Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 62: Đập cửa cầu cứu trong đêm

Những ngày sau đó, trời bỗng đổ mưa lớn, lênh láng cả mảnh rừng phía trước. Thời tiết vốn không thuận nên cũng làm đoàn đi của Ngọa Bách Sênh phải nán lại nhà Mạn A Đà thêm một thời gian nữa.

Ngọa Bách Sênh dành phần lớn thời gian để rèn lại các thế võ, tích cực học hỏi về đặc điểm thường thấy của các loại độc cùng phương pháp hóa giải do Mạn A Đà truyền lại. Đầu óc anh vốn linh hoạt và tiếp thu nhanh nên chẳng mấy chốc đã học được hơn nửa số sách Mạn A Đà đưa cho, có khi anh học thâu đêm suốt sáng.

Khi được ông hỏi lý do vì sao Ngọa Bách Sênh lại tích cực học vậy, anh chỉ cười nhẹ mà đáp:

- Chuyến đi đến Vân Nam này của chúng tôi sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa. Tốt nhất, học thêm được phương pháp bảo vệ bản thân nào thì càng tốt hơn chứ sao!

Mạn A Đà gật đầu, đưa tay vỗ vỗ lên vai Ngọa Bách Sênh, sau đó để cho anh thời gian đọc sách.

Kể từ sau đêm ân ái bất đắc dĩ đó, Ngọa Bách Sênh và Lam Nha không còn thân thiết với nhau nữa. Họ đều cố gắng điều chỉnh tâm trạng sao cho ổn định nhất, coi như đó là phương pháp giải độc bình thường mà thôi.

Ngọa Bách Sênh vẫn giữ lý tưởng của mình, rằng nếu Lam Nha có thai, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Đám Tế Tiêu vì ở trong nhà lắm sinh ra chán chường nên đã quyết định rủ nhau vào rừng săn bắn. Dưới sự hướng dẫn của Mạn A Đà, tất cả họ đều hí hửng, gấp rút cầm nỏ vào rừng đi săn, mặc kệ mưa gió.

Buổi tối, thành quả nhóm Tế Tiêu đem về là hai con thỏ, một con nai và ba con rắn lớn. Vừa nhìn thấy rắn, Ngọa Bách Sênh liền chau mày lắc đầu:

- Chậc! Các cậu thích ăn rắn à?

Diệp Viên Lãng còn cố tình cầm rắn đem dí lên trước mặt Ngọa Bách Sênh trêu chọc, nháy mắt đáp gọn:

- Chút nữa thôi có khi anh còn cầm cả con mà gặm cũng chưa biết chừng!

Ngọa Bách Sênh tự khắc rùng mình. Anh vốn rất ghét loài rắn, mà đúng hơn đó là cảm thấy sợ hãi trước loại bò sát không chân này. Hổ báo, cá sấu, thuồng luồng,… Ngọa Bách Sênh đều không kiêng dè. Nhưng chỉ duy nhất giống rắn, có đánh chết anh cũng đừng hòng động vào.

Vì tiết trời cũng đã ổn nên mọi người quyết định ngày mai sẽ từ biệt Mạn A Đà để lên đường. Họ chung tay làm một bữa ăn thật thịnh soạn, coi như chia tay Mạn A Đà. Lần sau trở về, liệu họ còn có duyên gặp lại ông nữa hay không? Có lẽ, tất cả phải dựa vào số mệnh.

Hàng loạt các món nướng được bày ra, bốc mùi thơm nghi ngút. Nhóm người ngồi quây quần bên bếp lửa, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, chúc rượu cho nhau, cười tới nỗi hai mắt híp lại.

Lam Nha cũng uống, hai má bắt đầu đỏ lựng lên. Cô cùng Ngọa Bách Sênh ngồi cạnh bên nhau, thỉnh thoảng vô tình chạm vào tay đối phương rồi lại rụt rè thu tay về.

- Nào! Khoảng thời gian này quả thực cảm ơn tất cả mọi người!

Mạn A Đà đứng dậy, mở lời vui vẻ.

Ngọa Bách Sênh thân là người dẫn đầu đoàn, tự mình rót rượu vào chén Mạn A Đà, sau đó cùng cụm ly:

- Đợi sau khi chúng tôi hoàn thành mọi việc, nhất định sẽ tìm ông nhậu một bữa đã đời!

Tiếng cười nói vang vọng khắp căn nhà gỗ nhỏ. Nhưng trong khoảnh khắc vui vẻ này, họ đều không thể biết rằng, sẽ có những người mãi mãi chẳng trở về được nữa…

Quá nửa đêm, mọi người mới quay trở về phòng ngủ. Mưa cũng đã dứt, chỉ có tiếng gió rít gào bên ngoài. Ngọa Bách Sênh trong người thấm cồn, lại đột nhiên nghĩ đến Lam Nha, cơ thể bứt rứt không yên. Anh nằm lăn bên nọ sang bên kia, cuối cùng không chịu được liền quyết định đứng dậy, đến trước cửa phòng Lam Nha gõ gõ.

Cộc… cộc…

- Ai đó?

Từ phía trong, Lam Nha mơ màng cất tiếng hỏi.

Ngọa Bách Sênh hít sâu một hơi, đáp nhẹ:

- Là tôi!

Im lặng vài giây, anh lập tức nhận được phản hồi:

- Anh vào đi!

Cửa được Ngọa Bách Sênh đóng lại. Anh đưa mắt liếc nhìn Lam Nha, thấy cô đang nằm đắp chăn, trên người chỉ mặc chiếc áo yếm lụa màu đỏ. Cảnh tượng bỏng mắt này lại càng làm Ngọa Bách Sênh thêm khó chịu, tự động nuốt ngụm nước bọt lớn.

- Anh… muộn rồi anh còn tìm tôi làm gì?

Lam Nha ngại ngùng hỏi.

Ngọa Bách Sênh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, thẳng thắn đáp:

- Có lẽ tôi say rồi. Mà cô biết đấy, khi say tôi nghĩ về cô nhiều nhất nên… nên… Cô tự hiểu đi!

Lam Nha trợn tròn mắt, vô tình liếc xuống phía dưới của Ngọa Bách Sênh, lại càng thêm kinh ngạc không kém.

Ngọa Bách Sênh cũng đâu có muốn thế. Từ sau lần đầu đó, cơ thể của anh chẳng còn chịu nghe lời như trước nữa, tiếp xúc thân mật quá mức với Lam Nha sẽ sinh ra loại phản ứng chết tiệt này.

- Ừm… Anh lên giường đi!

Chỉ chờ có thế, Ngọa Bách Sênh lập tức tắt đèn dầu, nhảy phốc lên trên giường, còn không quên nói thêm:

- Cảm ơn cô!

Anh không chần chừ, đưa tay kéo Lam Nha nằm xuống, chồm người đè lên cơ thể mĩ miều của cô. Bàn tay to lớn của Ngọa Bách Sênh luồn ra sau gáy, tháo dây yếm của Lam Nha, ném sang bên cạnh. Ngực trần mềm mại, nảy lửa phô diễn toàn bộ trước mắt anh. Ngọa Bách Sênh run run đưa tay năm lấy, cơ thể Lam Nha lập tức co giật.

- Yên tâm! Lần này sẽ nhẹ nhàng!

Sợ cô khϊếp đảm, Ngọa Bách Sênh vội vàng trấn an. Tiếp sau đó, anh cúi đầu xuống, tóm lấy một bên ngực đẫy đà mà đẩy lưỡi liếʍ lên nụ hoa nhỏ xinh, tay còn lại bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới. Lam Nha ưỡn người hứng chịu từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lúc mạnh, lúc nhanh của người đàn ông tuấn kiệt bên trên, hơi thở bắt đầu trở nên hổn hển, khó lòng kiềm chế.

Ngọa Bách Sênh rất thích thú trước phản ứng hết sức đáng yêu này của Lam Nha, đem toàn bộ phần đầu ngực của cô mà ngậm sâu vào trong khoang miệng, ra sức dùng lưỡi khuấy đảo.

Ưm… ưm…

Tiếng rêи ɾỉ của Lam Nha nhẹ nhàng gãi ngứa tứ chi của anh. Ngọa Bách Sênh đưa tay chạm lên vùng bụng dưới, thoăn thoắt cởi sạch quần ngoài và quần trong của Lam Nha.

Cô vừa bị anh hôn đến mềm nhũn, hai chân thon dài lại lập tức bị đẩy rộng. Một bàn tay hư hỏng, thô ráp nhanh chóng chạm lên vùиɠ ҡíи nhạy cảm, miết dọc hai bên cánh hoa non mềm.

- Đừng gồng người quá kẻo đau!

Ngọa Bách Sênh thì thầm vào tai Lam Nha, hướng dẫn cô nên giữ bình tĩnh. Hai bàn tay cô bấu chặt trên vai anh, chốc chốc lại cào thêm mấy đường.

Ngón tay trỏ của Ngọa Bách Sênh vừa dài vừa thô, bắt đầu tìm kiếm nơi giao thoa mà luồn sâu vào. Cảm giác nơi đó của Lam Nha đột ngột co rút lại, siết chặt vào ngón tay anh đến mức không có khe hở. Bên trong của cô rất nóng và ẩm ướt, sự chặt khít càng khiến Ngọa Bách Sênh thêm nâng niu, dịu dàng khuấy đảo.

Trong bóng tối, bốn bóng đen loạng choạng bước đến bên căn nhà gỗ. Kẻ nào người nấy bơ phờ như những cái xác vô hồn, toàn thân suy kiệt rã rời. Người đàn ông đi đầu chân tay dính máu, chỉ e sắp chết tới nơi.

Trông thấy ánh đèn leo lét trong nhà, họ như vớ được chiếc phao mưu sinh, lập tức bò lết tới trước cánh cửa gỗ, ra sức đập thình thịch:

- Cứu, cứu với! Hãy cứu chúng tôi với! Hức! Hức!