“Phương Càn An. Đau quá, cậu buông tay ra!”
Khi định thần lại, Phương Càn An mới nhận ra rằng mình đã lao đến hành lang và trực tiếp ngăn cản Lý Tú, không chỉ vậy, để ép buộc hành động của thiếu niên, anh đã vô tình trực tiếp nắm lấy cổ tay của người kia.
Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, Lý Tú thở hổn hển, cau mày, lộ ra dáng vẻ khốn khổ.
Đồng tử Phương Càn An trong nháy mắt thu nhỏ lại.
Anh chăm chú nhìn mặt Lý Tú, nét mặt đối phương có chút khốn khổ, không hiểu sao, trong đầu anh hiện ra nét mặt nhục nhã lúc trước của Lý Tú, bị người khác ức hϊếp, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, vẻ mặt giàn giụa nước mắt.
Một luồng nhiệt lượng hắc ám không hề báo trước trào dâng trong sâu thẳm cơ thể.
Tay Phương Càn An run lên một chút, giống như bị hâm nóng, nhanh chóng hất Lý Tú ra.
"Xin lỗi."
Nam sinh khàn khàn nói.
"Cậu còn muốn gì nữa?"
Lý Tú cũng không nhận ra Phương Càn An khác thường.
Cậu cau mày xoa cổ tay, dù có nhắc nhở bản thân rằng người đứng trước mặt mình là kẻ bắt nạt bao nhiêu lần đi chăng nữa, giọng điệu của cậu cũng trở nên hèn hạ không thể kiểm soát.
"Không có, không có gì." Phương Càn An lắp bắp nói. "Chỉ là..."
Nói đến một nửa, Phương Càn An lại im lặng.
Lý Tú tức giận ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện đối phương không biết sao, trên mặt lại có một biểu cảm ngu ngơ bất định.
Đây có phải là bị dọa đến ngu rồi không?
Lý Tú nghĩ ở trong lòng.
Đúng lúc này, trong hành lang bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi ân cần nịnh nọt.
"Phương thiếu gia!"
Lý Tú quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy người giống như Kim Ngư Thỉ, hàng ngày đi theo phía sau Phương Càn An, toàn bộ chạy đến tầng này.
"Tôi đi đây."
Lý Tú vừa nhìn thấy mấy đứa con nhà quyền quý kia liền cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cũng không để ý đến những thứ khác, thừa dịp Phương Càn An bừng tỉnh, cậu quyết định ôm sách bỏ chạy.
【A Tú——】
Phương Càn An theo bản năng lại muốn đi theo, thế nhưng lúc này những người khác đã tiến lại gần, đúng lúc chặn đường đi của anh.
"Phương thiếu, lúc trước tôi đọc tin tức trong nhóm còn tưởng rằng bọn họ đang lừa tôi, không ngờ tới cậu thật sự ở trong lớp học này?"
"Hahaha, mấy lão già kia chắc bị sốc lắm nhỉ?"
"Đúng rồi, Phương thiếu này, tôi ở trong nhóm lớp khác còn thấy một trò đùa đặc biệt buồn cười, nói bây giờ cậu với tên què kia..." Nói được một nửa, người kia bỗng nhiên nhớ tới lời của Phương Càn An, vội vàng đổi lời, "Nói cậu cái người tên Lý Tú kia, quan hệ không tệ ha ha ha.”
"Cười chết tao, đám người kia rốt cuộc có biết Phương thiếu đây có địa vị gì không? Thật đúng là nói lung tung.”
"Nhưng mà người vừa rồi đứng chung với cậu là Lý Tú đúng không? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Phương thiếu, cậu đang tìm thú vui cho mình sao? ”
Đám người này kỳ thực đã sớm nhìn thấy Lý Tú.
Lúc này, rốt cuộc có người cũng không nhịn được, thăm dò hỏi như không có chuyện gì.
Ánh mắt Phương Càn An vẫn dừng lại ở phương hướng Lý Tú rời đi, nghe thấy ám chỉ thăm dò của đám người kia, anh cũng không lập tức mở miệng trả lời, thế nhưng nét mặt của anh lại…
Mấy người trao đổi ánh mắt qua lại, đều cảm thấy vẻ mặt lúc này của Phương Càn An quả thực rất kỳ quái.
Nếu nói tức giận cũng không hẳn là vậy, nhưng nếu nói vui vẻ, thì cơ mặt cứng ngắc kia nhìn chẳng liên quan gì đến hai từ đó.
Đám người này đều phải liều mạng chen chúc mới đến được đứng bên cạnh Phương Càn An, thời gian ở bên cạnh vị Thái tử gia này cũng không tính là ngắn, lại chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc này của Phương Càn An ——
"Phương thiếu, có phải tên kia chọc gì đến anh hay không?"
May mắn, trong đám người bọn họ còn có tên ngốc Vương Vinh Phát này.
Trong khi những người khác đều giữ im lặng cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của Phương Càn An, cũng chỉ có tên liều lĩnh này trực tiếp la hét
"Hay là tôi đi cho nó biết sự đời một chút? Tôi thấy, tên què này chắc là ăn không đủ khổ, đến bây giờ còn dám chạy tới làm anh gai mắt..."
Bởi vì trong lòng đầy ác ý, Vương Vinh Phát nhìn Lý Tú tự nhiên cho là không vừa mắt, đến lúc hắn nhìn thấy Phương Càn An sắc mặt không đúng, cũng đương nhiên cảm thấy Lý Tú đang chọc đến Phương Càn An.
Kết quả hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy Phương Càn An đột nhiên nghiêng đầu, lạnh như băng nhìn về phía hắn.
“Mày dám ——"
Trong nháy mắt, thanh âm rơi vào lỗ tai Vương Vinh Phát có chút thay đổi.
Rõ ràng là ở hành lang trường học buổi trưa, trong nháy mắt bị ánh mắt Phương Càn An làm khϊếp sợ, Vương Vinh Phát lại cảm thấy chung quanh giống như trong nháy mắt đã tối sầm lại. Mắt màu nhạt của Phương Càn An, nhìn qua giống như đôi mắt của thi thể sống, bên trong tràn đầy một cỗ tử thi âm trầm, khiến người ta sởn tóc gáy.
Thân thể Vương Vinh Phát cứng đờ.
"Hì hì, Phương thiếu à, lão Vương có lẽ chỉ tùy tiện nói một chút."
"Ha ha, thằng đó cũng bị hồ đồ thôi, lúc trước Phương thiếu đã đánh tiếng rồi, ai còn dám đi bắt nạt học sinh tên Lý Tú kia chứ."
"Nhưng..."