Xuyên Sách Bệnh Trạng Dụ Bắt

Chương 11: Lý thị vệ có muốn khen ta không?

Lý Đức Tráng đờ người, hắn nhét lại hai viên gạch vào tường, dựng thẳng ngón trỏ áp vào môi mình.

“Ta giấu tiền mua kẹo đó.”

Mục Giản cười rộ lên, lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu: “Mua cho ta sao?”

Hắn liếʍ liếʍ răng nanh của mình, làm bộ như rất thèm kẹo, nhưng trong đầu lại nghĩ là, cặp môi đỏ mọng ươn ướt kia có phải cũng ngọt ngào như kẹo hay không.

Lý Đức Tráng cho y một ánh mắt khẳng định, phủi bụi trên tay và quần áo rồi đứng lên.

“Đi thôi, hôm nay cho điện hạ ăn bánh mà người thích.”

Mục Giản gật đầu, tự nhiên mà nắm chặt tay Lý Đức Tráng rồi ra ngoài. Trước khi ra cửa còn ngoái lại nhìn thoáng qua nơi giấu tiền của Lý Đức Tráng.

Cơm trưa Thái Tử cho đưa tới có món cá.

Con cá dài bằng đầu đũa, là món canh.

Nước canh trắng như tuyết, mùi hương tỏa ra khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Lý Đức Tráng rất bất ngờ: “Thái Tử điện hạ sao lại tốt bụng đưa cá tới vậy?”

Hạ nhân đưa cơm nhịn không được mà khen: “Trước đó vài ngày, Cửu điện hạ nhìn quyển sách. Trên sách nói, nếu có thể nuôi cá trong ruộng hoa lúa, vị của cá sẽ cực kỳ tươi ngon.

Hôm qua khi hạ nhân đưa cá tới, quả thực như lời Cửu điện hạ nói, tươi ngon lạ thường. Thái tử điện hạ ăn rất ngon miệng, muốn để cho Cửu điện hạ nếm thử.”

Lý Đức Tráng có chút kinh ngạc.

“Là ý của điện hạ sao?”

Mục Giản cắn đũa, y sờ chóp mũi mình, khi khóe miệng cong lên còn mang theo chút lạnh lẽo, nhưng vẫn chỉ là lướt qua, y nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, giống như một đứa trẻ bình thường.

“Đúng vậy, là ta đó, Lý thị vệ có muốn khen ta không?”

Lý Đức Tráng khen y thông minh, khen y đáng yêu, hắn múc canh cá đầy bát rồi đẩy cho y.

Mục Giản ôm chén uống một ngụm lớn, khi y ngẩng đầu, bên mép còn dính chút màu trắng của canh cá.

Khuôn mặt tươi cười của y khiến người ta cũng vui theo.

Dùng cơm xong, Lý Đức Tráng cầm tranh mới vẽ đi đưa cho Thái Tử, tìm cớ ra ngoài gặp mặt Thương Ân.

Từ lần trước khi bán được bức họa kia, danh tiếng của hắn đã lan rộng trong phạm vi lưu hành tranh cấm, có người đến tiệm sách chỉ mặt điểm tên nói muốn Lý Đức Tráng vẽ tranh. Còn đặt cọc một khoản nhuận bút trên trời.

Hắn cầm theo đơn yêu cầu của đối phương, đi tới tiệm may lấy xiêm y mà hắn đặt cho Mục Giản hai hôm trước.

Khi đem về thử mới biết quần áo này đã ngắn đi một chút.

Lý Đức Tráng lúc này mới để ý, bất tri bất giác, Mục Giản đã cao hơn nhiều. Đứng ở trước mặt y, hắn còn phải ngẩng đầu.

“Điện hạ cao lên nhiều, đã trưởng thành rồi.”

Mục Giản vuốt ve vải dệt, “ừ” một tiếng.

Quần áo không vừa, Lý Đức Tráng bèn bảo y cởi ra, tính đợi lúc nào đó đem cho người khác.

Mục Giản rầu rĩ cởi y phục ra, nhưng vẫn ôm trong ngực mình: “Lớn lên có gì tốt? Năm ngoài Lý thị vệ còn ngủ chung với ta, năm nay có nói thế nào cũng không chịu thân thiết với ta.”

Y dừng một chút, làm bộ giận dỗi như trẻ con.

“Vậy mà chỗ của Thái Tử ca ca, hôm nào cũng tới chẳng sót ngày nào.”

Lý Đức Tráng lấy quần áo từ trong l*иg ngực Mục Giản, hắn hỏi người:

“Không phải điện hạ cũng hay tui tới chỗ của Thái Tử điện hạ sao? Chẳng lẽ là muốn tranh sủng với ta?”

Mục Giản tức giận ngồi xuống ghế: “Ai thèm tranh sủng với ngài?! Thái Tử ca ca là huynh trưởng của, ta và Thái Tử ca ca thân cận thì có gì sai?”

Lý Đức Tráng qua loa lấy lệ mà ậm ừ với y.

Hắn thầm nghĩ, các người như thế nào thì liên quan gì ta?

Hắn ở Đông cung đã hơn một năm, chờ đến sang năm, Thái Tử vừa chết, hắn sẽ cao chạy xa bay.

Sau đó sống tháng ngày tự tại sung túc của hắn!

Lý Đức Tráng vẽ tranh mới trong vài ngày. Tới hôm giao bản thảo, hắn được đến 30 kim, cầm về một cái rương nhỏ nặng trĩu.

Lý Đức Tráng đưa tiền cho Thương Ân, nhờ y tìm cho mình một căn nhà, không cần quá lớn, nhưng phải sạch sẽ, tao nhã, thanh tịnh. Ngoài ra còn nhờ y mua giùm chút đồ dùng trong nhà, thuê tôi tớ…

Phải mất khá nhiều thời gian để dặn dò mấy lời này, tới khi ra bên ngoài thì trời đã mưa to.

Thương Ân tìm xe ngựa đưa hắn về.

Lý Đức Tráng không cho xe ngựa đến thẳng cửa Đông cung, đi tới cách đó một đoạn đã kêu phu xe dừng lại. Lý Đức Tráng xuống xe, tự bung dù đi bộ về.

Trời mưa như trút, chờ tới khi trở lại Tây Khóa Viện, cả người hắn đã ướt đẫm. Tuy hắn vừa về đã sai người đổ nước ấm để tắm gội, nhưng ban đêm vẫn phát sốt, đầu óc choáng váng, miệng khô mà lưỡi cũng khô.

Trong lúc mê man, hắn dường như trông thấy Mục Giản đi tới trước giường. Ngỡ là nằm mộng, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Mục Giản ghé vào mép giường, vươn tay sờ trán Lý Đức Tráng.

Cũng hơi nóng…

Y vừa đi ra từ thư phòng của Thái Tử, mới vừa về tới sân đã nghe hạ nhân nói hắn mắc mưa.

Y nhẹ nhàng quơ tay trước mặt hắn.

“Lý thị vệ, Lý thị vệ…”

Lý thị vệ dường như nghe thấy y gọi, hắn quay đầu qua, đôi mắt mệt mỏi mở ra he hé.

“Là điện hạ sao…”

Thì ra không phải hắn nằm mộng.

Mục Giản sờ trán hắn, rõ ràng chỉ là sốt nhẹ, nhiệt độ không cao, hắn lại khó chịu tới mức nắm chặt bàn tay.

Y dừng một chút mới mở miệng: “Sao Lý thị vệ như lại sốt như vậy? Lớn như vậy rồi còn không chăm sóc bản thân mình sao?”

Lý Đức Tráng mệt mỏi nở nụ cười.

“Sốt nhẹ thôi mà, không phải chuyện gì đáng ngại, ngủ một giấc là khỏe rồi.”

“Không cần gọi thái y sao?”

“Không cần đâu.”

Mục Giản “Ừ” một tiếng.

Y xoa đầu Lý Đức Tráng: “Lý thị vệ khỏe nhanh chút được không? Ngài bị như vậy ta rất đau lòng.”

Lý Đức Tráng mê man nhìn y.

Dường như đang cố gắng mở mắt nhìn y, cố gắng nghe y nói.

Một lúc lâu sau, hắn cười cười, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“Lớn như vậy rồi, vẫn còn dính người như thế… Nên trưởng thành rồi…”

Khuôn mặt Lý Đức Tráng nóng đến mức ửng hồng, giống như hoa đào ngày xuân, vẻ đẹp khiến cho người ta khó tả bằng lời.

Mục Giản không rời mắt mà chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, trái tim đập thình thịch liên hồi, chỉ cảm miệng lưỡi mình cũng khô nóng đến mức khó chịu.

Y nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống.

Y thử gọi một tiếng: “Lý thị vệ?”

Hắn không trả lời.

Mục Giản chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm vào gương mặt đang ửng hồng của hắn, dường như bị điện giật, tới cả l*иg ngực cũng tê rần.

Loại cảm giác chẳng khác gì hành động khinh nhờn thần thánh, khiến trái tim y đập càng lúc càng nhanh.

Đầu ngón tay y dọc theo gương mặt Lý Đức Tráng, chậm rãi lướt đến đôi môi xinh đẹp, cuối cùng y nắm lấy quai hàm hắn, lòng bàn tay nâng mặt hắn lên.

Y chạm vào, rồi lại từ từ lui về.

Dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hắn.

Mềm mại y như trong tưởng tượng.

Y nhìn chằm chằm đôi môi hé mở một lúc lâu.

Y hít vào thở ra hai lần, đột nhiên ghé mặt lại, to gan nếm vị ngọt hằng ao ước.

Mục Giản hận không thể đưa cả đầu lưỡi vào trong miệng hắn, nuốt trọn tất cả.

Nhưng cuối cùng y lại không dám, sợ hắn giật mình tỉnh lại.

Mục Giản nhìn môi hắn, y gập ngón trỏ, cắn lấy ngón tay mình, ngây ngốc mà cười rộ lên. Chẳng bao lâu sau, y lại ai oán ghé lại bên mép giường.

Thật mềm thật ngọt.

Có đồ ăn ngọt như vậy, tại sao Lý thị vệ lại không cho ta ăn chứ?