Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 61: Thải độc tủy bằng phương pháp cổ

Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!

Nghe Lam Nha thẳng thắn đáp như vậy, Ngọa Bách Sênh có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh thấy có một cô gái mạnh mẽ đến thế, quả là hiếm có. Lẽ dĩ nhiên, Ngọa Bách Sênh cũng không muốn làm cô khó xử, tốt nhất nên lảng sang chuyện khác sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Sức khỏe của cô tốt rồi thì chúng ta sẽ tiến hành trị bệnh.

Dứt lời, Ngọa Bách Sênh bước ra bên ngoài, tự mình tìm gặp Mạn A Đà để trao đổi các vấn đề liên quan tới phương thức trị bệnh.

Mạn A Đà cười khì khì, đáp gọn:

- Cả đêm hôm qua, tôi đã nghĩ ra một phương pháp mới, không cần truyền độc sang đối phương vẫn có thể tự hóa giải trên chủ thể. Nhưng thôi, vì cô cậu đã lỡ rồi nên chúng ta cứ tiến hành hóa giải theo bước thủ công!

Nghe Mạn A Đà nói, Ngọa Bách Sênh chỉ hừ lạnh:

- Còn không phải do lão già nhà ông giở trò sao! Ông thử nói xem, đến bước đó rồi ai đủ bản lĩnh để dừng lại!

Càng nhắc thì ký ức vui vẻ của đêm hôm qua lại ùa về trong đầu Ngọa Bách Sênh. Cuối cùng, anh đành mắt nhắm mắt mở, hắng giọng vài cái lấy lại tinh thần như mọi ngày.

Tế Tiêu và Uy Đình đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của Mạn A Đà. Đó là một bồn nước tràn ngập nước thuốc được chế tạo từ mười bảy loại khác nhau, do đích thân Mạn A Đà đun sôi bảy giờ đồng hồ. Ngọa Bách Sênh đưa tay chạm thử lên thành bồn, cảm thấy hơi ấm vẫn còn bốc lên. Thứ mùi hăng hắc xen chút hôi thối xộc vào cánh mũi anh, làm anh nhất thời chau mày, đưa tay phẩy phẩy trước mặt.

- Mùi gì thối vậy?

Ngọa Bách Sênh thắc mắc lên tiếng.

Mạn A Đà đứng bên cạnh cúi xuống, đưa mũi hít hà:

- Không thối! Phải là rất thơm. Mười bảy loại thuốc này hiếm có, tôi phải tích góp gần hết cuộc đời mới có thể sưu tầm đủ số lượng chúng đấy. Cậu có nhớ hoa tím trên vách núi mà tôi hái hôm trước chứ?

Ngọa Bách Sênh gật gật đầu. Vì để hái loại hoa này mà Mạn A Đà suýt rơi xuống chân núi mà chết tan xương. Nếu anh không đến kịp, có thể ông ấy giờ đã trở thành cô hồn dã quỷ.

Mạn A Đà đưa tay vỗ đẹt một cái, thích chí khen ngợi:

- Hoa thảo đen, có tác dụng thúc đẩy quá trình đào thải độc cực mạnh, hai mươi năm chỉ nở một lần. Thứ mùi thối mà cậu ngửi được do nó tạo thành.

Cuối cùng Ngọa Bách Sênh cũng vỡ lẽ. Anh cười cười, không hỏi thêm gì nữa. Đang muốn xoay người rời đi, chợt Ngọa Bách Sênh nhận thấy bụng dưới của mình truyền tới cảm giác vô cùng đau nhức và buốt dài.

Anh nhăn mày, vén áo lên nhìn, lập tức có chút giật mình kinh ngạc: phần bụng của anh bây giờ đã chuyển sang màu đen, trướng to hơn ngày thường, khi chạm vào có chút mềm mềm, nhão nhão.

- Này ông Mạn, đây chính là hiện tượng độc truyền sang tôi phải không?

Mặc dù bị truyền độc và cảm thấy rất đau nhưng thái độ của Ngọa Bách Sênh vẫn rất bình tĩnh. Thấy lạ, Diệp Viên Lãng cũng mon men bước tới, quan sát kỹ lưỡng vết thương trên bụng anh.

- Màu sắc giống hệt đám tròn đen ở chân Lam Nha!

Vừa nhắc tới cô, Lam Nha đã xuất hiện. Sắc mặt của cô sau đêm hôm qua cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều. Thế nhưng, bước đi có phần hơi khó khăn, ngắc ngứ lê từng tí. Với những người đã trải qua trường tình như Tế Tiêu, cậu ta lập tức hiểu ra vấn đề, chỉ dám lén lút đưa tay che miệng cười khì.

Ngọa Bách Sênh lại quay trở về trạng thái lạnh lùng, khó gần như mọi ngày. Anh quay sang Mạn A Đà thúc giục gấp rút:

- Cô ấy tới rồi. Chúng ta nên tiến hành thải độc ngay.

Theo những lời Mạn A Đà dặn dò, Ngọa Bách Sênh và Lam Nha phải cởi bỏ gần hết quần áo bên ngoài, chỉ quấn khăn tắm, sau đó cùng nhau ngồi vào trong bồn nước thuốc ấm.

Những người còn lại đều tò mò, túm tụm xung quanh xem xét. Đàm Phong bị cảnh tượng nóng bỏng trước mắt làm cho khó chịu, chốc chốc lại quay sang lườm Ngọa Bách Sênh tới cháy mặt.

Mặc dù chỉ là nước thuốc, nhưng khi ngâm mình vào trong bồn tắm, cơ thể Ngọa Bách Sênh chợt cảm thấy có gì đó rất khác thường. Phần da thịt truyền tới cảm giác lăn tăn như đang bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến chích cắn, tập trung nhiều nhất chính là ở vùng bụng trướng độc.

Anh đưa mắt nhìn Lam Nha, trông thấy cô cũng đang nhăn mày liền biết chắc chắn Lam Nha cũng đang chịu cảm giác đau đớn như anh.

Vừa ngứa, vừa đau râm ran, đây chính là trạng thái hiện giờ của hai người. Nơi nào ngấm độc, nơi đó sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Ngọa Bách Sênh chỉ muốn đưa tay gãi quách vào bụng nhưng Mạn A Đà đã nghiêm túc nhắc nhở:

- Tuyệt đối không được gãi!

Ông cầm một hộp bột đỏ kỳ lạ, lạnh lùng đổ xuống bồn nước thuốc. Bột đỏ lập tức hòa tan, trộn lẫn với thuốc không thể nhìn rõ.

- Thứ bột đó là gì vây nhỉ?

Uy Đình tò mò lên tiếng.

Mạn A Đà không có nhiều thời gian giải thích liền lờ đi.

Ngọa Bách Sênh nhắm hờ hai mắt, hít sâu một hơi. Anh có thể cảm thấy rõ, nước thuốc sau khi bị thứ bột kia hòa vào liền lập tức sôi sục hơn trước rất nhiều. Cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn lưỡi dao cùng lúc cứa vào bụng càng tăng thêm gấp trăm ngàn lần.

Hai bàn tay anh nắm thật chặt, gân xanh kéo dài cả bàn tay. Trái ngược với cơn đau dữ dội của Ngọa Bách Sênh, Lam Nha lại đỡ hơn rất nhiều. Bởi vì phần lớn độc tố của cô đã được truyền sang cơ thể Ngọa Bách Sênh.

Từ phía trong nhà, Mạn A Đà cầm ra một hộp châm cứu. Những chiếc châm vừa dài vừa nhọn nằm xếp gọn trong hộp theo đúng các vị trí huyệt sống trên cơ thể con người.

Mạn A Đà gỡ bàn tay đang vo lại của Ngọa Bách Sênh, bắt đầu đâm châm lên từng đầu ngón tay của anh.

Mồ hôi trên trán Ngọa Bách Sênh đổ ra lấm tấm. Mười đầu ngón tay bị châm nhọn đâm xuyên hẳn qua, máu tươi rỉ dần qua các vết thương hở.

Nhìn cảnh tượng này, đám Tế Tiêu không khỏi sợ hãi.

- Trời! Ông già đó định xỏ châm xuyên thịt thiếu chủ ư?

Lục Kiêu kinh ngạc kêu lên. Mọi người đều nín thở chờ đợi, mắt không rời một giây phút nào cả.

Cứ thế, mười đầu ngón tay của Ngọa Bách Sênh bị châm nhọn xuyên thẳng qua, máu tươi theo đó cũng rỉ ra ngày càng nhiều. Kỳ lạ, khoảng ba phút đầu, màu sắc của máu là đỏ tươi. Nhưng đến các phút sau, máu đã chuyển sang màu đen, bốc mùi hôi thối.

- Độc sẽ theo đường này để đào thải ra bên ngoài!

Mạn A Đà lạnh nhạt giải thích.

Chưa hết, ông cầm lấy dao nhọn, vòng ra phía sau lưng Ngọa Bách Sênh, không nói không rằng, đem cứa lên lưng anh một vệt dài mười xăng - ti - mét.

Ngọa Bách Sênh không còn cảm thấy đau thêm nữa vì cơn tê buốt, nóng ran ở vùng bụng đã lấn át tất cả. Anh ngửa cổ lên trời, vòm họng chuyển động liên tục, mồ hôi nhỏ tong tong, ướt đẫm đầu tóc.

Cơm đau khủng khϊếp cứ thế dày vò anh, làm Ngọa Bách Sênh chỉ muốn hét lên thật to. Lam Nha bặm chặt môi, bây giờ cô mới hiểu vì sao cách chế thải của độc tủy lại yêu cầu cần một người có nội lực thâm hậu hơn đối tượng bị nhiễm.

Phần lưng bị cứa, khói xám luồn lách qua miệng vết thương, tạo thành những âm thanh xì xèo. Cùng với đó, máu đen đặc quánh cũng chảy ra, kết hợp cùng mười đầu ngón tay, tốc độ chảy độc ngày càng mạnh.

Không biết đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạn A Đà cũng nở nụ cười mãn nguyện:

- Xong! Nào, Lam Nha, đứng dậy ra ngoài đi!

Lam Nha làm theo, phần chân của cô lúc này đã quay trở về màu sắc hồng hào. Những lỗ đen biến mất hoàn toàn.

Chỉ riêng Ngọa Bách Sênh có chút khó khăn hơn vì lúc này anh cần phải rút kim châm ra khỏi mười đầu ngón tay nữa.

- Để tôi rút ra giúp cậu!

Mạn A Đà vừa muốn kéo châm ra, Ngọa Bách Sênh lập tức lắc đầu:

- Ông làm thế chỉ khiến tôi đau đến chết. Để tôi tự rút!

Dứt lời, anh nhắm chặt mắt, hai tay vòng ra trước ngực trong tư thế ngửa, phần cơ trên bả vai gồng lên, làn da màu đồng bắt đầu đổi sắc đỏ, thỉnh thoảng lông mày anh còn có hiện tượng co giật.

Ngọa Bách Sênh dùng lực nén hơi, truyền toàn bộ nội công lên mười điểm ngón tay. Chẳng mất bao lâu, mười kim châm đồng loạt được đẩy lên cao dần, sau đó tự động rút ra bên ngoài mà không tốn nhiều sức.

- Thật kinh khủng!

Trình Tri gật gù khâm phục.

Bụng Ngọa Bách Sênh cũng đã trở về như lúc đầu. Cứ như vậy, độc tủy hoàn toàn được hóa giải. Vết thương trên lưng Ngọa Bách Sênh được Diệp Viên Lãng cẩn thận lấy băng cứu thương dính lại, ngăn máu chảy ra.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tính mạng của Lam Nha đã hoàn toàn được giữ.

Ngọa Bách Sênh vuốt lại mái tóc sũng ướt mồ hôi, nhếch miệng nói:

- Mạn A Đà, cảm ơn ông!

Mọi người đồng loạt nói lời cảm ơn Mạn A Đà. Tâm tư ai nấy đều nhẹ nhõm hẳn lên…