Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 36: Anh trai quỷ

"Sao vậy?"

Lý Tú hỏi một câu.

Phương Càn An nhún vai.

"Không sao."

Chỉ là không cẩn thận hoa mắt mà thôi.

Phương Càn An từ tận đáy lòng mình âm thầm nói.

Màn hình điện thoại bóng loáng sẽ phản chiếu cái bóng của người dùng khi chúng chuyển sang màu đen.

Đó là một tình huống vô cùng bình thường.

Thế nhưng, trong nháy mắt vừa rồi, khi điện thoại di động tắt màn hình, bỗng màn hình điện thoại của Phương Càn An phản chiếu một bóng người mờ ảo tăm tối.

Phương Càn An cũng không thấy rõ cái gì, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy, đó không phải là... Không phải là khuôn mặt của anh.

....

Bởi vì sự tồn tại của Phương Càn An, không chỉ giáo viên mà ngay cả học sinh đều không tập trung được trong tiết học này.

Nhưng với tư cách là kẻ chủ mưu gây rối làm mất trật tự trong lớp học, Phương Càn An đối với chuyện này lại không hề cảm thấy kì lạ, tất cả những tâm tư của anh đều đặt trên bóng người mơ hồ mà anh vừa nhìn thấy rồi... Trên thực tế, khi anh ngẫm lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã nhìn thấy thứ gì kỳ quái hay không, dù sao người bình thường khi quá rảnh rỗi, sẽ dễ nghĩ lung tung, còn hiên tại anh đang nghĩ tới hình ảnh phản chiếu trên điện thoại của anh khi nãy, nó khiến anh tò mò.

Hẳn là lúc trước bị thứ kia dọa sợ ở tòa nhà tổng hợp, cho nên anh mới có thể nghi thần nghi quỷ như vậy?

Phương Càn An thuận tay rút ra một quyển sách tham khảo từ chồng sách chất đống như núi trên bàn học của một học sinh bên cạnh, tâm không yên mà lật qua lật lại không ngừng, dù anh chẳng hề nhìn tới nó.

Học sinh kia đương nhiên rất tức giận nhưng không dám nói, giáo viên chính trị nghe phía sau phòng học truyền đến tiếng lật sách, sắc mặt thay đổi, lại không thể nói gì, chỉ là biểu cảm nhìn rất khó coi.

Lý Tú ngồi bên cạnh Phương Càn An cũng bị ảnh hưởng, ngón tay cầm bút kìm nén tức giận đến trắng bệch, nhịn tức vô cùng vất vả.

Cho nên, đợi đến khi chuông tan học vang lên “reng reng”, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

......

"Này, A Tú, nhanh nhanh lại đây, cậu nói có phương pháp trừ tà quỷ, nhanh lấy ra xem."

Sau khi giáo viên chính trị kêu tan học, Phương Càn An thậm chí còn không đợi được những người khác rời khỏi phòng học, anh từ chỗ ngồi nhảy lên, trực tiếp tiến đến trước mặt Lý Tú rồi vội vàng nói.

Lý Tú đang giật mình khi bị luồng khi lạnh bất ngờ phả vào tai, cậu vô thức lùi lại một chút, nhưng Phương Càn An một tay đặt lên bàn học, tay còn lại đè lên thành ghế của Lý Tú, khiến cậu như bị vây hãm trong vòng tay của Phương Càn An, dù muốn né tránh một chút cũng không chỗ để đi.

"Chờ... Chờ một chút, đợi những người khác đi rồi nói sau. ”

Lý Tú hừ nhẹ một tiếng, dù vô ích nhưng cậu vẫn muốn thử làm cho bản thân không bị người khác chú ý đến.

Tuy nhiên, nhìn lướt qua vai Phương Càn An, Lý Tú cũng không bất ngờ khi thấy rằng, ngay từ khi Phương Càn An chủ động nói chuyện với cậu, các bạn cùng lớp đã đồng loạt quay về phía cậu, ném cho cậu những ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ.

Lý Tú trầm mặc.

Kỳ thật cũng không trách những người khác trong lớp học được, họ cũng không thể khống chế được mà nhìn trộm hai người bọn họ.

Trong mắt người ngoài, thân hình gầy gò của Lý Tú, dưới sự áp chế của Phương Càn An càng thêm gầy yếu không chịu nổi, chưa nói đến chuyện dùng địa vị quyền lực để áp chế, chỉ riêng khoảng cách về thể chất, Phương Càn An đã có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đè chết Lý Tú

Dù Phương Càn An có vẻ như cực kì không vừa quýt với Lý Tú, đến mức muốn tự tay dạy dỗ đối phương, nhưng xét theo tình huống hiện tại, có vẻ như không hẳn là vậy.

Thậm chí có thể nói, giờ phút này bộ dáng Phương Càn An hơi khom người, kề sát bên tai Lý Tú nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó... dường như còn lộ ra dáng vẻ muốn lấy lòng.

Chờ một chút, Thái tử gia nhà họ Phương, khiến người ta run sợ nhất Khải Minh - Phương Càn An, từ khi nào lại cần phải "lấy lòng" người khác?

Vốn còn có người nhìn thấy dáng vẻ Lý Tú và Phương Càn An hơi thở và suy nghĩ đều bị loạn nhịp.

Nhưng trong nháy mắt ý tưởng "Phương Càn An lấy lòng Lý Tú" vừa hiện lên đã vội vụt tắt, hắn cho là ý nghĩ này cực kỳ hoang đường mà nhanh chóng hồi thần.

Một giây sau, hắn lại bởi vì suy nghĩ trong nháy mắt kia của mình mà rùng mình: Đáng chết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, nếu mình không cẩn thận tiết lộ ra ý nghĩ vừa rồi, đoán chừng cũng đừng hòng lăn lộn ở Khải Minh nữa.

Học sinh kia vừa lau mồ hôi lạnh, vừa tò mò liếc nhìn các bạn học khác của mình, phát hiện những người khác cũng đều thu hồi ánh mắt ban nãy, làm ra bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.