mỗi một dải vải đều là loại màu đỏ chói mắt, bị bọn họ buộc đầy bụi cây, nhìn qua có chút kỳ quái nói không nên lời.
"Trường học đang phát điên à? Thứ đó chẳng phải quá xấu sao? ”
"Bình thường cũng không có ai muốn đi đến nhà quỷ bên kia, cần gì làm lớn như vậy?"
"Mẹ kiếp, càng nghĩ càng sợ, bọn họ thật sự từ bên nhà quỷ mang một người đi ra à?"
......
Lý Tú nghe các bạn học bảy miệng tám lưỡi, cảm giác ớn lạnh trên người càng ngày càng rõ ràng.
Không đợi chuông lớp vang lên, đài phát thanh của trường đã đến nhanh hơn một nhịp.
Giáo viên cũng không che giấu được sự bối rối trong giọng điệu, trong đài phát thanh ông cố hết sức bình tĩnh tuyên bố với học sinh, từ hôm nay trở đi trường nghiêm cấm học sinh tiến vào phạm vi vườn hoa Tiếu gia, một khi bị phát hiện sẽ bị xử lý và đuổi học.
Về phần buộc vải đỏ cho cây cối, trong lời giải thích của lãnh đạo nhà trường đã biến thành, trường học cho cây xử lý rét đậm mùa đông trước thời hạn.
“...... Yêu cầu các cậu cùng chăm sóc môi trường khuôn viên trường, tôn trọng thành quả lao động của nhân viên, khi đi ngang qua không tháo hoặc phá hủy vải trên cành cây, chúng tôi cũng sẽ thường xuyên cử người tuần tra khu vực, một khi bắt được học sinh không tuân thủ kỷ luật phá hủy môi trường, cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc. ”
"Hừ, đám người trong trường này tưởng chúng ta là đồ ngu sao? Ai lại xử lý rét đậm cho cây vào cuối mùa hè kia chứ, có bệnh à?”
Không giống như lớp A1 ngoan ngoãn hàng ngày, sau khi nghe đài phát thanh trong khuôn viên trường đã bắt đầu ồn ào. Ở một lớp học khác, một cậu nhóc chỉ đơn giản phát ra một tiếng cười nhạo.
Cậu tiến đến trước cửa sổ duỗi cổ nhìn về phía nhà quỷ, mắt thấy hiện trạng hỗn độn kia, nhịn không được mà lắc đầu.
Phương thiếu, cậu nói có đúng hay không?
Cậu tha thiết quay đầu lại, nhìn về phía một thiếu niên cao lớn đang cúi đầu liều mạng chơi điện thoại di động trong phòng học.
Không biết vì cái gì, rõ ràng bên ngoài hiếm khi phát sinh một chuyện vui vẻ như vậy, vị đại thiếu gia họ Phương này lại không chịu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lấy một cái. Thậm chí, hôm nay gã cũng không có tới gần cửa sổ.
Thái tử gia này hôm nay toàn thân đều tản ra không khí xa cách đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ cũng khiến người ta sợ hãi như ngồi trên đống lửa.
Cho dù nam sinh kia kiên trì mở miệng, Phương Càn An lại căn bản không để ý tới.
Cậu ngượng ngùng im lặng và xấu hổ nhìn những người khác.
【Có ai có thể nói cho tôi biết một chút, trạng thái hôm nay của Phương đại thiếu gia sao lại kỳ quái như vậy không? 】
Nam sinh ho nhẹ một tiếng, giả vờ là chơi điện thoại nhưng thực tế là đang lén gửi tin nhắn cho người khác.
[Nghe nói sáng nay có một đồ ngốc làm gián đoạn việc của cậu ấy. 】
[Việc? Việc gì? Chờ đã, việc này không phải là việc tôi nghĩ, phải không? 】
【Nhưng sáng nay Phương thiếu không phải chỉ đến lớp A1 kéo người đi thôi sao? 】
【Suỵt, đừng nói lung tung, nghe nói chuyện này ai nói ra là chết chắc. 】
【 Chờ một chút, không phải buổi sáng kia...】
【Tôi nghĩ tôi hiểu những gì đang xảy ra, nhưng tôi không dám nói.】