Doanh Chính ngừng lại, thuận theo tầm mắt của nàng rơi trên bội kiếm của mình, mũi kiếm sắc bén ác liệt, hiện ra khí lạnh.
Tiểu cung nữ nghĩ đến lời Thu Nguyệt đã nói với nàng, vô thức lui về sau hai bước nhỏ.
"Sợ cô? Hay là sợ kiếm này?" Thiếu niên nhàn nhạt hỏi, hắn tựa hồ rất hài lòng với thanh kiếm này, giơ ngang lên cao cao, ngón tay chậm rãi mơn trớn thân kiếm.
Lạc Thù cẩn thận từng li từng tí ngước mắt lên dò xét hắn, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, cũng không có dấu hiệu nổi giận gì, chần chừ mở miệng: "Nô tỳ không sợ, chỉ là vương thượng oai hùng bất phàm, cầm kiếm càng lộ ra hiên ngang. Là nô tỳ trời sinh nhát gan, vừa rồi thấy, vì vương thượng thiên hạ vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất khí thế làm cho chấn nhϊếp, xin, kính xin vương thượng thứ tội."
Thiếu Đế nhịn không được cười lên.
Có thể mấy lần ở trước mặt Tần vương Chính, không cần nghĩ ngợi nói ra những lời nói nịnh nọt kia, cho dù không thể nói nhiều mấy lời khéo léo đưa đẩy, cũng không tính là nhát gan.
Nhưng không thể không nói, chính là có chút ngốc lấy lòng như thế này, mới khiến cho Doanh Chính không ngại nói thêm vài lời cùng nàng.
Không vụng về như tưởng tượng lúc đầy, nhưng tiểu cung nữ liếc mắt đã có thể nhìn thấu, cất giấu chút ít tâm tư khác thì như thế nào, không lật nổi sóng lớn, nhàn hạ đùa một cái vẫn tính là thú vị.
Doanh Chính nghĩ như vậy, cầm theo kiếm đến gần hai bước.
Cái tư thế đó, làm cho thiếu nữ lập tức nghĩ tới cái khe hở gạch xanh kia.
Thiếu Đế giơ kiếm lên, chỉ thẳng về phía tiểu cung nữ, mũi kiếm cách chóp mũi Lạc Thù chỉ vẹn vẹn trong gang tấc.
Hắn cười: "Hiện tại thì sao? Sợ chưa?"
Tiểu cung nữ không dám trả lời. Nàng mơ hồ cảm giác mình không thể trả lời tiếp nữa, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay tựa hồ tâm tình Doanh Chính thật không tốt.
"Vương. . . Vương thượng, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ nhé."
Thiếu nữ cắt ngang cuộc trò chuyện, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, đồng thời cũng khiến mình tránh qua, tránh né mũi kiếm sắc bén.
Doanh Chính không trả lời.
Tiểu cung nữ Lạc Thù đến cả hít thở cũng đều tận lực thả nhẹ, lặng yên cúi đầu theo dõi giày đen của hắn, một mực không thấy hắn tới gần, đợi đến đến chính là một tiếng "Xoẹt xẹt ——".
Là thanh âm vải vóc bị vạch phá.
Doanh Chính dùng mũi kiếm rạch đứt áo tiểu cung nữ.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, chỉ mặc một cái áo hơi mỏng, thêm một vết rách từ dưới vai vạch đến vạt áo, lộ ra da thịt óng ánh tuyết trắng chỗ thắt lưng.
Tiểu cung nữ cả kinh, không ngờ tới cử động của hắn, lại sợ hắn dùng kiếm rạch vào da thịt của mình, muốn tránh lại không dám tránh, thân thể run rẩy, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
"Vương. . . Vương thượng."
Thanh âm thiếu nữ mang theo khóc nức nở đè nén, nàng thật sự rất sợ hãi.
Ánh mắt Thiếu Đế lướt qua một đoạn cổ trắng nõn lộ ra bởi vì nàng cúi đầu xuống, lại lưu luyến nơi phần hông nàng. Nhìn lên trên, theo hô hấp phập phồng của nàng, nơi chỗ áo rách đường cong của bộ ngực như ẩn như hiện, còn có nhụy hoa hồng phấn.
Đêm dần dần sâu, trong điện mờ nhạt, da thịt lộ ra giữa quần áo rách nát của thiếu nữ lại hiện ra óng ánh sáng bóng, bộ dáng giống như bị làm nhục, đáng thương mà không dám nói.
Hắn thấp giọng, yết hầu hoạt động cao thấp, lệnh nàng: "Đừng nhúc nhích."
Thanh âm vải vóc xoẹt xẹt thỉnh thoảng vang lên, Lạc Thù sợ hãi liên tục rơi lệ, thanh âm nghẹn ngào khóc đến chóp mũi đỏ bừng, tay Doanh Chính cầm kiếm lại cực ổn.
Vốn là cắt đứt đai lưng quần áo ngủ, lại xẹt qua ở thắt lưng, bờ vai, cuối cùng, dừng ở bên cạnh cổ áo của thiếu nữ sớm đã vỡ thành từng sợi vải.
Hắn dùng mũi kiếm hất sang một bên, lột áo của tiểu cung nữ xuống, cho đến khi lộ ra đầu vai khéo léo của nàng, hai vυ' sung mãn mượt, còn có vòng eo không nổ một nắm tay.
"Thu xếp đi." Doanh Chính khàn giọng.