Chưa chờ cô hỏi nó đã giải thích.
- Điều khiển thời gian tốn khá nhiều năng lượng. Cho nên ta mới cần cả âm và dương khí để giữ thời gian ở đây trôi chậm lại. Còn về dương khí gắp đôi là bởi vì ta cũng cần dương khí để trở thành người đàn ông cao to đẹp trai lịch lãm chứ lị!
Vô Ưu giật giật khóe miệng. Chửi thầm: Mắc ói!. Nhưng mà Vô Ưu còn một vấn đề thắc mắc.
- Nếu ta đã là hồn xuyên thì làm sao cung cấp dương khí cho ngươi được. Còn nữa âm khí lấy đâu ra?
Vạn Mị đáp.
- Cái này thì đơn giản, không gian là theo linh hồn cô. Nên khi cô xuyên qua nó cũng theo đến thể xác bên đó. Đồng thời mị lực của cô cũng có một phần phát ra từ linh hồn cho nên thể xác bên đó cũng sẽ có. Tuy không bằng thân thể thật sự của cô nhưng cũng khiến nhiều người phải đổ nha. Đến lúc đó cô chỉ việc làm cho họ kɧoáı ©ảʍ là dương khí sẽ tự động chui vào người cô thôi. Dĩ nhiên, nếu họ thật lòng có cảm tình với cô thì cô chỉ cần ôm hoặc hôn cũng có thể dễ dàng lấy được dương khí. Còn về âm khí cũng tương tự như dương khí nhưng đối tượng sẽ là nữ thôi. Cô cũng có thể đến nơi nào có âm khí dày đặc, ví dụ như bãi tha ma vào lúc nữa đêm ngồi xếp bằng hít thở như vậy cũng có thể hấp thu được âm khí. Sau khi cô hấp thụ, ta sẽ dùng không gian hút các khí đó vào mà không cần cô trực tiếp cho ta ăn như hiện tại.
Vạn Mị nói xong nhìn cô thấy Vô Ưu đang ai oán nhìn nó. " Như vậy mà gọi là đơn giản sao? Mỗi một chuyện như là tra tấn tinh thần lẩn thể xác, còn có cái gì mà ra bãi tha ma, nghe đã nổi da gà rồi. Và còn câu cuối nó nói....hừ ". Cô chỉ vào Vạn Mị hét.
- Vậy tại sao hiện tại ngươi không dùng cách đó để hấp thụ hả?
Vạn Mị thản nhiên đáp.
- Cô quên rồi sao? Cách đó mới có thể giảm mị lực của cô, và hơn hết cơ thể cô đã qua sự cải tạo của linh thủy nên dương khí cô phát ra cũng là tinh thuần. Khi linh hồn cô trở về cũng sẽ mang theo lượng khí còn lại về cơ thể. Cho nên chỉ có cách đó mới hấp thu toàn bộ được. Cô biết mà đồ ngon thì không nên lãng phí phải không? Aaaaaaa....
Trong lúc Vạn Mị không chú ý Vô Ưu đã lại cắn nó một phát khiến nó kêu lên đau đớn. Cô cười hì hì híp mắt nhìn nó.
- Muốn ăn ngon thì cũng phải trả giá chứ! Tiền nào của nấy mà!
Xong cô lại nói tiếp.
- Tối thứ 7 ta sẽ xuất phát. Ngươi có cần thêm năng lượng gì không?
Vạn Mị vừa lấy lá xoa xoa vết cắn vừa đáp.
- Năng lượng thì không cần, ta vẫn còn đủ. Chỉ cần cho ta dương khí như hàng ngày là được.
Vô Ưu cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không biết là không đúng điểm nào. Cô dứt khoát không nghĩ tới nữa, chỉ " Ừ" một tiếng rồi biến ra ngoài. Nếu bây giờ Vạn Mị có hình thể sẽ dể dàng thấy nó đang chột dạ. Đúng là đang chột dạ. Lần trước giúp cô thực hiện điều ước vì không muốn ngủ mấy ngày, nó đã hút lấy năng lượng của cô. Kết quả hơi bị nhiều nên khiến cô biến thành bé gái 6 tuổi. Thật ra nó chỉ định quay ngược thời gian đến lúc cô 18 tuổi thôi, như vậy nó mới dễ ăn. Ai ngờ bị "sự cố" nên đành chịu vậy.
Bây giờ,mỗi lần nó muốn ăn cô cũng chỉ có thể biến cô lớn lên trước, nhưng chỉ có thể ăn một lần thôi, tại vì phép thuật đó chỉ duy trì trong 1 giờ, qua giờ cô sẽ tự động biến nhỏ lại. Đúng là khôn ba năm, dại một giờ. Nếu nó không tham lam hút lấy năng lượng của cô thì đâu đến nỗi. Đáng thương cho Vô Ưu bây giờ vẫn nghĩ là do nước linh thủy thần kỳ. Đúng là nước linh thủy thần kỳ thật, có thể cải tạo thể chất làm lành vết thương, biến già thành trẻ v.v... Nhưng nó không thể biến người trưởng thành thành trẻ con được. Mà ngược lại nó sẽ giúp trẻ con mau phát triển. Vì thế mà Vạn Mị mới đưa Vô Ưu ngâm trong đó. Aiiiii... Vạn Mị cũng khổ tâm lắm nha.
Vô Ưu trở ra trời còn chưa sáng, cô tranh thủ ngủ một giấc cho đến khi mẹ đánh thức dậy, cho ăn sáng rồi đi học. Tập sách vở mẹ đã chuẩn bị trước rồi nên cô chỉ việc mang cặp vào là xong. Cha cô cũng đưa hai chị em đến trường, đứng xem Vô Ưu một lát, thấy cô cũng không khóc nên cha cũng yên tâm ra về.
Ngày học thứ hai cũng không có gì, điểm danh rồi cô dạy bài đầu tiên. Là đọc và viết âm O và học bài gà gáy Ò ó o o... Tuy bây giờ học lại lớp 1 có hơi nhàm chán nhưng Vô Ưu cũng rất vừa lòng là mình có thể sống lại tuổi thơ một lần nữa. Lần này cô sẽ cố gắng trân trọng và giữ gìn những khoảng khắc tốt đẹp này mãi mãi.
Trưa tan học, cha cũng đến đón hai chị em. Thật ra cha cũng không cần phải đón, hai chị em cũng có thể về nhà. Nhưng sợ Vô Ưu còn chưa quen nên phải đi đón. Vô Ưu cũng không nói gì, khó khăn lắm mới được bên cạnh cha mẹ nên hãy để cô hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc đi.
Về đến nhà, mẹ hỏi Vô Ưu.
- Hôm nay cô có cho bài về nhà làm không U U?
Cô thành thật đáp.
- Dạ có! Cô cho viết âm O. Cô cho viết trong lớp rồi cho bài về nhà. Nhưng con tranh thủ cuối giờ, cô cho chơi trò chơi, con làm luôn rồi. Mẹ coi nè!
Vô Ưu đưa mẹ xem bài làm. Thật ra cô chỉ mất 30 giây để viết thôi. Vì không muốn chú ý nhiều, cô cũng giả vờ cho âm O không tròn cho lắm. Nhưng thói quen ngay hàng thẳng lối khoảng cách đều nhau, nét bút lực không nhẹ không mạnh vừa vặn in lên trang giấy mà không làm lộ qua bên kia trang, trang giấy cũng sạch sẽ vô cùng. Không thể trách cô được, cô cũng không muốn quá nổi đâu nhưng đã cầm bút gần 30 năm, cố gắng viết kiểu trẻ con như vậy là quá giỏi.
Lúc nộp bài lên chấm điểm, cô giáo cũng không khỏi tắm tắc khen còn đem bài của cô khoe cho cả lớp nữa. Lúc đó cô chỉ có thể nói là do cha ở nhà có tập cho viết trước. Đúng là cha có dạy một vài nhưng hồi nhỏ Vô Ưu lười lắm, không chịu siêng tập nên khi vô lớp 1, Vô Ưu cũng viết xấu như ai thôi. Tại sao Vô Ưu không nói là tập hồi mẫu giáo? Đơn giản vì thời đó nhà nghèo như nhà Vô Ưu không ai cho con đi mẫu giáo cả. Cứ chờ đến tuổi rồi đưa thẳng lớp 1 thôi.
Mẹ cô cũng không ngoại lệ, cũng có thái độ giống cô giáo khi mở bài làm của Vô Ưu ra. Thậm chí còn kêu cha và chị Linh đến khoe nữa. Và phần thưởng là má của cô lại bị tra tấn bởi những nụ hôn bạo lực của cả nhà. Ô ô... ngay cả en Thành cũng muốn hôn hôn nữa. Nó dùng tiếng nói bập bẹ của trẻ con mới tập nói.
- Hung... hung... u... u...