Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 35: Anh trai quỷ

Vừa rồi, tiếng kêu "A Tú" của Phương Càn An xẹt qua, có một giọng nói giống như ở sâu trong tai của cậu đáp lại, tựa như mảnh gương vỡ nát, không ngừng lặp đi lặp âm thanh ấy.

"Cậu ồn ào quá."

Nhặt bút lên, Lý Tú xé trang giấy trắng bị mực làm bẩn, mặt cậu không chút thay đổi hướng về phía Phương Càn An nói.

"Còn nữa, đừng gọi tôi là A Tú."

Nhưng Phương Càn An không có ý đổi giọng.

"A Tú này, trước mắt cậu hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi? Chúng ta thật sự gặp phải "thứ kia" hả ... Lớp chính trị thật sự có tác dụng chứ, "thứ kia" chắc là sẽ không đi theo cậu nữa đúng không..."

Vô số những ánh mắt tự cho là bí ẩn rơi vào trên người họ, mang theo ngọn lựa tìm tòi và tò mò nóng bỏng. Phương Càn An rất tự nhiên coi những ánh mắt kia như không thấy, nhưng tâm tình Lý Tú lại trở nên rất kém cỏi.

"Tôi có cách xua đuổi quỷ hiệu quả."

Lý Tú nghiêm mặt, nói với Phương Càn An.

"Nếu cậu muốn biết, tiết học này liền câm miệng cho tôi, sau đó nghiêm túc mà nghe giảng."

...... Cuối cùng Phương Càn An cũng đành im lặng.

*

Phương Càn An ngậm chặt miệng, thế nhưng thân thể anh lại không rời đi.

Cách một lớp đồng phục, Lý Tú có thể cảm nhận được, thân thể của Phương Càn An hoàn toàn không giống với mình, luyện tập khoa học kết hợp với chế độ ăn uống chất lượng cao, gần như khiến nam sinh trưởng thành có được bờ vai rộng lớn cùng cơ đùi rắn chắc.

Ngay cả nhiệt độ cơ thể của Phương Càn An cũng cao hơn Lý Tú rất nhiều.

Lý Tú lặng yên không một tiếng động mà dùng chút sức lực, muốn đẩy Phương Càn An ra xa một chút, kết quả ngày cả đánh rắm cũng không dám dùng được.

Ngược lại Phương Càn An nhìn chằm chằm cậu, nhận ra chút động tác nhỏ ấy, anh muốn nói cái gì đó -- nhưng Lý Tú nhìn một phát liền biết anh chuẩn bị nói đùa vài câu, cậu liền dựng thẳng một ngón tay đặt trước môi mình, ẩn ý bảo anh đừng gây tiếng động.

【Phương pháp xua đuổi ma quỷ. 】

Phương Càn An mím môi, hậm hực dựa vào ghế.

Nhưng thân thể anh vẫn kề sát vào Lý Tú.

Lý Tú rũ mí mắt xuống, nhìn những câu từ khiến người ta an tâm trong sách chính trị, bỗng trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ sợ hãi, sợ quỷ đến mức mặt tái mét của cậu bạn học bên cạnh

Bỏ đi.

Lý Tú hít sâu một hơi, quyết định buông bỏ kháng cự, chuyên tâm nghe giảng.

Đương nhiên, cuối cùng tiết học này vẫn rối tinh rối mù, hoàn toàn không nhớ được bất kỳ câu nói hữu dụng nào -- đầu tiên là số người lên lớp được một nửa, tiếp theo đó bóng người ngoài cửa sổ bỗng nhiên tăng lên. Xem ra rất giống như vô tình đi ngang, nhưng nếu thật sự là học sinh trong lúc vô tình đi ngang qua, cũng không đến mức khiến cho mỗi người đều dùng ánh mắt cẩn thận dè dặt mà dò xét người trong phòng.

Khi ánh mắt chạm đến người Phương Càn An, mỗi người đều lộ ra loại cảm giác, giống như đang nằm mơ, hoàn toàn không dám tin.

......

[ Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? 】

Điện thoại di động của Phương Càn An rung lên, anh chán nản mà lấy ra nhìn thoáng một chút, là một tên đàn em tương đối thân thuộc gửi tin nhắn cho anh.

【Nếu anh muốn giáo huấn tên què quặp đó, thì cứ để bọn em ra tay giúp anh, chứ anh Phương cần gì phải ấm ức ngồi ở chỗ đó chứ? 】

Phương Càn An nhíu mày một chút.

Lớp A1, ngoại trừ Lý Tú ra còn có mấy học sinh có điểm cao được Khải Minh đào từ trường bên ngoài, mặc dù những người đó không nghèo như Lý Tú, nhưng trong mắt những người khác họ vẫn là một tầng lớp "dân nghèo" không hơn không kém. Tuy rằng chỉ là những ký tự đơn giản, nhưng tin nhắn gửi tới vẫn không cách nào che giấu được sự ghét bỏ đối với cả lớp, thậm chí là "tên què quặt" Lý Tú.

"Chậc."

Lý Tú đột nhiên nghe tiếng hừ lạnh lùng đầy khinh thường của vị đại thiếu gia ở bên cạnh.

Cậu nhìn Phương Càn An, người sau cũng vừa lúc nhìn về phía cậu.

"Haiz..."

Trong ánh mắt không giải thích được của Lý Tú, Phương Càn An lắc đầu.

Chỉ có người này, bộ dáng gầy trơ xương ốm yếu, đúng là rất dễ bị bắt nạt.

Vị đại thiếu gia hồi tưởng lại chuyện Lý Tú gặp phải lúc trước, ngực có chút buồn bực.

Ngay sau đó, anh cầm điện thoại di động của mình và bắt đầu soạn tin nhắn.

【Thứ nhất, tao thích ở đâu thì ở đó, không liên quan gì đến tụi mày. 】

【Thứ hai, quản kỹ con mắt của mày vào, ở bên ngoài qua loa khoác loác muốn biến tao thành khỉ cho mày à? 】

【Thứ ba, đừng tùy tiện gọi người khác "tên què quặp". 】

Quả nhiên, không bao lâu sau, người nhìn xung quanh cửa sổ ít nhiều cũng rời đi một ít.

Phương Càn An chú ý tới điểm này, lúc này anh mới hài lòng tắt hộp thoại WeChat, nhấn nút tắt màn hình.

Một giây sau đó, tay Phương Càn An run lên, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, kể cả Lý Tú đang vất vả lấy lại bình tĩnh để nghe giảng.

Đối diện với ánh mắt của Lý Tú, vẻ mặt của Phương Càn An có chút cứng ngắc.

"Điện thoại di động không cẩn thận bị rơi."

Phương Càn An gượng gạo nói.

Trong lúc nói chuyện đã có người giúp anh nhặt điện thoại di động lên.

Phương Càn An nhìn chiếc điện thoại kia, chần chờ một chút mới lấy lại.