Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 12: Xuyên qua

Thấm thoát cũng đến tối thứ 7, cũng như mỗi ngày Vô Ưu chờ cả nhà ngủ say liền tiến vào không gian. Vạn Mị nghiêm túc hỏi.

- Cô chắc chắn muốn đi chứ? Lúc này hối hận vẫn còn kịp!

Vô Ưu lắc đầu.

- Nếu nâng cấp không gian có thể giúp ích cho người nhà của ta, cớ sao ta lại không làm. Như ngươi nói món ngon không thể lãng phí. Cho nên ta phải chia sẽ cho người thân a! Nếu chỉ có mình ta hưởng dụng thì không phải quá lãng phí sao?

Vạn Mị không còn gì để nói. Nó bảo cô đi đến giữa ao linh thủy trầm mình xuống cho đến khi không thở nổi hãy trồi lên. Dù không biết như vậy có tác dụng gì nhưng cô vẫn cứ làm theo. Cho đến khi cô hết hơi mới trồi lên hít thở.

Nhưng khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một cái bồn tắm bằng gỗ. Đúng là một cái bồn tắm bằng gỗ, xung quanh bày trí cũng vô cùng xa lạ.

- Đây là đâu? Chẳng lẽ mình xuyên qua rồi sao?

Cô nhìn lại thân thể.

- Đây không phải là thân thể của mình. Đúng là đã xuyên qua rồi! Nhưng mà đây là đâu? Thân thể này là ai?

Cô vội đứng lên với lấy một tấm vải quấn quanh thân mình rồi nghĩ tiến vào không gian. Nhoáng một cái cô đã ở trước mặt Vạn Mị. Vạn Mị đong đưa thân hình biểu hiện vui mừng.

- Chúc mừng xuyên không thành công! Thân thể này không tệ đi?

Cô nhìn xung quanh không thấy thân thể của mình bèn hỏi.

- Thân thể ta đâu?

Vạn Mị đáp.

- Ngay khi linh hồn cô xuyên qua ta đã đưa thân thể cô ra ngoài. Có như vậy ta mới điều khiển thời gian được. Nhưng cô nên nhớ tối đa một ngày 24 tiếng ở thế giới cô, chỉ bằng 10 năm ở thế giới này. Nếu cô không muốn ngủ cả ngày thì phải tranh thủ tìm cho ra mảnh vỡ.

Vô Ưu lại hỏi.

- Nhưng ta không biết hình dáng nó ra sao? Với lại ta chẳng có kiến thức gì về thế giới này cả. Biết bắt đầu tìm từ đâu đây?

- Về hình dạng của mảnh vỡ thì ta cũng không biết nhưng nếu nó xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ tự cảm nhận được. Bởi vì không gian đã hòa nhập với cô nên khi các bộ phận khác xuất hiện cô cũng sẽ có cảm giác như gặp lại người thân thiết nhất vậy. Còn về kiến thức, để giúp cô thuận lợi và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ truyền cho cô thần chú sao chép trí nhớ. Sau này mỗi lần xuyên qua chỉ cần niệm lên thì trí nhớ của thân thể đó sẽ tự động xuất hiện trong đầu cô. Bây giờ thì hãy lắng nghe cho kỹ và đọc theo ta!

Vô Ưu bắt đầu tập trung tinh thần. Vạn Mị đọc lên.

- Thiên địa pháp tắt. Âm dương hòa hợp. Nay thân thể này là của ta. Ký ức hãy trở về.

Vô Ưu đọc theo, quả nhiên sau khi đọc xong, đầu một trận đau đớn, ký ức từ đâu ùa về như thác đổ. Đã biết được những gì cần biết, cô đối Vạn Mị nói cám ơn rồi biến mất. Vạn Mị lắc đầu.

- Nha đầu này tại sao lúc nào cũng sòng phẳng như vậy chứ. Giữa ta và nàng còn cần thiết cảm ơn sao?

Rồi lại thở dài.

Vô Ưu trở lại chổ cũ, theo kí ức của thân chủ tự mặc lại quần áo, rồi đến gương đồng nhìn nhìn.

- Cũng là một mỹ nhân. Chỉ tiếc....

Đây là một thế giới cổ đại không có trong lịch sử. Đất nước mà cô đang ở gọi là Hoàng Long rộng lớn vô cùng. Xung quanh có các nước nhỏ nhưng chỉ là phụ thuộc không đáng kể. Mà thân thể này lại là công chúa của một tiểu quốc phía nam tên Mạch Khê, tên là Mạch Tuyết Ưu. Cũng có một chữ Ưu giống cô. Được gả đến Hoàng Long thành tứ vương phi. Nói gả đến cho sang, chứ thực tế là làm cống phẩm thì đúng hơn.

Tứ vương gia tên Hoàng Minh Trầm, là một người tàn phế, mà tinh thần cũng không được bình thường. Ngày đầu đại hôn đã nói Tuyết Ưu là yêu quái, hạ lệnh ném ở Vô Âm các hoang vu lạnh lẽo tự sinh tự diệt. Quá uất ức, nên khi tắm Tuyết Ưu đã khóc rất nhiều đến nỗi chết đuối luôn trong bồn tắm. Tiện nghi cho cô xuyên qua a.

Tuyết Ưu cũng có một tỳ nữ tùy thân theo hầu hạ. Nhưng lúc tắm đã cho ra ngoài, bởi cô không muốn ai nhìn thấy cô khóc. Nghĩ cũng đáng thương, sinh ra là một công chúa nhưng mẫu phi qua đời sớm, phụ hoàng không thương. Từ nhỏ luôn bị các công chúa hoàng tử khác ức hϊếp. 15 tuổi đã phải gả đến nước khác, tưởng cuộc sống sẽ tốt hơn ai ngờ.... Vô Ưu không khỏi thở dài, an ủi.

- Đứa trẻ đáng thương, nay ta đã mượn cơ thể em thì ta sẽ khiến em sống thật tốt. Hi vọng sau khi ta rời khỏi em sẽ sống lại và có cuộc sống tốt hơn. 15 tuổi. Ở hiện đại còn ở tuổi mộng mơ a!

Than thở xong, Vô Ưu mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới mở đã thấy thứ gì đó ngã vào, nhìn lại thì thấy là một cô bé khoảng 12 tuổi gương mặt thanh tú ngã ngữa ra mặt đất. Đây là tỳ nữ Mạch Nha, đi theo Tuyết Ưu. Cũng là một đứa trẻ, chắc do mệt quá nên ngủ gật. Chả trách Tuyết Ưu chết trong bồn tắm cũng không biết. Vô Ưu lại lắc đầu. " Tuổi này là tuổi ăn tuổi ngủ a! Vậy mà phải theo hầu hạ người ta rồi, lại là một công chúa không được sủng. Ăn cũng không ít khổ!"

Bị ngã đột ngột, Mạch Nha giật mình tĩnh dậy thấy Vô Ưu, cô bé vội vã quỳ xuống dập đầu.

- Công... công chúa tha tội. Nô tỳ không phải cố ý. Công chúa tha tội!

Vô Ưu vội đỡ cô bé đứng lên. Dịu dàng nói.

- Mạch Nha! Ta không trách em. Nếu em mệt thì đi nghỉ ngơi đi. Ở đây ta cũng không cần hầu hạ...

Chưa nói hết thì Mạch Nha đã khóc lên.

- Công chúa! Là công chúa không cần nô tỳ nữa sao. Nô tỳ không dám nữa, nô tỳ sẽ sửa sẽ sửa mà hu...hu... công chúa đừng đuổi nô tỳ. Hu...hu...

Vô Ưu không sợ khổ chỉ sợ phiền mà phiền nhất là nghe người khác khóc. Cô không khỏi lớn tiếng.

- Đừng khóc nữa! Em khóc nữa ta mới đuổi em đi đó!

Lời này thành công dọa Mạch Nha im bặt. Cô xoa xoa ấn đường.

- Sau này cũng đừng ở trước mặt ta tùy tiện khóc nữa biết không. Ta rất đau đầu!

Mạch Nha gật đầu như gà mổ thóc.

- Em hứa em sẽ không khóc nữa!

Cô xoa đầu Mạch Nha dịu dàng.

- Vậy mới ngoan!

Mạch Nha hỏi.

- Công chúa! Người đã đói bụng chưa? Em đi lấy thức ăn cho người nha!

Chưa chờ cô phản ứng, Mạch Nha đã chạy thật xa rồi. Thật ra, từ lúc cô dùng qua linh thủy, cô không hề có cảm giác đói bụng nữa, nhưng cô vẫn ăn để cho cả nhà không nghi ngờ. Một lúc sau, Mạch Nha quay lại vẽ mặt ỉu xìu. Như đoán được vấn đề Vô Ưu nói.

- Không lấy được thức ăn phải không?

Mạch Nha không dám khóc nhưng vẫn nghẹn ngào.

- Công chúa! Họ nói vương gia ra lệnh để công chúa tự sinh tự diệt nên nếu công chúa muốn ăn phải trả tiền. Nhưng chúng ta không có tiền a. Phải làm sao bây giờ?

Thân là một vật cống phẩm nên của hồi môn cũng không có. Từ nhỏ đã bị bạc đãi, ăn cũng là bửa đói bửa no lấy đâu ra tiền. Đây đúng là một cô công chúa nghèo nhất trong lịch sử mà cô từng biết.

- Ọc...ọc...ọc...

Âm thanh quen thuộc lại vang lên, tất nhiên không phải là của Vô Ưu rồi. Mạch Nha đỏ bừng mặt ngượng ngùng. Vô Ưu nhìn nhìn Mạch Nha rồi nhìn nhìn xung quanh, xem có gì có thể ăn được không. Vô Âm các đã lâu không có dấu chân người, nên khung cảnh vô cùng âm u hoang vắng, cỏ dại mộc khắp nơi. Ngay cả phòng ốc cũng tiêu điều, rách nát. Nhưng đối với Vô Ưu thì cũng không gọi là tệ. Tối hôm qua bị ném vào đây, cả hai người đã dọn dẹp một ít nên bây giờ nhìn hơi sáng sủa.

Trong Vô Âm các chỉ có một viện chính và hai viện kề và một nhà xí. Viện chính gồm một sảnh chính ở giữa và hai phòng ngủ hai bên. Hai viện kề thì mỗi viện cũng có ba phòng nhưng nhỏ hơn viện chính. Xung quanh có sân rất rộng nhưng cỏ dại mộc um tùm. Ở góc sân bên phải có một cái giếng, nhờ vậy nên lúc sáng Tuyết Ưu mới có nước tắm.

Vô Ưu đi đến bẻn miệng giếng nhìn xuống, nước rất trong, thành giếng cũng sạch sẽ, giống như có người thường xuyên sử dụng. Cô rất đổi ngạc nhiên. " Không lẽ ở đây còn có người?". Như hiểu suy nghĩ của Vô Ưu, Mạch Nha lên tiếng.

- Công chúa! Lúc em nhìn thấy cái giếng này cũng kinh ngạc như công chúa vậy. Sau khi tìm hiểu em mới biết, lúc trước ở đây cũng có một ma ma quét dọn ở. Nhưng vì tuổi già sức yếu nên hai tháng trước đã được vương gia ân chuẩn cho về quê dưỡng lão. Chỉ là không sử dụng hai tháng nên giếng này cũng không ảnh hưởng bao nhiêu!

Vô Ưu gật đầu, chợt nghĩ. " Nếu như có người từng ở hẳn cũng phải có thứ gì có thể ăn được." Nghĩ là làm, Vô Ưu vội chạy vào lục lọi hết các phòng. Cuối cùng, ở một phòng trong viện kề cũng phát hiện một chậu đựng than, một ấm sắc thuốc và vài củ khoai lang. Chậu đựng than chắc là dùng sưởi ấm lúc trời lạnh, ấm sắc thuốc chắc là bà lão này cũng hay bệnh, còn khoai lang... không phải là có thể ăn sao?