Xuyên Sách Bệnh Trạng Dụ Bắt

Chương 10: Chuẩn bị cho đại nghiệp trốn khỏi hoàng cung

Lý Đức Tráng tỏ thái độ chân thành, thật nghiêm túc đạo mạo mà nói với y:

“Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”

Giọng nói của Mục Giản trong giọng nói có điểm cao hứng.

“Có nghĩa là Lý thị vệ bị ép phải không?”

“Nếu không thì còn là gì nữa?” Ta là biếи ŧɦái sao?!

Mục Giản đột nhiên duỗi tay ôm cổ Lý Đức Tráng, hơi thở ấm áp phả vào bên gáy hắn.

Ở góc mà Lý Đức Tráng không nhìn tới, ánh mắt Mục Giản nóng như thiêu đốt, y nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn kia, há miệng, nhưng lại kiềm chế không cắn xuống, chỉ liếʍ liếʍ môi.

Y gằn từng chữ một.

“Ta sẽ đưa Lý thị vệ rời khỏi nơi này.”

Lý Đức Tráng cảm động không thôi, vỗ vỗ lưng Mục Giản!

Anh em tốt!

Nhưng ta muốn trốn một mình!

Mười ngày sau Lý Đức Tráng lại đến nơi Thái Tử cho hắn thuê.

Thương Ân vẫn không đi, còn ở nơi này, không chỉ có như thế, ánh mắt y nhìn hắn còn có vẻ kỳ quái, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó y làm bộ hiểu rõ mà tươi cười, tiếp đón hắn: “Tới rồi sao?”

Lý Đức Tráng quét mắt liếc y một cái, thầm nghĩ, người này lúc chưa mở miệng thì là người đọc sách nho nhã, lại còn đẻ ra thêm một cái miệng, cứ mở miệng ra là hiện nguyên hình một thiếu niên phong lưu.

Khi đi qua cửa phòng Thương Ân, Lý Đức Tráng cũng liếc mắt nhìn một cái.

Tên này được đó, gian nhà này của y tuy cửa sổ không lớn bằng gian của hắn, nhưng cũng đối diện thanh lâu.

Chậc chậc…

Biếи ŧɦái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều!

Bởi vì lẽ này, Lý Đức Tráng nhìn về phía Thương Ân, ánh mắt có thêm vài phần châm biếm.

Thương Ân: ?

Lý Đức Tráng trở lại phòng của mình, bày ra giấy vẽ, tập trung vẽ tranh.

Đã nhiều ngày nay, Mục Giản vẫn cứ dính lấy hắn, dính vô cùng, mấy ngày trước còn không hiểu sao mà ngã xuống ao, sốt cực kỳ cao, cứ nắm lấy tay hắn muốn hắn ở bên cạnh.

Hắn tới cả chỗ của Thái Tử cũng không đi, ngày ngày chăm sóc ân cần, quan tâm nhân vật chính. Mấy bức vẽ dự trữ trong nháy mắt đã cạn sạch, hôm nay ra đây là để làm việc chăm chỉ, hắn vẽ liên tiếp mười mấy trang rồi cất đi, chờ ngày mai lại ra đây trau chuốt.

Kết quả ngày hôm sau tới thì choáng váng bàng hoàng.

Một bức trong số đó bị Thương Ân cầm ở trên tay, y đưa lại cho hắn.

Có vẻ y cũng cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, “Ta không phải cố ý muốn xem, tối hôm qua người nhà tới tìm ta. Ta thấy cửa sổ phòng ngài không khóa, bèn trèo vào trốn một lúc. Khi trèo ra ngoài thì có cơn gió, thổi tranh của ngài ra ngoài.”

Bây giờ gϊếŧ người diệt khẩu còn kịp không?!

Thương Ân chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác, y thầm nghĩ: Người này sắc gió hương trăng, nhưng lại to gan lớn mật như thế. Không hổ là người được kẻ phú quý yêu chiều hết mực.

Đa dạng…

Phong phú!

Lý Đức Tráng nghiến răng nghiến lợi, hắn nghĩ, lát nữa quay về nhất định phải bảo Thái Tử trả lại phòng này! Hắn không muốn hôm nào cũng xấu hổ như vậy!

Thương Ân nhìn hắn nổi giận đùng đùng bước vào nhà, hẳn là đang rất ngượng ngùng, y đứng ở bên cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, bèn mở miệng:

“Ngài cũng biết đó, lấy sắc thờ người, tất nhiên không phải cách lâu dài?”

Lý Đức Tráng nhìn về phía y, hắn nghĩ thầm, thể diện của ta cũng mất hết cả rồi, ngươi còn ở đây nói đạo lý gì với ta chứ?

Hắn nhìn y bằng đôi mắt hình viên đạn, sau đó mặc kệ y.

Thương Ân bị ánh mắt này dọa cho sợ mất mật, vội vàng sửa lời:

“Ngài vẽ tranh cũng rất tuyệt, không bằng hợp tác cùng ta, cùng nhau kiếm tiền?”

Đôi tay đang thu dọn đồ đạc của Lý Đức Tráng ngưng lại, đôi mắt hắn tức khắc sáng lên.

“Ngươi nghiêm túc chứ?”

Thương Ân bị thái độ của hắn làm cho không kịp trở tay, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, y gật đầu.

Thương Ân giới thiệu lại thân phận của chính mình. Y là con của một nhà làm ăn, tiểu công tử Thương gia. Vì không hài lòng với hôn sự mà người trong nhà an bài nên y mới đào hôn, trốn tới chỗ này.

Nghe thế, Lý Đức Tráng bắt đầu suy đoán.

Thân phận thế này của Thương Ân, quá khứ như vậy, lại còn lựa chọn vị trí thế này… Có phải là do đem lòng yêu một cô nương trong thanh lâu?! Rễ tình đâm sâu, hai người bây giờ chỉ có thể cách nhìn nhau qua cửa sổ?

Chậc chậc chậc…

Quả là ngược luyến tình thâm!

Thương gia tuy là thương nhân, nhưng phạm vi tài sản cực lớn, tửu lâu, tiệm ăn, thậm chí thanh lâu mà một họ nhìn trộm mỗi ngày cũng là của Thương gia. Ngoài ra Thương gia còn kinh doanh tiệm sách, bán rất nhiều loại sách khác nhau.

Sách đứng đắn dạy đạo lý, luận tam cương ngũ thường, có.

Truyền kỳ dân gian, tiểu thuyết tình cảm, có.

Cái loại giống như Thái Tử muốn… Cũng có.

Nhưng không nhiều lắm…

Dù sao loại sách này cũng không thể đặt lên mặt bàn, là vật tà da^ʍ, không được phép lưu thông ở trên thị trường.

Mấy thứ này đều phải lén lút lưu hành trong bóng tối, giá cả so với sách thường trong tiệm thì đúng là trên trời dưới vực.

Thương Ân: “Ta thấy công tử nếu như biết vẽ loại tranh này, không bằng lấy việc này mưu sinh. Bằng vào tài nghệ của công tử, một quyển tranh có thể bán được mười kim.”

Đôi mắt Lý Đức Tráng càng sáng hơn.

Hắn bước vội lên muốn bắt tay với Thương Ân.

Mạnh mẽ nắm lấy tay y.

“Một lời đã định!”

Thương Ân đơ ra trong chốc lát, nói ra vấn đề quan trọng:

“Nhưng bây giờ ta không thể về nhà…”

Ta còn đang đào hôn…

Hẹn ngài lần sau gặp!

Thương Ân bắt lấy tay Lý Đức Tráng, tiếc nuối phân trần:

“Huynh đài! Không bằng như vậy đi, chỉ cần ngài có thể giúp ta nghĩ cách tránh được hôn sự kia, từ nay về sau, ta sẽ hợp tác với ngài, mưu đồ dựng nghiệp lớn, thế nào?!”

Lý Đức Tráng nhìn y ba giây, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:

“Ngươi về nhà nói với cha mẹ ngươi rằng, ngươi đã có người trong lòng, còn từng làm chuyện phu thê với người kia. Ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, cũng không thể có lỗi với cô nương muốn thành thân với ngươi, hôn sự này tự khắc sẽ được dẹp bỏ.”

“Thế này…” Có được không vậy?

Thương Ân mặt mày ủ rũ.

“Ta đi đâu tìm cô nương đã làm chuyện phu thê với mình đây?”

Lý Đức Tráng nói: “Cái này không phải rất dễ sao?”

Hắn hất hàm về phía thanh lâu.

Người trong lòng ngươi đó!

Nhất tiễn song điêu, một hòn đá ném trúng hai con nhạn, ngươi còn không hiểu sao?!

Thương Ân nhìn thanh lâu kia, đáy mắt càng lúc càng sâu…

Ba ngày sau, Lý Đức Tráng vẫn chưa nhìn thấy Thương Ân, chờ đến ngày thứ tư, y mặc gấm vóc lụa là, trong tay cầm một chiếc quạt giấy đứng trước cửa, ngoài cửa còn có cỗ kiệu dừng sẵn.

Hắn tiến lên chúc mừng: “Hôn sự lui rồi sao?”

Thương Ân muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Lý Đức Tráng: “Cách ta chỉ dùng tốt chứ?”

Thương Ân muốn nói lại thôi, vẫn gật đầu.

Lý Đức Tráng hưng phấn hô lên: “Chúng ta có phải là nên bắt đầu hợp tác rồi hay không!”

Chuyện này thì Thương Ân không còn muốn nói lại thôi, nhất quyết gật đầu, đưa hắn lên kiệu, đi tới tiệm sách nhà mình. Không thể không nói, tiệm sách này của Thương Gia thật sự rất lớn, trông chẳng khác gì nhà sách Tân Hoa.

Điều làm Lý Đức Tráng thấy kỳ lạ chính là, quản sự của tiệm sách cứ luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà đánh giá hắn. Cuối cùng lại ảo não thở dài.

Lý Đức Tráng: ?

Hắn không để chuyện này trong lòng, rất nhanh đã tập trung vào sự nghiệp của mình, lập tức vẽ một bức điên loan đảo phượng mà hắn đã dốc sức nghĩ ra. Thương Ân nhìn thì đỏ hết cả mặt, nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Bức họa may mắn này ngay hôm sau đã bán được với giá tốt.

Hai mươi kim!

Tiệm sách giữ ba phần, còn lại bảy phần là của Lý Đức Tráng.

Túi tiền nhỏ của Lý Đức Tráng nháy mắt đã đầy ngất!

Hắn vui vẻ quay lại Đông cung, chạy ra sau giường, rút hai viên gạch trên tường, lấy ra một cái hòm. Bên trong đều là tiền riêng mà hắn tích cóp lâu nay.

Hắn hôn đống tiền mà mình vừa kiếm ra, trịnh trọng mà thả vào hộp.

“Lý thị vệ, ngài đang làm cái gì vậy?”

Giọng Mục Giản đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.