Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 41: Diệp viên lãng

Má nó! Tại sao mày cứ bám riết lấy tao vậy hả?

Đàm Phong điên tiết gào lớn, liên tục né tránh các đòn tấn công hiểm độc của Lục Kiêu. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bóng dáng anh ta như cao hơn, lớn hơn gấp bội phần.

Lục Kiêu vẫn cười khì khì trong cuống họng, lắc đầu một tiếng tạo thành tiếng bẻ xương, thân thể rung chuyển giơ móng chộp tới bả vai Đàm Phong.

Sức mạnh của oán linh không phải dạng vừa. Hơn nữa, thù hằn với Đàm Phong đã tạo thành khối ngưng khổng lồ, chỉ vì hành động nhỏ khiến anh ta lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Trình Tri vốn dĩ nhát cáy, chỉ biết tìm một góc khuất an toàn mà trốn biệt vào bên trong, chân tay run lên cầm cập. Trước tình hình này, Ngọa Bách Sênh nén đau bật dậy, tung người lao lên một lần nữa. Anh có thể sử dụng các kỹ năng độc để kết liễu Lục Kiêu trong thời gian ngắn. Thế nhưng, Lục Kiêu chỉ bị nhập thân, cái anh cần là đuổi oán linh ra khỏi cơ thể Lục Kiêu chứ không phải một tay hai mạng.

Lại nhớ về năm xưa, cha anh vốn hiểu sâu võ thuật, am tường tà đạo nhưng vẫn có thể chống chế trong lòng bàn tay. Khi được anh hỏi về thuật nhập thân, ông chỉ nói duy nhất hai câu:

- Người hiểu người, tà hiểu tà. Khi tà nhập người, không thể điều khiển, cách tạm thời sử dụng nướ© ŧıểυ đồng nam!

- Trình Tri!

Ngọa Bách Sênh hét lên, kéo mạnh Trình Tri đang trốn lủi ở phía sau ra ngoài.

- Cậu đã từng quan hệ nam nữ bao giờ chưa?

Nghe anh hỏi, Trình Tri lắp bắp không thốt lên lời:

- Cái… cái gì vậy? Tôi đây thủ thân như ngọc. Sao có thể…

- Tiểu ra đây! Nhanh lên!

Ngọa Bách Sênh ngắt lời, trực tiếp lấy một chiếc hộp nát gần đó, bắt Trình Tri tiểu vào. Đàm Phong vẫn đang kịch liệt chống đỡ, xem chừng sắp suy kiệt đến nơi. Lam Nha không màng vết thương ở chân, nhất thời cũng xông lên, tấn công theo hướng nhu hòa là chính.

Trình Tri chưa hiểu chuyện gì, vẫn còn lưỡng lự muốn hỏi, nhưng Ngọa Bách Sênh đã giơ tay cốc mạnh lên đầu hắn ta một cái:

- Làm nhanh không tôi quẳng cậu cho oán linh ăn thịt bây giờ!

Bị dọa sợ, Trình Tri đành nhắm mắt, nín thở, cố gắng đi tiểu vào chiếc hộp. Chờ đến khi xong xuôi, thứ mùi ngai ngái bốc lên, Ngọa Bách Sênh nín thở, chau mày, cầm chiếc hộp chứa nướ© ŧıểυ xông đến phía Lục Kiêu.

- Hí… hí… hí…

Lục Kiêu vẫn cười the thé, liên tục dùng những chiêu đánh quỷ dị gấm công Đàm Phong.

Ầm…!

Tiếng nướ© ŧıểυ hất tung người vang lên, từ đầu đến chân Lục Kiêu đều dính. Mọi động tác của anh lập tức ngừng lại, gương mặt chợt đổi sắc. Từ trong lỗ tai, hốc mũi đều xì khói trắng. Lục Kiêu vặn vẹo cơ thể, dùng tay cào lên mặt loạn xạ, xem chừng có vẻ rất đau đớn.

- Mau ngăn cậu ấy lại, nếu không Lục Kiêu sẽ cào nát mặt mất!

Lam Nha thét lên cảnh cáo.

Vừa lúc Ngọa Bách Sênh định chạy tới, từ trong bóng đêm, một bóng người cao lớn đạp cỏ vụt tới, rút từ trong ngực áo chai nước đỏ quạch, sau đó mở nắp, tận dụng thời cơ bóp lấy miệng Lục Kiêu chế trụ.

- Giữ chặt cậu ta!

Kẻ kia nhìn Ngọa Bách Sênh hô hoán…

Mặc dù không biết anh ta là ai nhưng anh đồng ý làm theo, bẻ quặt hai tay đang cào loạn xạ của Lục Kiêu ra sau.

Người lạ mặt bóp miệng Lục Kiêu, ép anh há miệng, trực tiếp đổ thứ nước lỏng màu đỏ tanh hôi vào trong.

Động tác vùng vẫy của Lục Kiêu chậm lại, sau đó thì ngưng hẳn. Từ trên đỉnh đầu, luồng ánh sáng xanh quỷ dị bay vụt ra, xoay tròn trên không trung, mơ hồ tạo thành nét mặt quằn quại của một người con gái, cuối cùng mất hút vào trong bóng đêm.

Lục Kiêu ngã xuống đất, ngất lịm. Lúc này, mọi người mới tạm thời thở phào, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi.

Ngọa Bách Sênh quay sang nhìn người kia, chưa cần cất tiếng hỏi thì anh ta liền mở lời trước:

- Diệp Viên Lãng! Bác sĩ nội khoa thành phố Vân!