Trong phòng sách cũ của mình, Mạn A Đà chăm chú ghi ghi chép chép. Ánh nến nhỏ phóng lớn bóng hình già nua của ông lên trên tường, dáng vẻ cực kỳ đăm chiêu nghĩ ngợi.
Đột nhiên, hai mắt nhăn nheo của ông chợt giãn ra, ngay sau đó khoái chí, đưa tay đập mạnh lên đùi một đánh, cười sung sướиɠ tới rung cả chòm râu trắng:
- Đúng rồi, haaa! Không ngờ sắp chết đến nơi mà mình còn phát hiện ra cách thức hóa giải độc tủy mới này.
Đám Tế Tiêu đang ngồi quây thành vòng tròn ngoài phòng khách, vừa cắn hạt lạc cứng ngắc, vừa tò mò hỏi dò nhau:
- Quái lạ! Thiếu chủ và Lam Nha tiểu thư đã đi đâu nhỉ?
Đàm Phong ghen đến mờ mắt, hai bàn tay vo tròn, gân xanh hằn cả lên. Khi trước, anh ta có mon men tới hỏi Ngọa Bách Sênh về cách thức giải độc, Ngọa Bách Sênh không những không trả lời mà còn giả bộ lờ tít anh ta, làm Đàm Phong tức vô cùng.
Bây giờ, lại nghe tin Lam Nha cùng Ngọa Bách Sênh đã đi đâu không rõ, cơn ghen lại càng nổi thêm.
- Liệu em có bị hoa mắt không nhỉ? Cách đây một lát, em có trông thấy thiếu chủ và Lam Nha cùng vào phòng ngủ với nhau. Đến giờ chưa thấy họ ra!
Trình Tri bẽn lẽn mở lời.
Nghe đến đây, mọi người càng thêm tò mò và ngạc nhiên, đồng loạt đảo mắt ra hướng cửa phòng ngủ đang đóng kín đằng trước.
Bất ngờ, ông lão Mạn A Đà xồng xộc chạy ra, trên tay còn cầm theo cuốn sổ cũ rích, hồ hởi hét lớn:
- Mau… mau gọi hai đứa nhóc đó ra đây. Tôi đã nghĩ ra cách giải độc khác dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Viên Lãng cũng tò mò không kém, bèn thẳng thắn hỏi Mạn A Đà:
- Thế là có ý gì, ông Mạn? Hai người họ đang ở đâu?
Mạn A Đà đưa tay vuốt chòm râu bạc, kể lại toàn bộ cách thức hóa giải độc tủy theo phương pháp cổ. Sau khi nghe xong, sắc mặt ai nấy lúc xanh lúc trắng, kinh ngạc không thốt lên lời.
Cuối cùng, người mất kiểm soát nhất chính là Đàm Phong. Anh ta tức tốc xô dạt mọi người sang một bên, còn mình thì lao vọt đến phòng ngủ, nơi Ngọa Bách Sênh và Lam Nha đang tình tứ.
- Đừng…!
Toàn thân Lam Nha nóng như lửa đốt, nếu người bình thường nhìn vào, có lẽ sẽ nghĩ cô đang sốt 39 độ. Quần áo trên người đã bị lột sạch từ bao giờ, da thịt dính chặt lên nhau, phần ngực bị Ngọa Bách Sênh dày vò đã chi chít các dấu hôn đỏ ửng.
Nghe cô nỉ non cầu khẩn, Ngọa Bách Sênh chỉ cong môi cười đầy quyến rũ. Đôi môi của anh và cô đã sưng tấy cả lên vì hôn lâu, trông hết mực buồn cười. Anh chậm rãi đưa tay luồn xuống phần eo thon thả của Lam Nha, từ từ di chuyển tới huyệt mật thầm kín mà khám phá.
Ngón tay lướt tới đâu, cơ thể nhạy cảm của người con gái phía dưới lại run rẩy tới đó, càng khiến Ngọa Bách Sênh trở nên phấn khích tột độ. Cảm giác này thật sự rất lạ thường, anh chưa từng được trải qua. Mỗi vị trí trên cơ thể Lam Nha đều có sức quyến rũ đến mê đắm.
Ngọa Bách Sênh vùi đầu xuống hõm eo của Lam Nha hít hà. Chết tiệt! Thật thơm và mĩ miều!
Đầu lưỡi ướŧ áŧ bắt đầu di chuyển dọc từ cuống rốn xuống vùng bí mật đã sớm ẩm ướt, bàn tay anh cũng trở nên run rẩy không kém.
Ngọa Bách Sênh chạm tới đâu, Lam Nha lại cong người khó chịu đến đó. Cô thở hổn hển, đưa tay lên miệng cắn thật chặt, tránh tiếng kêu phát ra gây chú ý với những người xung quanh.
Hai chân thon dài đang ra sức khép chặt, đột ngột bị Ngọa Bách Sênh tách rộng ra. Lập tức, hai mắt anh mờ nhòe, vòm họng di chuyển lên xuống, khô khốc.
- Thôi mà! Đừng nhìn nữa!
Tiếng kêu xấu hổ của Lam Nha như nhảy nhót bên tai anh.
Ngọa Bách Sênh hoàn toàn phớt lờ, trực tiếp cúi xuống thưởng thức thử dư vị ngọt ngào cực phẩm này.
Aaaaa!
Lam Nha vô thức hét ầm lên, hai chân co lại, kẹp chặt lấy đầu Ngọa Bách Sênh vào bên trong.
Ngọa Bách Sênh vẫn giữ nguyên tư thế, vừa hôn dọc hai bên cánh hoa non mềm, lại vừa đưa lưỡi vuốt ve, trêu đùa viên ngọc nhỏ xíu nằm giữa lối đi.
Người con gái nằm dưới thân anh vẫn liên tục kêu rên, ngực ưỡn lên phía trước, phập phồng theo từng hơi thở mãnh liệt.
Tấm lưng to lớn của Ngọa Bách Sênh đã thấm ướt mồ hôi. Anh đưa tay luồn xuống phía dưới mà xoa bóp bờ mông căng tròn, nhẵn nhụi của Lam Nha.
Thì ra, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà người ta vẫn ca ngợi chính là như thế này. Ngọa Bách Sênh hăng say liếʍ sạch từng **** *** tiết ra từ cơ thể tuyệt mỹ, cơ thể nóng ran như thiêu như đốt.
Mãi lúc lâu sau, anh mới lưu luyến rời môi khỏi nơi đó, bắt đầu đứng thẳng lưng trần vạm vỡ. Lam Nha đỏ bừng mặt, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ thoáng phủ một tầng sương đêm, l*иg ngực nảy lửa phập phồng mà hổn hển lên xuống, yếu ớt đưa tay che lấy chút cơ thể trần trụi.
Ngọa Bách Sênh âm thầm cười trong miệng, nhẹ nhàng cúi xuống ngoạm lấy ngực cô mà tham lam cắи ʍút̼ lần nữa.
- Thích không?
Ngọa Bách Sênh nhướn mày hỏi Lam Nha nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu lia lịa của cô.
Thân dưới của anh đã trở nên căng tràn sức sống, bây giờ chỉ muốn phóng thích toàn bộ tinh hoa đã dồn nén từ mấy chục năm qua vào bên trong cơ thể kiều mị kia.
Đôi mắt Lam Nha vô tình lướt qua thứ long vật khổng lồ của Ngọa Bách Sênh, nhất thời run lên lẩy bẩy.
- Đừng sợ! Tôi cũng là lần đầu!
Ngọa Bách Sênh ngại ngùng khuyên nhủ.
- Anh… anh!
Lam Nha muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cô quay mặt sang hướng khác, nhắm chặt mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở sao cho bình ổn nhất.
Tuy nhiên, Ngọa Bách Sênh lại cúi xuống, đem môi Lam Nha nuốt trọn vào trong miệng. Cùng với đó, anh bắt đầu điều khiển vật nam tính sớm đã vươn cao mạnh mẽ, lần tìm *** ***** để đưa vào.
- Ưm… ưm… Hức!
Tiếng kêu mị hoặc của Lam Nha vang lên không ngừng. Ngọa Bách Sênh dùng tay tìm kiếm điểm huyệt nhỏ xinh, sau đó từ từ tiến vào bên trong.
Phần lưng của anh bị hai tay Lam Nha bấu chặt, móng tay đâm vào da thịt nhưng Ngọa Bách Sênh không cảm thấy đau, ngược lại còn rất khoái chí.
Phía dưới rất chặt và hẹp, làm anh hết sức đau đớn, cố gắng thẳng lưng, điều chỉnh hông và eo để tiến sâu vào hơn.
- Á… Trời ơi, Ngọa Bách Sênh anh làm cái trò gì vậy? Đau quá!
Lam Nha tức giận kêu ré lên, đánh đánh vào lưng anh không chút thương tiếc. Ngọa Bách Sênh oan uổng lên tiếng thanh minh:
- Cái gì là cái gì? Tôi mới vào được một tẹo mà cô đã kêu!
Hai người vừa đau, vừa nhăn mặt nhìn nhau, bối rối không biết nên làm gì tiếp theo.
Cộc… cộc… cộc…
- Ngọa Bách Sênh, mau mở cửa ra!
Từ ngoài cửa, tiếng gọi the thé của Đàm Phong vang lên ầm ĩ.
Cả hai giật thót, cùng nhau đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
- Làm sao đây?
Lam Nha nhíu mày hỏi anh. Bên dưới của cô đang từ từ co thắt, siết lấy một chút vật nam tính của anh đang sắp sửa tiến vào của cô.
Ngọa Bách Sênh mặc kệ, vòng tay nâng lưng Lam Nha lên cao, sau đó trầm giọng đáp:
- Kệ đi! Tôi vào đây!
Anh rướn eo, trực tiếp thúc mạnh vào bên trong. Cảm giác rõ rệt có một tấm màng mỏng ngăn lại, nhưng đã bị Ngọa Bách Sênh xé rách. Lam Nha co người run lẩy bẩy, đau đớn tới nỗi hét lên thảm thiết:
- Aaa!
Từ ngoài cửa, Đàm Phong mơ hồ nghe được tiếng kêu của Lam Nha, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Lam Nha! Mạn A Đà đã nghĩ ra phương pháp giải độc khác rồi! Hai người mau ra đây đi!
Ngọa Bách Sênh đầu đổ đầy mồ hôi, eo hông đang ra sức luận động một cách điên cuồng. Anh vừa đâm thật sâu, vừa hôn Lam Nha đến cháy bỏng.
- Muộn rồi! Quá muộn rồi!