Chúng Ta Chung Đường Được Không

Chương 3: Mình cùng đi miền Nam

Chú Quân đợi đến khi cô Cúc khuất vào sau cánh cổng đóng chặt mới quay xe đi về. Trên gương mặt trầm ổn thoáng lên nét cười hạnh phúc.

Đã có những lúc chú tưởng rằng sự kiên nhẫn chờ đợi bao năm của mình dường như cùng kiệt, chú đã nghĩ rằng con đường chông chênh mà chú chọn lựa và kiên nhẫn bước lên đã dẫn đến một bờ vực thẳm, chú chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống mà chẳng còn phương cách nào để quay đầu. Nhưng ở trong tích tắc chú muốn buông xuôi tất cả, lựa chọn bước nhảy cuối cùng xuống vực sâu, thì trong tận đáy trái tim nóng rẫy yêu thương ấy vẫn nhen nhóm môt tia hi vọng để chú đánh cược cuộc đời mình với Bạch Cúc thêm một lần nữa. Lần chơi tất tay này chú đã thắng. 30 năm đợi chờ cho đến khi đầu điểm hai thứ tóc, chú mới thắng được một lần. Bằng ấy vốn liếng, liệu có đáng không? Có xứng đáng không?

Chú hít vào một hơi thật sâu để làm dịu đi sự cay cay nơi sống mũi. Đối với mọi người, sự đánh đổi này có thể đưa ra để so sánh thiệt hơn và được mất, nhưng đối với chú, Bạch Cúc là cả một cuộc đời vì vậy đem 30 năm ra để đánh đổi, thì có gì mà không xứng đáng.

Bạch Cúc chính là cả cuộc đời của chú Quân.

--- 000 ---

Minh Châu, Minh Ngọc thấy chú Quân đưa mẹ về thì trong lòng khấp khởi mừng vui, vậy là có hi vọng người mẹ quyền lực sớm tìm được bến đỗ mới. Trong bữa cơm tối, nghe Bạch Cúc nói ngày mai sẽ đi công tác Miền Nam cùng chú Quân thì hai cô con gái vui mừng ra mặt. Ôi, khung cảnh lãng mạn của Sài Gòn, hai con người độc thân ở cùng nhau. Ôi …. Ôi

Thấy hai cô con gái vui vẻ trêu đùa, Bạch Cúc ngượng ngùng mắng yêu:

- Hai đứa lại nghĩ linh tinh. Ăn nhanh rồi vào phụ mẹ xếp đồ!

Minh Ngọc còn nhỏ vô tư, nhưng Minh Châu thì thực sự thấy vui. Cô tin rằng, chú Quân sẽ là người xoa dịu và chữa lành hết tất cả những vết thương trong trái tim mà bố cô đã gây ra cho mẹ. Chú Quân chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho mẹ cô ở nửa cuộc đời còn lại. Cô bước lại gần, đặt cằm mình vào bờ vai Bạch Cúc, hai tay vòng qua eo ôm lấy mẹ đầy yêu thương:

- Mẹ, con tin rằng mẹ sẽ hạnh phúc.

Bạch Cúc khẽ quay đầu để má mình áp vào mái tóc của cô con gái yêu, mỉm cười. Cô sẽ thử một lần tin vào hạnh phúc.

--- 000 ---

Bạch Cúc ngồi tựa lưng vào thành giường, cô vẫn chưa ngủ được. Cô nghĩ lại những điều vừa mới xảy ra tối nay và thấy tim mình đập loạn xạ. Đối với một người đàn bà đã trải qua bao giông tố như cô, cảm giác này kì thực lạ lẫm và khó nói thành lời. Hóa ra khi yêu chính là sóng sánh nỗi lòng như vậy.

Cô cúi nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út. Chiếc nhẫn này cô đeo bao năm qua chỉ để che đi những khiếm khuyết hôn nhân của mình trước con mắt dòm ngó của thiên hạ. Và ngay cả khi người chồng tệ bạc của cô không còn nữa, như một thói quen, cô cũng không tháo ra. Lúc ấy cô nghĩ, có tháo hay không, với cô cũng không khác biệt gì nhiều, đó cũng chỉ là một món đồ điểm trang trên ngón tay mà thôi. Nhưng hôm nay, cô đã chấp nhận bước vào cuộc đời của Quân, thì có lẽ mọi thứ thuộc về quá khứ cũng nên thu dọn hết, kể cả những những vết thương và nỗi buồn phiền cũ.

Cô tháo chiếc nhẫn và cất vào tận đáy của hộp nữ trang. Cả cuộc đời tiếp theo sau này, cô sẽ không cần đến nó nữa.

--- 000 ---

Buổi sáng, khi người quản gia cùng cô mang hành lý ra thì đã thấy chú Quân đứng đợi ở cổng rồi. Nhìn thấy cô, chú nở một nụ cười rất tươi. Cô cũng từ tốn bước đến phía cửa bên ghế lái phụ và dịu dàng nói:

- Quân!

Chú Quân đưa tay kéo và giúp cô thắt dây an toàn khiến Bạch Cúc chợt nhớ lại nụ hôn hôm trước, bẽn lẽn cúi mặt xuống hai má ửng hồng như thiếu nữ. Trong một giây, chú cũng dừng lại, rất muốn hôn lên gò má ửng hồng ấy thêm một lần nữa.

- Cậu đón mình thế này có tiện không? – Cô Cúc cất tiếng, phá tan bầu không khí.

- Không sao mà.

- Nhưng cậu cũng rất bận …Mình sợ … Cô quay sang nhìn Chú.

- Để được ở bên cậu, mọi thứ mình đều có thể sắp xếp – Chú nhìn thẳng vào mắt cô, từng câu từng chữ thốt ra nhẹ nhàng, trầm ấm như khẳng định vị trí không thể suy chuyển của cô trong lòng chú. Cô luôn ở vị trí chú ưu tiên số 1.

Nghe vậy, Bạch Cúc khẽ mím môi cười tủm tỉm , cô đúng là không thể hình dung người bạn thâm giao luôn lạnh lùng, sâu thăm thẳm của mình trong bao nhiêu năm qua khi yêu lại có thể khiến cho cô tan chảy ngọt ngào như thế. Cô đưa tay vén sợi tóc mai ra phía sau tai cũng là để che đi gương măt đang lén cười e thẹn của mình. Chú Quân không khó để nhận ra khoảng trống trên ngón tay áp út của Bạch Cúc, nơi ấy còn để lại một vết hằn sâu, có lẽ không dễ gì có thể mất đi trong một sớm một chiều. Chú sẽ là người lấp đầy khoảng hằn sâu ấy, nghĩ vậy chú Quân thấy trong lòng dâng lên một nỗi niềm rạo rực khó tả.

- Cúc này!

- Huh?

- Trong thời gian này, không biết chúng ta có nên xem xét việc thay đổi cách xưng hô chưa?

Chú Quân hỏi kèm theo ánh cười vui vẻ khiến Bạch Cúc cũng xuôi theo không cần giữ ý mà thốt ra tiếng cười khe khẽ khúc khích.

- Mình ….

Cô Cúc chưa kịp trả lời thì có cuộc điện thoại gọi tới cho chú Quân, người ở bên kia đầu dây là Phúc. Chú Quân kết nối điện thoại với thiết bị Bluetooth gắn cùng xe.

- Alo.

- Alo chú ạ. Sáng nay cháu phát hiện ra thiết cả hai thiết bị nghe lén trên cả 2 xe cha con ông Vụ đều mất tín hiệu. Cháu sợ họ đã phát hiện ra rồi.

Khuôn mặt chú Quân đột nhiên có chút ưu tư, chú quay sang nhìn cô thì thấy rõ nét lo lắng hiện ra trên gương mặt Bạch Cúc.

- Ừm, chú biết rồi. Chú và cô Cúc đang trên đường tới Cao Dược. Sẽ gặp cháu sau.

- Vâng, cháu chào chú.

Suốt cả đoạn đường còn lại, chú Quân im lặng, ánh mắt trở lại sự trầm tư vốn có. Chú đang tính toán các phương án dự phòng nếu như cha con lão Vụ cáo già giở trò ngay trước khi khánh thành nhà máy mới. Lành ít mà dữ thì nhiều.

Xe đến đại sảnh của Cao Dược. Nhận thấy là xe của Chú Quân nên Phúc chạy nhanh tới mở cửa xe và cẩn thận lấy hành lý ở cốp xe phía sau xuống. Chú Quân đưa Bạch Cúc ra phía thang máy và ra hiệu cho Phúc ở lại với mình một lát.

- Hôm nay chú sẽ vào miền Nam ít nhất 1 tuần, trước tình hình này, chú muốn cháu làm giúp chú mấy việc

- Vâng ạ?

Chú Quân đưa cho Phúc 2 xấp hồ sơ:

- Đây là các căn hộ chú đang cho thuê, cháu cử người đến gặp và thương lượng để thanh lý hợp đồng giúp chú. Chú đồng ý phương án đền bồi cho các hợp đồng chưa hết hạn.

- Vâng ạ.

- Việc này chú muốn cháu làm nhanh. –

- Vâng ạ

- Còn đây là các tài liệu liên quan đến cha con tay Vụ. Họ có thể đã phát hiện ra thiết bị nghe lén, nhưng cũng chưa thể nhất thời truy ra được là do chúng ta đặt vào. Nhưng trong thời gian chú và cô Cúc không có mặt ở đây, cháu phải tăng cường giám sát nhất cử nhất động của cha con lão ta, không được lơ là! - Môi chú Quân hơi mím lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng khiến Phúc cảm thấy hơi run sợ.

- Vâng?!

- Có động thái gì lạ, cháu phải thông tin cho chú ngay.

Nói rồi chú Quân nhanh chân bước vào đại sảnh.

--- 000---

Bạch Cúc dành hết cả thời gian nghỉ trưa để xử lý và bàn bạc công việc với các bộ phận trước khi bắt đầu chuyến công tác xa dài ngày. Bộ máy quản lý tầm trung của Cao Dược mới vừa ổn định thì lại phải tách một phần nhân sự chủ chốt để chuẩn bị cho việc vận hành nhà máy phía Nam vì vây mà sức ép đổ lên vai Bạch Cúc rất nhiều.

Trước khi nhà máy mới chính thức hoạt động, thì các mối quan hệ hợp tác chiến lược và kênh phân phối sản phẩm đã phải có sự ký kết cụ thể rõ ràng. Đặc biệt lần này, đối tác lớn nhất của Cao Dược là tập đoàn Dược Mỹ Phẩm của Pháp cũng cử đại diện sang thăm và làm việc. Bạch Cúc hiểu rõ Cao Dược không thể mất kiểm soát trong giai đoạn quyết định này. Suốt cả chặng đường đi , Bạch Cúc cùng chú Quân và 2 trợ lý vẫn liên tục bàn bạc công việc, cô mong muốn có sự chuẩn bị tốt nhất cho cuộc gặp gỡ với đối tác Pháp lần này.

Ở cương vị trợ lý của chủ tịch, chú Quân cũng gánh trên vai một khối lượng công việc không kém gì Bạch Cúc, nhưng nhìn thấy người phụ nữ của mình quay cuồng trong vòng xoáy áp lực không ngơi nghỉ, trong lòng trào dâng một nỗi xót xa.

--- 000 ---

Máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất, đón đoàn của họ là cô thư ký văn phòng mới người Sài Gòn, nhỏ nhắn và dáng vẻ nhanh nhẹn. Xe nhanh chóng đưa họ về khách sạn để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một khối lượng công việc lớn vào ngày mai.

Khách sạn Le Maison De Saigon là khách sạn 5 sao cổ nhất trung tâm thành phố, được xây dựng từ thời thuộc Pháp với kiến trúc đậm nét Tây Phương, trải qua hơn 100 năm hoạt động nhưng vẫn giữ được những đường nét diễm lệ ngày xưa. Mặt chính hướng ra công viên bờ sông và mặt sau hướng về trung tâm Sài Gòn hoa lệ. Vì vậy, đây là nơi được chọn lựa bởi những vị khách lớn, không chỉ vì phong cách phục vụ và sự đảm bảo riêng tư của khách hàng.

Đến nơi, cô trợ lý phụ trách việc check-in cho tất cả mọi người, còn Bạch Cúc và Chú Quân nán lại để làm việc với chi nhánh Miền Nam. Ai cũng rất tập trung và nghiêm túc cho giai đoạn chuyển giao quan trọng này.

--- 000 ---

Phòng nghỉ của Bạch Cúc ở tầng 10, hướng view nhìn ra dòng sông Sài Gòn mênh mông, lộng gió. Sau cả một ngày di chuyển và làm việc cao độ, Bạch Cúc thả mình trong làn nước ấm và để tâm hồn trôi theo những suy nghĩ mông lung. Cô ngắm mình trong gương và bắt đầu để ý tới những dấu ấn thời gian trên cơ thể. Đưa bàn tay nhỏ nhắn thon dài của mình dọc theo những nếp chân chim hiện lên ở đuôi mắt, cô cảm thấy một chút tiếc nuối. Cô tiếc vì đã không thể trao những phần đẹp đẽ nhất của người đàn bà cho đàn ông mà cô yêu thương.

Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Bạch Cúc, cô lấy chiếc khăn bông quấn xung quanh tóc rồi chạy ra mở cửa, vài sợi tóc ướt còn la cà trước gương mặt xinh đẹp thanh thoát của cô.

- Quân?! – Bạch Cúc ngạc nhiên

- Uhmm Cúc … - Chú Quân khựng lại một nhịp.

Chú có đôi chút bối rối. Lần đầu tiên chú được ngắm nhìn một Bạch Cúc xinh đẹp và mềm mại đến vậy.

- Cậu chưa ngủ à?

- Ừm … chưa. Mình muốn dẫn cậu đi ăn khuya một chút. – Chú hồi hộp cất lời.

- À … vậy cậu vào đây chờ mình. Mình đi chuẩn bị.

Chú Quân theo chân Bạch Cúc vào phòng. Mùi hương dầu tắm còn vương lại trên cơ thể cô khiến chú cảm thấy các giác quan của mình trở nên lạc nhịp. Bạch Cúc quay lại đầu giường, gỡ chiếc khăn bông xuống và tiếp tục sây khô mái tóc suôn dài mềm mại của mình. Chú Quân đến bên cạnh cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay đỡ lấy cái máy sấy và dịu dàng nói:

- Để mình giúp cậu.

Cô Cúc không nói gì những hành động thì lại thể hiện sự đồng tình tuyệt đối.

Lần đầu tiên Bạch Cúc ngồi trước mặt Quân để chú sấy tóc. Ngón tay của chú thuận theo các sợi tóc chạm vào tai, vào cổ khiến cô cảm thấy tê tê. Cô ngước mặt lên và nhìn sâu vào đôi mắt Quân, ở nơi tận nơi đáy mắt hiện lên những khát khao đang cố gắng nén kìm. Chú đột nhiên dừng lại, dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cô và nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô. Tâm trí Bạch Cúc bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Cô vòng tay mình qua eo và ôm chặt lấy chú. Hai thân hình sát nhau, quấn quýt. Qua bao nhiêu năm, chỉ biết chôn kín tâm tư trong lòng, bây giờ đã được ôm trọn người phụ nữ mà chú yêu thương. Không còn dè dặt nữa, chú siết chặt và chiếm lĩnh bờ môi của cô, đưa hơi thở nóng bỏng của mình lướt qua vành tai của cô, lướt qua chiếc cổ trắng ngần của cô rồi tiến tới nơi xinh đẹp và mềm mại nhất. Cảm giác vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến Bạch Cúc không thể kiềm chế nổi mà bám chặt cả mười đầu ngón tay lên lưng của chú, toàn thân cô khẽ run lên.

- Quân …đừng ..

- Huh …

- Chúng ta phải đi thôi nếu như không muốn lát nữa quay về với chiếc bụng đói.

- Uhmm…

Chú Quân hơi luống cuống dừng lại. Cuối cùng thì Bạch Cúc vẫn lựa chọn lí trí ngay cả khi tưởng chừng như cảm xúc mới là chiến binh mạnh mẽ nhất. Mặc dù trong lòng trào dâng một sự hụt hẫng nhưng chú hiểu người phụ nữ của mình, cô cần thêm thời gian.

Chú có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

--- 000 ---

Thời tiết Sài Gòn buổi tối thường rất mát mẻ, Bạch Cúc mặc một chiếc váy hoa tím nhạt, sát nách rất trang nhã. Chú Quân dắt tay cô đi ngang qua con đường lớn đến công viên ngay sát bờ sông, tìm một nhà hàng nhỏ còn sáng đèn.

Sài Gòn là thành phố không bao giờ ngủ, nên các dịch vụ tại trung tâm thường mở cửa đến rất khuya. Bạch Cúc hơi áy náy sau chuyện xảy ra khi nãy nên thi thoảng đưa ánh nhìn lén thăm dò suy nghĩ của chú Quân. Nhận thấy sự bối rối của cô, chú Quân chỉ đáp lại bằng sự điềm tĩnh và ân cần vốn có. Ở bên cạnh nhau 30 năm, chú vẫn luôn dùng thái độ đó với cô, dù là lúc cô khiến chú vui vẻ nhất hay là thất vọng nhất. Chính vì vậy mà đã có lúc cô quên mất những cảm xúc của chú, mặc định rằng với chú mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết và vượt qua. Nhưng lần này, có lẽ cô phải thay đổi. Phải thay đổi! Nghĩ vậy cô đưa ánh mắt qua nhìn chú, trên môi nở một nét cười ẩn ý.

Ở một góc khuất của nhà hàng, có một bóng người dõi theo họ kể từ khi bước ra khỏi đại sảnh khách sạn và âm thầm chụp lại toàn bộ các hành động của chú Quân, trên môi hắn nhếch lên nụ cười đầy ám muội.

--- 000---