Đã là giờ Hợi, nếu như hắn huy động nhân lực mời thái y vì tiểu cung nữ.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, tiểu cung nữ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cho dù hắn mượn lý do thân thể mình không khỏe gọi thái y tới, trong Hàm Dương Cung cũng có vô số ánh mắt, báo tình huống chân thật cho người đứng phía sau, chưa nói tới Thái hậu Triệu Cơ, nếu Hoa Dương Thái Vương Thái hậu mà biết, chỉ sợ trị hết bệnh rồi, tiểu cung nữ này cũng sống không lâu.
Hắn còn không muốn mất đi món đồ chơi này.
Doanh Chính buông thả suy nghĩ, đột nhiên ôm tiểu cung nữ ra từ trong chăn dày, lại bắt đầu cởi xiêm y của nàng.
Quần áo rơi lả tả đầy đất, thân thể thiếu nữ trắng nõn cũng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong không khí.
Thiếu niên thân hình cao lớn ôm tiểu cung nữ đi về phía bể tắm nước nóng, sờ sờ hai cái chỗ đầu rồng bằng đá bên cạnh bể, mới cẩn thận thả Lạc Thù vào.
Nước ao vô cùng ấm áp, tiểu cung nữ ngâm vào được thoải mái mắt cũng nheo lại, nằm ở bên cạnh bể, chân nhỏ trắng ngọc cũng bắt đầu lắc lư.
Đỉnh đầu đột nhiên có một cái bóng, Lạc Thù giương mắt nhìn qua, chẳng biết lúc nào Thiếu Đế đã tự mình cởϊ qυầи áo ra, đứng ở trước mặt nàng.
Vóc dáng hắn cao, chân dài, không phải cái loại cơ bắp nhô lên rất khoa trương, mà đường cong toàn thân mơ hồ, chỉ có khi hắn thật sự tụ lực chờ hành hộng, mới có thể biểu lộ ra.
Nàng ngửa đầu lên xem, đúng lúc trông thấy cái màn này, còn có dươиɠ ѵậŧ giữa háng thiếu niên nhếch lên cao cao.
Tiểu cung nữ đỏ mặt quay đi, dịch người ra một chút.
Doanh Chính đạp xuống, lúc cảm nhận được nước ấm trong bể cau lông mày rồi lại dãn ra.
Hắn vươn cánh tay dài ra, ôm tiểu cung nữ đã lẩn rất xa đến trong ngực, trên tay là da thịt như dương chi bạch ngọc, Thiếu Đế nhịn không được mơn trớn từng cái từ vai, cần cổ, phía sau lưng, đến thắt lưng của nàng.
Ánh nến hơi ảm đạm chút, nước nóng khói mù mịt vẫn luôn bốc lên.
Tiểu cung nữ chỉ ngâm trong chốc lát, thái dương đã rịn ra mồ hôi, nàng cũng không biết là nước bể nóng, hay là l*иg ngực nóng hổi của Thiếu Đế sau lưng càng nóng hơn.
Người đứng phía sau dựa vào càng chặt hơn, cằm đặt ở hõm vai nàng, bàn tay vuốt thịt mềm bên eo nàng, côn ŧᏂịŧ cứng rắn dưới thân đâm thẳng sau lưng tiểu cung nữ.
Lỗ tai Lạc Thù cũng đỏ lên, đẩy hắn cũng không nhúc nhích được hắn mảy may, đành phải nhỏ giọng nói: "Vương thượng, nô tỳ còn bệnh."
Thiếu Đế miễn cưỡng ừ một tiếng, điều chỉnh lại tư thế người trong ngực lại ôm càng chặt hơn. Nước nóng, thiếu niên sau lưng càng nóng, tiểu cung nữ ra một thân đổ mồ hôi, người cũng thoải mái chút ít, dĩ nhiên cứ vùi ở trong l*иg ngực của hắn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào l*иg ngực hắn ngủ rồi.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời sáng choang, trên thân tiểu cung nữ hờ hững phủ một cái áo mỏng nằm trên giường nhỏ của chính mình.
Nàng ôm chăn ngồi xuống, còn đang suy nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, Đại cung nữ Thu Nguyệt đi tới, thấy nàng tỉnh, vội vàng ngồi vào bên giường nàng, đưa tay sờ trán của nàng, trên tay không có gì khác thường mới yên lòng.
"Ngươi hẳn là tỉnh táo rồi, mau đứng lên mặc quần áo, Triệu tổng quản cho ta một cái lệnh bài, cho phép ta dẫn ngươi đi Thái Y Thự tìm ngự y xem mạch đấy."
Từ trước cung nữ thái giám cho dù bị bệnh, cũng chỉ có thể đi Thái y viện tìm một ít y đồ xem bệnh, nếu không may mắn, đυ.ng phải người y thuật không tinh, có đôi khi chỉ là bệnh nhỏ, cũng có khả năng thành bệnh nặng, cứ như vậy bệnh chết trong cung.
Thu Nguyệt có chút vui mưng cho nàng, lấy một bộ trang phục cung nữ mới tinh ở trên cái hòm bên kia cho nàng thay, vừa giúp nàng vừa không ngớt lời khoa trương.
"Ngươi là người mới có chỗ không biết, trong Hàm Dương Cung chúng ta Triệu tổng quản là người được Thiếu Đế tin cậy nhất, nhưng hắn tốt lắm, chưa bao giờ ức hϊếp nô tài cung nữ địa vị thấp hơn hắn, ngươi nhìn xem, mấy bộ quần áo chỗ đó đều là chiều hôm qua lúc ngươi ngủ, Triệu tổng quản cho ngươi để ở đằng kia đấy."