Hơi thở không khống chế được trở nên nhanh hơn, trên cánh tay cũng nổi da gà.
"Phương Càn An, sao vậy?"
Lý Tú gọi anh, dựa vào tiếng kêu vừa rồi, lúc này Phương Càn An mới thở ra một hơi, từ trong khủng hoảng cực độ hồi thần.
"A, A Tú."
Còn chưa kịp phản ứng, Lý Tú đã bị Phương Càn An nắm lấy cổ tay.
“Thì sao?”
Phương Càn An cứng rắn cắt đứt lời lải nhải, anh truy hỏi.
"Hai ngày nay mày có gặp phải chuyện gì không?"
"Hả? Anh Phương, ý anh là sao?”
Nam sinh không mặc quần áo đàng hoàng giống như con mèo bị dọa sợ, hận không thể cả người dán lên người cậu. Mùi nước tắm trên người nam sinh hỗn hợp với nhiệt độ cơ thể quá cao trong nháy mắt lan tới, Lý Tú giật mình một cái, theo bản năng muốn đẩy Phương Càn An ra, nhưng ngay một giây sau, cậu liền phát hiện Phương Càn An đang phát run.
Không hiểu sao, tay Lý Tú đặt ở ngực Phương Càn An, không nhúc nhích.
"A Tú. Không đúng... Người đàn ông trong căn nhà quỷ ngày hôm đó ... Không đúng lắm..."
Sau đó, Lý Tú liền nghe thấy Phương Càn An mang theo một tiếng khóc rất nhỏ.
*
Bởi vì khi bé gặp phải chuyện đó, cho dù Phương Càn An không thích những tên chân chó hư tình giả ý vây quanh bên cạnh mình, nhưng anh sẽ không thật sự xua đuổi bọn họ. Đương nhiên, anh sẽ không cùng bọn họ kề vai sát cánh, thân thiết thành một nhóm.
Anh chỉ cần có người bên cạnh và thể hiện sự tồn tại là được.
Nhưng, trong trí nhớ của Phương Càn An, căn phòng bỏ hoang của ngôi nhà quỷ ngày đó thật sự rất chật chội.
"Cho nên tôi mới trốn trên bệ cửa sổ chơi điện thoại di động."
......
Qua một hồi lâu, dưới vòng tay cứng ngắc của Lý Tú, Phương Càn An rốt cuộc tỉnh táo một chút, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần để phân tích tình huống.
"Dù trong phòng có rất nhiều người. Nhưng từ đó đi ra, bên cạnh tôi thực sự chỉ có năm người.”
Nói đến đây, mặt Phương Càn An đều có chút xanh mét.
“Vừa rồi, tôi cũng không cảm thấy nó, cảm thấy có cái gì đó không đúng”
"Đám đông" trong biệt thự tan rã khi nào? Phương Càn An phát hiện, mình hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Anh thậm chí không cảm thấy khác thường.
Đây căn bản không phải là chuyện con người có thể làm được.
Vừa nghĩ đến mình vô thức đã ở chung một phòng với vô số con quỷ, hơn nữa không hề cảm thấy có gì khác thường, Phương Càn An liền cảm thấy mình sắp ngất đi. Anh theo bản năng nhìn về phía Lý Tú, muốn từ thiếu niên bình tĩnh bên cạnh hấp thụ một chút dũng khí, lại phát hiện ngay cả sắc mặt của Lý Tú giờ phút này cũng tái nhợt đến lạ.
“...... Tôi cũng... Không nhớ.”
Môi Lý Tú khẽ run rẩy, giọng điệu vừa gấp vừa nhanh.
Đúng vậy, cũng chính là vừa rồi, cậu mới đột nhiên nhớ tới, cậu hình như cũng không thấy rõ mặt của những "người" kia. Căn phòng tràn ngập mùi bụi bặm, ánh sáng u ám dị thường lúc hoàng hôn.Trong khủng hoảng chính cậu chỉ cảm thấy những người đó đều rất đáng sợ, rất kỳ quái.
Phương Càn An ở trên sổ ghi chú, viết ra tên mấy người gã có thể xác định.
Lúc đó, Tống Thành là người cầm điện thoại chụp ảnh.
Vương Vinh Phát và A Quỷ Tử vẫn ghé sát vào bên cạnh Tống Thành, nhếch miệng cười to, trong miệng không ngừng phát ra các loại từ ngữ hạ lưu, làm vũ nhục người khác.
Phương Càn An vốn chỉ mang theo tâm tình nửa tức giận nửa đùa nhìn trò khôi hài trước mắt, nhưng vô thức lại gia nhập vào trong đó, khi những người khác gắt gao vây khốn Lý Tú, và động thủ với cậu.
Như vậy, là ai ở bên cạnh Lý Tú, dùng thi thể lạnh như băng méo mó, giống như dây leo tái nhợt trói buộc tứ chi của cậu?
Là ai ở phía sau thiếu niên, cười điên cuồng, đem nó nhét vào trong ngực mình?
......
【Phương Càn An, Lý Tú】
【Vương Vinh Phát, Tống Thành, A Quỷ Tử】
Bởi vì tay đang run rẩy, mấy cái tên trên giấy chữ viết xiêu vẹo nghiêng nghiêng, nhìn qua vô cùng buồn cười, nhưng hai người ngồi trên sô pha đều không để ý những thứ này.
Phương Càn An căng thẳng nhìn chằm chằm tên mình liệt kê, hơi thở dồn dập: "Lúc ấy chúng tôi bỏ cậu ở trong phòng, rồi tự mình rời đi... Cho nên, có tôi, Vương Vinh Phát, Tống Thành, cùng với A Quỷ Tử. Đây là bốn người. Nhưng có một người khác mà tôi nhớ rất rõ ràng khi rời đi ..."
Khi rời đi, ánh hoàng hôn chiếu vào nhóm người.
Trên mặt đất rơi xuống năm cái bóng.
Người đàn ông đó, sẽ là... Ai đây?
*
Dưới tác dụng của điều hòa trung tâm, thời tiết bốn mùa đều như xuân ấm áp dễ chịu trong phòng nghỉ, thân thể Lý Tú lại bắt đầu rét run.
Cậu và Phương Càn An nhìn nhau thật lâu.
Đang rối rắm kế tiếp rốt cuộc nên làm cái gì thì cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng.
Phương Càn An và Lý Tú đồng loạt giật mình, theo bản năng rụt lại cùng một chỗ.
"Ôi, kỳ quái quá? Sao cửa lại bị khóa? ”
Kết quả lập tức hai người bọn họ liền nghe thấy ngoài cửa phòng nghỉ truyền đến một đoạn độc thoại khó hiểu.
"Có nhầm lẫn hay không, sáng sớm như vậy..."
Tiếng khóa mật mã vang lên, nhưng bởi vì khóa trái, người tới thử nhiều lần cũng mở không ra.
"Cút"
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Phương Càn An bị động tĩnh kia làm cho nóng nảy, không khỏi hướng ngoài cửa mắng một tiếng.
"Anh Phương?"
Kết quả đối phương nghe ra thanh âm của gã, không chỉ không có tức giận, ngược lại cao hứng lên.
"May quá em vừa muốn tìm anh đó. Anh Phương, em là Từ Lộ Nhân, một tuần sau nhà em có một bữa tiệc từ thiện nhỏ, xem như hoạt động xã hội cá nhân của em. Anh Phương, không biết anh có nể mặt dành chút thời gian đến không..."
Cạch cạch một cái, cửa đột nhiên mở ra một khe hở.
Từ Lộ Nhân đang tựa ở cửa cố gắng hướng vào trong hô to, bởi vì trọng tâm thay đổi suýt nữa ngã xuống đất, thật vất vả mới ổn định được cơ thể, lại ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của gã. Phương Càn An đang nắm tay nắm cửa, dùng ánh mắt có thể ăn thịt người lạnh như băng nhìn cậu ấy.
"Câm miệng, sau đó cút xa một chút."
Giọng điệu Phương Càn An lãnh đạm, mỗi chữ đều phảng phất như đang rơi xuống băng vụn.
Từ Lộ Nhân run rẩy một cái vì ánh mắt trên người Phương Càn An mà xanh tím đình trệ trong chốc lát.
Ánh mắt gã hơi bồng bềnh.
“Dạ, thực xin lỗi Phương ca, em đã quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi. Lần sau em sẽ chú ý nhét thiệp mời cho anh ở dưới khe cửa chờ anh nghỉ ngơi xong, anh tùy ý liếc mắt một cái là được rồi ạ ——"
"Phịch——"
Cánh cửa lao vào chóp mũi của cậu ấy và đóng lại một lần nữa.
*
"Chỉ là một tên gây phiền nhiễu ——"
Sau khi đuổi Lộ Nhân xong, Phương Càn An đang muốn xoay người giải thích, thì bổng một bộ quần áo đã bị ném lên đầu anh.
"Cậu mặc quần áo vào, chúng ta phải đi."
Lý Tú rũ mắt xuống, mặt không chút thay đổi nói một câu.
Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, thiếu niên có vẻ bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Phương Càn An kinh ngạc mở to hai mắt: "Cái gì, nhưng..."
Lý Tú: "Hiện tại cơ bản có thể xác định vấn đề nằm ở khu nhà mà của Tiếu gia, nhưng còn có một số việc tôi cần suy nghĩ lại một chút.”
Phương Càn An giọng điệu bối rối: "Vậy sao bỗng nhiên muốn đi.”
Lý Tú hít sâu một hơi: "Bởi vì, tiết tự học sẽ sớm kết thúc, tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi.”
Thiếu niên vẻ mặt phiền não, cậu dùng sức túm tóc: “Tôi cũng không thể vì chuyện đυ.ng phải quỷ mà không đi học nữa”
Mắt thấy Phương Càn An còn muốn nói chuyện, Lý Tú trực tiếp giơ tay lên, hùng hổ chặn lời nói của anh.
"Tóm lại, còn có chuyện gì cũng chờ giờ nghỉ trưa mới tới tìm tôi."
Lòng bàn tay mềm mại đặt lên môi Phương Càn An, nhiệt độ cơ thể thiếu niên rõ ràng thấp, nhưng Phương Càn An lại cảm thấy nơi bị Lý Tú đυ.ng chạm lập tức nóng bỏng lên.
*
Cánh cửa phòng nghỉ được mở ra lại.
“...... Trước đây cậu còn nói chỉ cần học thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội và định lý toán học là có thể đẩy lùi tất cả quái lực tà môn, kết quả còn không phải là vô dụng sao.”
"Vậy cậu có nghĩ tới rất có thể là cậu căn bản cũng không có đem pháp luật đọc toàn bộ hay không? Cậu chỉ ghi nhớ bốn cái này thôi sao? Cậu cũng không cảm thấy nói không dễ dàng sao”
“Chờ một chút, đã như vậy, cậu còn nhớ cái này không?"
......
Từ Lộ Nhân ngồi xổm ở cửa phòng nghỉ, trong tay cầm tấm thiệp mời của mẹ đưa, nói bất luận như thế nào cũng phải đưa cho Phương Càn An, vô cùng căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía hai người từ trong phòng nghỉ đi ra.
Thiếu niên ở bên kia vội vàng nhìn Từ Lộ Nhân rồi sau đó rời đi. Không lâu sau đó cửa phòng nghỉ ngay lập tức chìm vào yên tĩnh.
"Vâng..."
Từ Lộ Nhân chớp mắt, nhìn kẻ bắt nạt học đường cuối cùng đã mặc quần áo vào và bước ra ngoài, đi theo phía sau gã không ai khác là Lý Tú. Hai lần đưa thiệp mời đều vô ích, đầu óc cậu ấy bỗng trở nên trống rỗng, cậu khô khan nói lảm nhảm một mình.
“Anh Phương em, em sai rồi."
"Khó trách vừa rồi anh tức giận như vậy?"
...
"Lý Tú? Có chuyện gì với cậu vậy, trông cậu thật kỳ lạ.”
Ngày hôm đó khi Lý Tú trở lại lớp học, sắc mặt mệt mỏi khiến ngay cả bạn học có quan hệ lạnh nhạt cũng nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
“...... Ai làm gì cậu, phải không?”
Lý Tú cảm thấy mấy ánh mắt dừng lại ở cái cổ lộ ra ngoài đồng phục học sinh của mình, rất hiển nhiên hôm nay Phương Càn An ở trước mắt bao người kéo cậu ra ngoài, khiến cho rất nhiều người trong lớp liên tưởng.
"Tôi không sao."
Thiếu niên hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói.
Trong đầu hồi tưởng lại là một màn xấu hổ đến mức khiến da đầu người ta tê dại khi cậu đi ra khỏi phòng nghỉ. Từ Lộ Nhân nhìn cũng không tính là loại người quá thông minh, trong lòng suy nghĩ cái gì mơ hồ toàn bộ đều biểu lộ trên mặt.
Kỳ thật vốn là giải thích vài câu là tốt rồi, nhưng mà, đối mặt với lời xin lỗi lo sợ của Từ Lộ Nhân, Phương Càn An nói là ——
"Nếu mày dám đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói ra, mày sẽ chết."
Lý Tú lúc ấy đứng bên cạnh Phương Càn An: "Phương Càn An?!”
Chú ý tới ánh mắt khϊếp sợ của Lý Tú mang theo khiển trách, Phương Càn An dường như cũng cân nhắc một chút, lập tức lại bổ sung một câu: "Tao cùng A Tú căn bản là không có làm cái gì hết! Nhớ kỹ chưa? ”
Từ Lộ Nhân mặt không còn chút máu, vội vàng gật đầu, hận không thể thề mình quả thật cái gì cũng không nhìn thấy, đương nhiên cái gì cũng không nói.