Càng về khuya, gió ở sông thổi lên càng lúc càng lạnh, nên sau khi ăn xong Chú Quân đưa Bạch Cúc đi dạo quanh công viên một chút rồi quay trở lại khách sạn. Khách sạn đang vào mùa cao điểm nên mỗi tầng chỉ còn duy nhất một phòng river suite deluxe, loại phòng nghỉ cao cấp hướng nhìn ra cảnh sông dành cho các VIP. Phòng nghỉ của chú Quân được sắp xếp ở ngay dưới tầng của Bạch Cúc.
Cô nắm tay chú đứng trước cửa phòng mình, cảnh tình có chút ngập ngừng quyến luyến, chú chẳng muốn rời đi còn cô cũng chần chừ không muốn bước vào. Chú Quân kéo nhẹ để Bạch Cúc sát vào mình, đưa tay ra đằng sau đỡ lấy phần gáy của cô và nhẹ nhàng đặt lên trán cô một chiếc hôn. Trong tâm khảm Bạch Cúc, có rất nhiều luồng suy nghĩ đan xen. Quả thực trong sự hỗn loạn ấy có một sự thôi thúc đang trào dâng như muốn phá đi mọi giới hạn, mọi lối mòn, sự thôi thúc muốn xé toạc mọi vỏ bọc để tâm hồn khô cạn của cô được lấp đầy những khao khát yêu thương. Cô để mặt mình áp gần mặt chú, hai người cứ như vậy hồi lâu, đủ gần để nghe rõ hơi thở và nhịp tim của nhau nhưng lại không biết bản thân mình phải cất lời thế nào.
- Cậu … về ngủ ngon nhé! – Cô cuối cùng cũng lên tiếng.
Chú Quân hít vào một hơi thật sâu, trên khóe miệng nở một nụ cười, miễn cưỡng che lấp đi sự trống trải đang ngự trị trong lòng. Chú biết Bạch Cúc sẽ làm như vậy nhưng vẫn không ngừng le lói một tia hi vọng.
- Uhmm, vậy cậu cũng ngủ ngon.
Chú buông tay cô, quay bước đi về hướng thang máy. Bạch Cúc vẫn đứng đó nhìn theo, đến khi chú đi khuất hẳn vẫn chưa bước vào. Ánh mắt dừng ở lưng chừng của dãy hành lang dài hut hút. Ánh mắt vô định, mênh mang. Có phải cô vừa bỏ lỡ môt điều gì hay không? Sao đột nhiên trong lòng cô trống rỗng là vậy? Cô mím chặt môi, chầm chậm quay bước vào phòng.
--- 000 ---
Cùng lúc ấy tại nhà lão Vụ, tên Vỹ tò mò hỏi bố:
- Bố, bố đã điều tra ra ai cài máy nghe lén vào xe chúng ta chưa?
Vụ đang ngồi nhìn chằm chằm điện thoại, mặt không quay lại nhìn Vỹ, nhếch mép trả lời
- Rồi!
- Ai vậy? Vỹ hỏi dồn
- Hừ … mẹ kiếp… Vụ nói trong khi hai hàm răng nghiến chặt. - Tao đúng có mắt như mù, không nhận ra việc này sớm hơn.
- Mà việc gì mới được, bố
- Tao cứ nghi mấy vụ này là do thằng Hoàng làm, nhưng giờ tao và mày chả còn gì cho chúng nó lợi dụng nữa. Nó chả có lí do để làm cho mất công.
- Vậy thì ai?
- Mày xem đi! Lão Vụ nói và đưa tấm hình trên điện thoại cho Vỹ xem, trong đó là hình chụp được Bạch Cúc và chú Quân trong quán ăn tại Sài Gòn.
- Ông Quân à? Hay Bà Cúc? Vỹ ngờ vực hỏi – Bố có chắc không?
- Chắc đến 9 phần là cha Quân có nhúng tay vào và chắc chắn hắn làm vì mụ Cúc.
Trong ấn tượng của Vỹ, ông Quân là trợ lý của chủ tịch, một người có địa vị cao, kín tiếng và khó gần. Vỹ vẫn chưa thể hình dung ra được, lí do vì sao ông Quân lại nhúng tay vào việc này. Hắn ngờ nghệch hỏi Vụ.
- Con vẫn chưa hiểu, sao ông ấy phải làm vậy?
- Mày ngu lắm, rõ như ban ngày vậy mà mày không nhìn ra à?
Lão Vụ liếc sang nhìn thằng con trai duy nhất với ánh mắt tức giận xen lẫn mỉa mai. Lão cả đời bày mưu tính kế không ngờ lại có thẳng con trai ngu ngốc đến vậy.
- Hừ, nếu thuê 1 người làm việc vì tiền thì kết quả cũng sẽ dừng lại khi mày trả hết thù lao. Nhưng nếu người đó làm cho mày vì tình thì có nghĩa là làm không kể sống chết.
- Vaangggg?
- Mày có biết vì sao tao phải quay lưng với Hoàng Đế ở phút cuối cùng không?
- Con không…
- Hừ …trước đại hội cổ đông một ngày, tên Quân đến tìm tao, trong tay hắn đang có những bằng chứng và nếu hắn giao cho cơ quan điều tra thì bố mày phải bóc lịch ít nhất 10 năm đấy con ạ.
- Thật ạ? Vỹ há hốc mồm hỏi lại, giọng run run.
Vụ không nói gì, ánh mắt hắn hiện lên một tia căm phẫn, hắn không thể quên được cảm giác khi chú Quân ngồi trước mặt và yêu cầu hắn phải dùng toàn bộ cổ phần của mình để ủng hộ Bạch Cúc. Bằng không, ngay lập tức những bằng chứng trong phi vụ nhập lậu 1000 tấn dược liệu bẩn từ Trung Quốc của Vụ sẽ được gửi cho có quan điều tra. Ở Cao Dược, hắn rất ít khi đυ.ng độ trực tiếp với chú Quân, hắn chỉ đoán nhận Quân là môt người không dễ đối phó. Lần này thì hắn biết được, Quân là người khó nắm bắt đến mức độ nào. Trước ánh mắt lạnh lùng và dứt khoát của Quân, hắn hệt như một tên lính bại trận so găng với một tướng lĩnh. Khí chất của Quân khiến hắn không thể nói được điều gì ngoài việc chấp thuận. Đến giờ, trong tay chú Quân còn đang nắm giữ những gì, Quân đã biết được điều gì trong tất cả những việc hắn từng làm? Nghĩ đến đây, trên trán Vụ đổ mồ hôi lạnh. Hắn sợ nửa đời còn lại của mình phải ở trong tù mà không biết bao giờ có ngày trở ra.
- Vậy phải làm sao hả bố?
- Sớm mai tao phải đi Sài Gòn một chuyến, mày ở chờ tin của tao.
Hừ, kể từ sau đại hội cổ đông, Vụ vẫn luôn tìm đủ mọi cách để đối phó chú Quân, nhưng kỳ thực hắn chưa thể tìm ra yếu điểu gì từ chú đủ để có thể ra điều kiện. Giờ thì hay! Điểm yếu của người đàn bà là những đứa con, còn điểm yếu của người đàn ông chắc chắn là nằm ở người đàn bà mà hắn ta yêu rồi. Hóa ra điểm yếu của Quân giờ đây lại nằm trên người mà Vụ thể ngờ tới. Trong đầu hắn nảy ra một kế hoạch, một giao dịch lớn. Nếu thắng, hắn sẽ một mũi tên bắn trúng cả hai đích. Nghĩ đến đây khóe miệng hắn nở một nụ cười hiểm độc.
Vỹ không đoán biết được bố mình đang suy tính điều gì nhưng hắn tin, nếu không phải việc tối quan trọng thì Vụ sẽ không đích thân đi vào Miền Nam như thế.
--- 000 ---
Tại nhà máy Cao Dược miền Nam, mọi người đều dồn sức hoàn thành những hạng mục cuối cùng và chuẩn bị để đón đoàn đối tác Pháp đến làm việc vào đầu giờ chiều.
Việc tập trung phần lớn nguồn lực cho nhà máy này là một nước đi cố chấp và táo bạo nhất trong sự nghiệp của Bạch Cúc, không chỉ vì cô phải dọn dẹp mớ bòng bong mà người chồng quá cố để lại, mà hơn thế nữa chính là tham vọng lớn của cô. Chỉ có dự án mới này mới giúp Cao Dược có đủ năng lực sản xuất và công nghệ để là đối tác chiến lược của tập đoàn hóa mỹ phẩm lớn nhất của Pháp – Tradix Pharmacei Cosmetic. Hợp tác với tập đoàn tỉ Euro như Tradix sẽ là một sự đảm bảo để thu hút thêm rất nhiều các nhà đầu tư và cũng để đưa Cao Dược lên một tầm cao mới.
Hiểu được tham vọng của Bạch Cúc, nên dù biết cụ Phan không hoàn toàn ủng hộ thì chú Quân vẫn âm thầm đứng ở đằng sau giúp đỡ cô. Chú không muốn Bạch Cúc phải bôn ba một mình. Có những việc chú làm đi ngược lại với mong muốn của chủ tịch nhưng chú vẫn lựa chọn âm thầm giúp đỡ và bảo vệ người phụ nữ chú đem lòng yêu thương.
Ở thương trường bao nhiêu năm, tâm lí chiến đã tôi thành sắt thép nhưng Bạch Cúc vẫn có chút lo lắng bất an. Nếu như lần hợp tác này thất bại, thì chẳng những công sức tiếp cận và thuyết phục Tradix trong 5 năm qua đổ sông đổ bể mà hơn thế nữa cô không chắc mình còn đủ sức chống đỡ lại làn sóng phản đối của các cổ đông nữa hay không. Qua lần biến động trước với Hoàng Đế, cô đã gần như cùng kiệt mất rồi.
Bạch Cúc ngồi xem lại tất cả các tài liệu mà cấp dưới đưa lên để đảm bảo mình không bị mất kiểm soát trong quá trình đàm phán. Một tay cô đặt lên xếp giấy dày cộm trên bàn, một tay chống dưới cằm, dáng vẻ rất tập trung.
Chú Quân bước vào phòng đã được một lúc, thấy Bạch Cúc đang chăm chú nên cũng không muốn cắt ngang, tĩnh lặng đứng nhìn cô. Sáng nay, sau khi nhận tin Phúc báo rằng tên Vụ đáp chuyến bay sớm vào Sài Gòn, trong lòng chú không khỏi có những cảm xúc bất an. Mặc dù chưa thể đoán biết được hắn ta vào đây với mục đích gì nhưng rõ ràng sự có mặt của hắn trong giai đoạn này không hề có dấu hiệu tốt lành. Chú nhất định phải kích hoạt các phương án phòng bị cho nhà máy và cho cả Bạch Cúc.
Tiếng chuông điện thoại làm Bạch Cúc giật mình, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình trìu mến thì trên khóe môi hiện lên một nụ cười bẽn lén. Là trợ lý gọi điện báo, đoàn khách sẽ có mặt trong vòng 5 phút nữa.
Cô nhẹ giọng nói với chú Quân:
- Khách đến rồi, chúng ta ra thôi.
Chú Quân không nói gì, chỉ tiến đến bên cạnh, đặt một tay choàng nhẹ qua bờ vai cô rồi mới nhỏ tiếng đáp lại:
- Bình tĩnh nhé!
Trong một giây tích tắc, Bạch Cúc cảm thấy mình thật nhỏ bé trước Quân. Cô đặt tay mình lên bàn tay chú, khẽ gật đầu, cơ hồ có một chút nũng nịu.
--- 000 ---
Đoàn công tác của Tradix gồm có 9 người, gồm 4 người ở Head Quarter từ Pháp, 4 người từ văn phòng Singapore và 1 đại diện tại Việt Nam.
Cao Dược là đơn vị thứ 3 mà Tradix tới thăm cũng là đơn vị cuối cùng mà họ làm việc đợt này. Trưởng đoàn là Peter Tradix, CEO của toàn khu vực Châu Á. Ông ta con trai thứ 3 của dòng tộc Tradix danh giá, người ta đồn rằng người ông ta sẽ là người kế nghiệp cha mình chứ không phải 2 người anh còn lại.
Vừa nhìn thấy Bạch Cúc, Peter đã hồ hởi cất lời chào theo kiểu những người bạn cũ lâu năm.
- Hi, my friend. You don’t forget me, do you? – Chào cố nhân, bạn không quên tôi chứ.
- Good afternoon, Peter. How can I forget you?. Welcome to Cao Duoc. How are you doing? – Chào Peter, làm sao tôi có thể quên được anh chứ. Chào mừng đến Cao Dược. Anh vẫn khỏe chứ? – Bạch Cúc đáp lại một cách vui vẻ những thái độ vẫn rất khách khí lịch thiệp.
Cô đưa tay ra định bắt tay Peter nhưng ông lại đi tới ôm lấy Bạch Cúc và hôn lên hai má cô đúng phong cách quen thuộc của người phương Tây. Bạch Cúc hơi khựng người nhưng cũng không đẩy Peter ra, dù gì anh ta cũng là khách và đó cũng chỉ là một nét văn hóa giao thiệp bình thường của họ.
Trong suốt 5 năm đặt nền tảng cho mối hợp tác này, Peter luôn bị ấn tượng bởi sự sắc sảo, mạnh mẽ và kiên định của Bạch Cúc trong kinh doanh. Ông tin rằng nếu có cơ hội hợp tác với người phụ nữ này thì đó cũng là điều tốt đối với Tradix và với cá nhân ông. Vì vậy ông cố tình trì hoãn việc lựa chọn đề chờ đến khi dự án mới của Cao Dược hoàn thành.
Buổi làm việc diễn ra tương đối suôn sẻ, các thành viên của Tradix đều là những người vô cùng chuyên nghiệp và tài năng. Họ biết cách nắm băt và làm chủ các vấn đề, đôi khi khiến đoàn Cao Dược rơi vào trạng thái lúng túng.
Tuy các nhân viên của Cao Dược cũng đều là những người xuất sắc nhất về chuyên môn nhưng so về mức độ nhanh nhạy và ứng biến linh hoạt thì có lẽ cũng cần phải được tôi luyện thêm nhiều. Trong những tình huống khó, Bạch Cúc luôn đưa ra được những phương án ứng biến hợp lý. Chú Quân ở bên cạnh cũng có sự tương hỗ nhip nhàng, làm cho cục diện không bị quá nghiêng lệch. Đúng là gừng càng già thì càng cay.
Ngồi ở phía đối diện, nhìn Bạch Cúc giải đáp mọi vấn đề một cách vô cùng dứt khoát và thông minh, trong ánh mắt của Peter có một sự nể phục, xen lẫn hân hoan. Người ta nói mỗi người phụ nữ Châu Á sẽ có một độ chín khác nhau và họ quyến rũ nhất là ở giai đoạn đó. Sau 5 năm quen biết Bạch Cúc thì Peter cho rằng đây mới chính là độ chín của cô. Trong khoảnh khắc ông ta nhận thấy mình đang mỉm cười và ánh mắt thì không thể tách rời khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi ở phía đối diện. Một người phụ nữ xinh đẹp và khí chất như thế, sao có thể khiến đàn ông không động lòng cho được.
Bạch Cúc rất tập trung vào cuộc nói chuyện nên không để ý tới thái độ khác lạ của Peter dành cho mình, nhưng ánh nhìn của Peter lại lọt vào tầm mắt chú Quân khiến lòng chú xẹt đến một tia cảm xúc, xáo động như có một vên đá ném xuống mặt hồ nước đang tĩnh lặng. Một sự chơi vơi nào đó bống chốc gợn lên rồi cũng nhanh chóng tan biến.
--- 000 ---
Giờ nghỉ giải lao, chú Quân tranh thủ ra ngoài gọi điện cho Phúc để tìm hiểu thêm về lịch trình của lão Vụ. Chú muốn tự giải quyết việc này vì không muốn làm ảnh hướng đến tâm lý của Bạch Cúc trong ngày hôm nay. Theo phán đoán của Phúc, có thể tay vụ đang mưu tính một kế hoạch nào đó, chỉ là ở thời điểm hiện tại vẫn chưa thể đoán biết được hắn ta sẽ làm gì. Chú Quân nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt thâm trầm, trong lòng chú ắt hẳn cũng đang có những dự liệu riêng của mình.
Ở trong phòng tea break, Peter đứng bên cạnh Bạch Cúc, hai người nhỏ tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng lại thấy Peter phá lên cười vui vẻ, còn Bạch Cúc cũng đáp lại bằng một thái độ thanh nhã ôn hòa. Cô luôn là người rất khéo léo trong giao tiếp, cô luôn biết cách tiết chế nhu – cương để không làm đối phương xa cách nhưng cũng không làm tổn hại sự tôn nghiêm và kiêu hãnh của mình. Chú Quân đứng ở bên ngoài không hiểu hai người đang nói câu chuyện gì, chỉ biết khi kết thúc Peter cầm lấy tay Bạch Cúc và đặt lên đó môt chiếc hôn. Điều này làm cho hồ nước trong lòng chú như có viên đá lớn hơn ném vào, sóng sánh một lúc lâu mới lặng.
Buổi làm việc kéo dài đến hơn 10 tối mới xong, tiễn khách ra về Bạch Cúc quay trở lại phòng của mình. Hôm nay quả là một ngày dài và căng thẳng, cô thả lỏng người trên ghế sofa, khẽ vươn vai tận hưởng một chút thư thái.
- Hôm nay vậy là tạm ổn rồi, chờ ngày mai nữa thôi. – Cô quay sang nói với chú Quân đang ngồi bên cạnh mình.
- Ừm, mong là kết quả như chúng ta mong đợi.
- Cũng chưa dám chắc điều gì, nhưng thấy thái độ của Peter, mình nghĩ cũng có khá nhiều hi vọng – Bạch Cúc nói, gương mặt toát lên sự vui vẻ
Chú Quân thấy Bạch Cúc nhắc đến Peter thì trong lòng có chút không thoải mái nên lái câu chuyện sang hướng khác.
- Cậu có mệt không?
- Mệt rã rời, giờ mình chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc đến sáng mai thôi.
- Vậy trong lúc chờ xe, cậu nghỉ chút đi. Để mình bóp vai cho cậu …
- Uhmmm
Bạch Cúc quay lưng và tựa nhẹ vào chú Quân, hai mắt nhăm lim dim. Lực của chú vừa đủ mạnh khiến cô cảm giác rất thoải mái, bờ môi khẽ mỉm cười và trong lòng chỉ muốn được ở trong khoảnh khắc này mãi.
Ban đêm đường từ KCN về lại thành phố có rất nhiều dòng xe tải nối tiếp nhau, vì vậy khi cả đoàn đến khách sạn cũng đúng nửa đêm. Ai cũng mệt mỏi nhưng cũng cố gắng giữ vững sự tập trung vì trước mắt họ vẫn còn một ngày làm việc nữa. Chú Quân đưa Bạch Cúc lên đến phòng thì đã thấy người đại diện tại Việt Nam của Tradix đứng đợi ở cửa.
- Chào bà Đồng.
- Chào cô? – Bạch Cúc ngạc nhiên hỏi, cô cũng ở khách sạn này sao.
- Vâng, cả đoàn chúng tôi đều ở đây, cùng tầng với bà.
- Ồ.
- Ngài Peter vẫn đang bận conference với văn phòng ở Pháp nên ông ấy nhờ tôi đứng ở đây chờ bà.
Cô ta cẩn thận đưa cho Bạch Cúc một món đồ nhỏ, được gói trong chiếc khăn lụa in hình hoa oải ương, chất liệu sang trọng, đường may rất tỉ mỉ và tinh tế.
Bạch Cúc đón nhận trong lòng có chút bối rồi. Cô liếc mắt dò xét chú Quân, nhưng không thể đoán biết chú đang nghĩ gì.
- Đây là sản phẩm làm riêng cho các thành viên nhà Tradix, ngài Peter dặn tôi phải đưa tận tay cho bà tối nay, nó sẽ giúp bà có giấc ngủ ngon hơn.
- Ồ vậy sao? cảm ơn cô.
- Không còn sớm nữa, tôi xin phép. Chúc ông bà ngủ ngon.
Vị đại diện rời đi, Bạch Cúc cúi xuống nhìn món quà trên tay, bờ môi mím chặt chưa biết phải nói gì. Từ sau chuyện của Phúc lần trước, cô không muốn mình bỏ qua bất kỳ một cảm nhận nào của chú. Mặc dù cô không quan tâm đến ý tứ của Peter nhưng cô không chắc một người nhạy cảm như chú Quân lại không để ý.
- Hôm nay muộn rồi, cậu vào nghỉ sớm đi.
Chú Quân khẽ nâng khuôn mặt của Bạch Cúc lên và đặt xuống bờ môi đang mím chặt một chiếc hôn rất khẽ.
- Cậu cũng ngủ ngon nhé! – Bạch Cúc nói và quay bước vào phòng mình.
Bạch Cúc vào rồi, chú Quân vẫn đứng yên đó và chưa vội đi. Không phải chú không để ý, không phải chú không cảm thấy khó chịu nhưng chú không muốn để những cảm xúc tiêu cực đó làm ảnh hưởng đến đoạn tình yêu chớm nở của hai người. Tình yêu với Bạch Cúc là cả một đại dương thì hà cớ chi phải quan tâm đến những sông suối nhỏ.
Ở trong phòng, Bạch Cúc đứng dựa lưng vào cửa, trong lòng tựa hồ như một làn sương mỏng, vô định, mong manh.
--- 000 ---
Cuộc họp tiếp theo với Tradix diễn ra ngay tại phòng hội nghị của khách sạn Le Maison De Saigon. Nếu kết quả đúng như mong đợi thì ngày mai đoàn Tradix sẽ về lại Singapore để chuẩn bị cho việc ký kết chính thức.
Các vấn đề trao đổi của ngày hôm nay chủ yếu liên quan đến tầm nhìn, định hướng và kế hoạch phát triển chung nên Bạch Cúc và Peter là hai nhân vật chính.
Ở bên này là một người phụ nữ Châu Á lúc mềm mỏng, lúc cương quyết còn bên kia là một quí ông Tây Phương hào hoa, bản lĩnh và lịch thiệp. Họ càng trao đổi càng hưng phấn, các điều khoản lần lượt được đưa ra phân tích và đồng thuận. Những người tham gia chỉ còn biết xuôi theo tương hỗ cùng với nhịp làm việc của hai vị trưởng đoàn, họ như đang được xem một thước phim duy mỹ chứ không phải một cuộc đàm phán thương mại cứng nhắc khô khan.
Kết thúc mỗi điều khoản được thông qua, Peter đều gửi gắm ánh mắt thán phục xen lên si mê dành cho Bạch Cúc. Còn cô đáp lại bằng một vẻ cười nhã nhặn.
Đến cuối giờ chiều, mọi việc đều đi đến thống nhất.
Sau khi thảo luận nội bộ, đại diện của Tradix đến thông báo rằng họ đã có kết quả cuối cùng nhưng sẽ công bố vào bữa tiệc khiêu vũ tối nay. Bạch Cúc vốn dĩ không phải người ưa thích tiệc tùng náo nhiệt nên tỏ ra hơi dè dặt.
- Hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ 55 của ngài Peter – người đại diện nói - nên chúng tôi nghĩ chúng ta có lí do chính đáng.
Chú Quân khẽ gật đầu ra hiệu cho cô nên đồng ý. Bạch Cúc miễn cưỡng nhận lời. Mọi người ai nấy cùng về lại phòng mình.
--- 000 ---
Chú Quân dắt tay Bạch Cúc đi vào thang máy để trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này Bạch Cúc mới thấy thấm mệt, không phải chỉ vì 1-2 ngày dùng toàn lực mà đó là cả một quá trình dài 5 năm. Cô đưa tay ôm lấy cánh tay chú Quân, nửa thân mình muốn nương tựa vào chú.
- Cúc mệt lắm phải không? – Chú Quân ân cần hỏi.
- Ừm ….
- Vậy cậu tranh thủ nghỉ ngơi chút đi, tiệc tối nay chắc cũng không xong sớm được đâu.
- Uhm. Giờ mình chỉ muốn được uống một cốc trà.
- Để mình pha cho cậu - Chú Quân nghiêng đầu về phía Bạch Cúc, nói nhẹ nhàng, giọng điệu vô cùng âu yếm.
Pha trà xong, chú Quân quay sang đã thấy Bạch Cúc nằm trên sofa ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Cô khom người hay tay ôm chặt chiếc gối tựa lưng, hàng lông mày nhíu lại. Người ta nói rằng, tư thế ngủ nói lên tính cách của mỗi người và cuộc sống của họ. Bạch Cúc cả một đời gồng mình gìn giữ những thứ mà cô gây dựng xung quanh, đến một ngày những bức tường thành sụp đổ thì cô mới nhận ra bản thân mình yếu đuối nhường nào.
Đâu phải người phụ nữ nào cũng thích mạnh mẽ, họ mạnh mẽ chỉ là bởi họ chỉ có thể lựa chọn như vậy mà thôi. Nếu như họ có một chỗ dựa vững chắc thì chắc hẳn ai cũng muốn yếu đuối và mong manh như chính đặc tính mà tạo hóa ban cho họ.
Chú đỡ cô xoay người lại, để đầu cô gối lên đùi mình, để tay cô trong bàn tay mình, trong lòng chỉ có một nỗi niềm yêu thương cô vô hạn.
- Quân! – Bạch Cúc tỉnh lại, thấy mình nằm ngủ trên đùi chú Quân thì vội vàng ngồi dậy. – Mình ngủ lâu chưa?
- Được một lúc rồi.
- Uhm … Cô ngại ngùng đưa tay vuốt lên mái tóc và chỉnh lại chiếc áo xộc xệch.
- Trà nguội rồi, để mình pha cho cậu cốc khác.
Chú Quân toan bước đi nhưng Bạch Cúc vội đưa tay kéo lại.
- Cậu có để ý không? - Cô hỏi chú
- Để ý chuyện gì?
- Chuyện của Peter.
- Có.
- Vậy sao cậu không nói gì?
- Vì điều ấy không quan trọng bằng cảm xúc của cậu.
Bạch Cúc bỗng thấy trong thoáng chốc thấy lòng mình có một sự ám áp lạ kỳ.
- Vậy còn những chuyện khác … cậu có để ý không?
- Có.
- Vậy sao cậu …
- Cúc! – Chú Quân quay lại, choàng tay ôm lấy cô – Mình để ý và trân trọng tất cả những điều thuộc về cậu, bởi vì mình yêu cậu.
Chú Quân nhìn sâu vào đôi mắt đang ngân ngấn nước của cô, chậm chậm đặt xuống một chiếc hôn. Khi bờ môi mềm và ấm của chú chạm xuống bờ mi của mình, nước mắt Bạch Cúc bỗng như có ai đó thôi thúc mà không ngừng tuôn rơi. Cô khóc như để trút đi bao nhiêu đớn đau, bao nhiêu chông chênh sợ hãi, bao nhiêu vết thương mà cô dùng cả nửa cuộc đời để che đậy.
Chú kéo nụ hôn của mình dọc theo gò má, xuống khuôn miệng xinh đẹp của cô, dùng môi lưỡi ấm nồng tiến sâu và ngăn lại những tiếng nấc nghẹn trong lòng. Chú muốn nó với cô rằng: Bạch Cúc, anh yêu em không phải chỉ bởi những nự cười mà anh còn yêu cả những giọt nước mắt của em.
Ở trong lòng chú Quân, Bạch Cúc toàn thân như bị ai đó đóng băng, nụ hôn giao thoa ấm nóng vuốt ve khiến cho sợ dây cảm xúc của cô như bị ai đó kéo căng ra, căng đến mức tối đa và đứt ra thành toàn mảnh nhỏ vụn vỡ, cô cảm thấy tâm hồn mình được giải phóng khỏi những trót buộc khổ đau.
- Quân, em cảm ơn anh.
Chú Quân siết chặt hơn vòng tay của mình, yêu thương nhìn cô:
- Bạch Cúc, anh sẽ không để em phải chịu khổ đau thêm một phút giây nào nữa.
---000---