Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 39: Anh trai quỷ

May mắn, sau khi phát hiện bầu không khí vừa rồi quá cứng nhắc, trong đám người tự nhiên có người mở miệng, bắt đầu hòa giải.

Cùng lúc những người khác mở miệng, cái loại khủng bố khiến Vương Vinh Phát động không được trong nháy mắt tan thành mây khói, nhanh đến mức chính Vương Vinh Phát cũng có chút hoảng hốt.

Hắn không nhịn được lại nhìn Phương Càn An.

Phương Càn An nhìn sắc mặt vẫn rất khó coi, trong ánh mắt cũng tràn ngập cảnh cáo... Thế nhưng, Vương Vinh Phát không khỏi cảm thấy âm u khủng bố.

“...... Đã học lớp 12 rồi, tụi bây còn bắt nạt trong trường học, không cảm thấy mình rất trẻ con sao? ”

Phương Càn An thấy Vương Vinh Phát nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, tâm tình anh càng thêm khó chịu.

Với thân phận của anh hiện tại, tất nhiên không cần bận tâm đến lòng tự trọng của Vương Vinh Phát.

"Bắt nạt Lý Tú không bối cảnh không gia thế, ha, buồn cười thật, sau này lấy bản lĩnh đó của tụi bây đi đấu với người của nhà họ Thành hoặc nhà họ Hứa đi? Hai nhà kia mới là đối tượng thông gia mà nhà họ Trương sẽ lựa chọn đó." Vừa nói, Phương Càn An vừa cười lạnh, "Nhưng tụi bây không dám, không phải sao? ”

"Tôi, tôi…"

"Chỗ làm ăn kia của nhà họ Vương đều trông cậy vào việc ôm chân hai nhà kia mới có được, cho nên tụi bây nào dám đi đấu với người của hai nhà kia."

Giọng điệu của Phương Càn An thản nhiên, lời nói lại không chút khách khí.

Mặt Vương Vinh Phát đỏ bừng, nhưng một chữ cũng không dám phản bác.

Ánh mắt Phương Càn An nhìn Vương Vinh Phát giống như nhìn rác rưởi.

“Cóc không ăn được đòi thịt thiên nga, cũng không trách ai được. Vương Vinh Phát, mày cũng đừng nghĩ đến việc tìm người khác trút giận, có thời gian thì đi tiểu soi gương, nhìn xem rốt cuộc mày có đức hạnh gì. ”

......

Phương Càn An hiếm khi một hơi nói nhiều nhưng vậy.

Mà anh không hề che dấu sự chán ghét, càng làm cho Vương Vinh Phát ở trong đoàn thể nhỏ không còn chỗ dung thân.

Tương đương với việc hắn bị trục xuất.

Chờ những người khác tiến lại gần Phương Càn An nói chuyện đùa, đi nghỉ trưa, trong hành lang cũng chỉ còn lại một mình Vương Vinh Phát. Nhìn thấy bóng lưng của những nam sinh kia đi xa, khuôn mặt vốn đỏ bừng, dần dần trở nên trắng bệch.

"Chậc, tên kia xong đời rồi..."

"Chắc là việc làm ăn sẽ bị ảnh hưởng?"

"Chậc, vốn là nhà giàu mới nổi, có thể vào vòng tròn với Phương thiếu toàn bộ đều dựa vào vận may và không biết xấu hổ. Bị đá ra cũng là chuyện bình thường.”

......

Chứng kiến cảnh vừa rồi cũng có không ít học sinh.

Vương Vinh Phát cứng ngắc đứng tại chỗ, rất dễ dàng có thể nghe được tiếng cười nhạo của những người khác. Sau khi bị Phương Càn An trục xuất, các học sinh khác trong trường này tự nhiên cũng không cần kiêng nể suy nghĩ của hắn.

Nhục nhã.

Đau khổ.

Hoảng loạn.

Tất cả đều phát sinh quá nhanh, Vương Vinh Phát thậm chí đến bây giờ cũng không hiểu vì sao mình lại lưu lạc đến cánh đồng này. Rõ ràng là hơn mười phút trước, mình còn cùng đám nhị đại kia bạn bè nói cười mà.

Cũng bởi vì mình nói muốn đi tìm tên người khập khiễng kia làm phiền một chút mà thôi, hắn ta cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới vào được vòng tròn bạn bè này, liền triệt để hủy diệt.

Có Phương Càn An lên tiếng, đoán chừng cả Khải Minh này, sẽ không còn bất kì kẻ nào muốn liên quan đến hắn ta.

Lần này hắn ta thật sự xong đời rồi.

Vô số ý tưởng xấu liền hiện lên trong đầu như vậy, thân thể Vương Vinh Phát lạnh lẽo, ngực lại càng giống như bị tảng đá đè lên, trước mắt một màn hắc ám.

Hắn ta thậm chí không biết làm thế nào rời khỏi hành lang đó. Hắn chỉ biết bản thân một mình chạy trốn rất vất vả, bởi vì bất luận hắn ta đi tới nơi nào, dường như đều có thể nghe thấy những lời chế giễu xấu xa và tràn lan của họ.

"Nhưng vì một thằng què quặt. Không biết từ khi nào nó lại thông đồng với Phương Càn An nhỉ, cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ, ngoại trừ bán mông ra có lẽ không còn cách nào khác.”

Để tránh các học sinh khác, Vương Vinh Phát vô thức đi đến bên cạnh tòa nhà tổng hợp. Thời điểm đó, giáo viên đã đi ăn tối từ sớm, học sinh cũng sẽ không đến đây.

Tòa nhà tổng hợp rộng lớn và tráng lệ vì vậy trông rất yên tĩnh.

Vương Vinh Phát tùy ý tìm một góc, khom lưng ngồi xuống ghế dài, một bên nắm tóc, hắn ta vừa cúi đầu trừng mắt nhìn mặt đất —— hắn ta hồi tưởng lại Phương Càn An và Lý Tú, nét mặt dần dần trở nên dữ tợn và đầy vặn vẹo.

Căn bản trong đầu hắn ta trống rỗng. Nhưng sau khi bị làm nhục như vậy, người mà hắn ta oán hận, thay đổi từ một trở thành hai người.

"Phương Càn An chết tiệt, luôn cho rằng mình chính là Thái tử gia, vì một tên què mà chỉnh tao? Người như vậy còn dây dưa, thật con mẹ nó quá biếи ŧɦái..."

Vương Vinh Phát bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì vừa rồi hắn ta vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua cách đó không xa, khập khiễng, bóng lưng hơi nghiêng ngả, hắn ta sẽ không nhận sai.

Đó là Lý Tú.