Dị Thế Võ Thần Toàn Năng

Chương 40: Sức mạnh kinh người

Đàm Phong đang làu bàu chửi thề vì bị phá đám giấc ngủ, khi Lục Kiêu đâm tới, không kịp phòng thủ, đứng đờ như khúc gỗ.

- Anh Đàm Phong! Mau chạy đi!

Lam Nha hét ầm lên.

- Bị ngu hả?

Ngọa Bách Sênh tung người lao vọt về phía trước, khinh thường mở miệng chửi Đàm Phong.

Lưỡi dao vừa đâm đến, may mắn Ngọa Bách Sênh tới kịp, dùng gậy chặn trước mặt Đàm Phong, kịp thời ngăn cản được mũi dao chết chóc.

Lúc này đây, Đàm Phong mới hoàn hồn, ý thức được tính mạng của mình suýt chút nữa đã tan nát bảy vía.

Mục tiêu bị cướp, da mặt Lục Kiêu lập tức co giật liên tục, nghiến răng ken két, chuyển hướng sang Ngọa Bách Sênh.

Anh ta vung chân, đạp một cước thật mạnh vào bụng Ngọa Bách Sênh. Trước đòn tấn công này, Ngọa Bách Sênh ném gậy, hai cánh tay gồng cơ, dồn toàn bộ sức lực bắt trọn lấy bàn chân Lục Kiêu, tránh được một đòn mạnh.

- Tế Tiêu, trụ thế tứ điểm!

Ngọa Bách Sênh hét lớn.

Tế Tiêu từ phía sau lao vọt lên, nhằm bốn điểm huyệt trên người Lục Kiêu mà đâm tới. Điểm huyệt thứ nhất nằm ở vị trí chính giữa đốt sống lưng. Anh cuộn bàn tay phải thành hình nắm đấm, theo lệnh Ngọa Bách Sênh tỏa lực tích tụ vào toàn bộ nắm tay phải, trực tiếp đấm mạnh vào vị trí định sẵn.

Lục Kiêu ngửa cổ gào thét, hai tay cầm dao kịch liệt giãy giụa.

Ngọa Bách Sênh chớp thời cơ gạt tay cầm dao của Lục Kiêu xuống đất, đồng thời giữ chặt hai bả vai anh ta, cùng Tế Tiêu kết hợp ấn mạnh xuống.

Điểm huyệt thứ hai nằm trên đỉnh trán. Lần này, Ngọa Bách Sênh là người ra tay dễ dàng. Mỗi một cú đấm xuống, Lục Kiêu đều thét gào kịch liệt.

- Mẹ kiếp! Sức mạnh của Lục Kiêu không hề đơn giản!

Toàn thân Ngọa Bách Sênh đổ đầy mồ hôi, làu bàu nhận định.

Sức lực Lục Kiêu thường ngày đã rất khỏe. Nay lại chịu sự điều kiển của oán linh, tà lực càng thêm gia tăng. Chỉ e, đám người Ngọa Bách Sênh không thể trụ được lâu hơn nữa.

Ngay khi Ngọa Bách Sênh sắp phong bế cơ huyệt lần thứ ba, tròng mắt Lục Kiêu đột ngột chuyển xanh, gân tay nổi lên cuồn cuộn, gần như chuẩn bị bung đứt ra khỏi lớp da.

Tế Tiêu đứng ở phía sau, gần như không gắng gượng được nữa. Hai tai đỏ ửng, bắp chân bắt đầu run lên.

Lam Nha đã sơ cứu xong cho Uy Đình, vừa muốn chạy đến ứng cứu giúp hai người Ngọa Bách Sênh, Lục Kiêu đã gồng người đứng bật dậy, hất mạnh hai cánh tay, đánh bật Ngọa Bách Sênh cùng Tế Tiêu ra bên ngoài.

Bịch!

Hự!

Ngọa Bách Sênh ôm bụng đứng dậy, nội tạng như đảo lộn hoàn toàn, co người nôn ra một búng máu tươi.

Về phần Tế Tiêu thì thảm thương hơn, đầu đập vào một cục đá, lập tức ngất lịm.

Vì chân Lam Nha đã bị thương nên tốc độ di chuyển cũng chậm hơn so với mọi người, muốn hỗ trợ Ngọa Bách Sênh nhưng không thể.

Sức mạnh của Lục Kiêu như được tích tụ từ hàng ngàn năm trước, dễ dàng khống chế toàn bộ mội người trong đoàn đi. Cứ thế này, chỉ e không còn một ai sống sót.

Ánh mắt đỏ ngầu của Lục Kiêu liên tục nhìn chòng chọc về hướng Đàm Phong với thái độ căm hận đỉnh điểm.

- Oán linh muốn gϊếŧ chết Đàm Phong!

Ngọa Bách Sênh đã đoán ra ý đồ của oán linh, khó nhọc thốt lên.

Đàm Phong liên tục giật lùi ra phía sau, lắc đầu chửi thề:

- Mẹ kiếp! Tôi cóc tin trên đời này có ma. Hừ! Lũ người các anh vì ngứa mắt với tôi nên cấu kết với nhau dọa thần dọa quỷ lừa tôi à?

Hí… hí… hí…

Lục Kiêu tiếp tục đi về phía Đàm Phong, há miệng thét lên, sau đó lao tới tấn công.

Đàm Phong nhặt cây gậy dưới đất, phang mạnh lên đầu Lục Kiêu nhưng anh vẫn không hề hấn gì. Ngược lại, Lục Kiêu càng thêm nổi điên, xông tới túm chặt cổ áo Đàm Phong, nhấc anh ta lên cao như nhấc một con ếch!