Tôi Nợ Chị Một Tuổi Thơ Tươi Đẹp [Hương Khuê]

Chương 48: Dỗ ngọt vợ

Lan Khuê bật cười, phùng má, lấy tay mình ra khỏi ngực trái Phạm Hương, giận dỗi :

– Nhảy đi, em không quan tâm.

Phạm Hương giở thói chơi liều, đứng dậy, đi lại cửa sổ thật. Nhìn xuống dưới. Khẽ nuốt khan, ít nhất là 5 mét chứ không ít, còn có giàn bông hồng ở dưới. Nhảy xuống đó, tuy không chết nhưng sợ sẽ bầm luôn cái mông, chưa kể bị gai hoa hồng ghim đầy người. Có khi đầu đập xuống gạch là khùng khùng luôn chứ không giỡn.

Phạm Hương đưa 1 chân lên đó thì ngoài sau có tiếng hét :

-Nè, chị điên hả ? Đi xuống. Chị muốn chết bỏ mẹ con tui phải hông ?

Lan Khuê thật là, phụ nữ mang thai đúng là tính tình thất thường, mới kêu người ta nhảy, bây giờ người ta nhảy thì la hét um sùm. Phạm Hương quay trở vô, ngồi ở mép giường, ủy mị úp mặt vào bụng nàng mà cạ cạ :

– Không có muốn chết. Tại em giận dai quá làm chi.

Lan Khuê kéo cô ngồi đối diện với mình, xoa xoa cái má của Phạm Hương, rồi dựa hẳn vào người cô, để cô ôm mình vào lòng :

– Em hạnh phúc lắm. Em hạnh phúc vì chị tìm được người thân, hạnh phúc vì chị đã không còn hận gia đình em nữa, hạnh phúc vì được mang thai con của chúng ta, hạnh phúc vì chị đã nói yêu em……

Phạm Hương ôm chặt nàng trong tay, hôn lên mái tóc đen nhánh của nàng, tay xoa xoa cái bụng chưa nhô lên của nàng :

– Sau này, chúng ta sống một cuộc sống bình yên. Có ba mẹ, có vợ chồng Lệ Hằng, à có bà nội và chị hai nữa. Sẽ không còn chuyện gì nữa. Khuê có thương chị không ?

* Gật gật *

Nàng khẽ xoay người ngước lên nhìn cô, đôi mắt rưng rưng :

– Hương à, em thương chị lắm.~~~~

Phạm Hương vỗ vỗ lưng cho nàng rồi ôm nàng xiết hơn, nhưng chợt nhớ cái gì đó, kéo nàng ra, nghiêm mặt hỏi :

– Em nói với tên Chí Vỹ là em chưa có người yêu ?

– Ờ, thì em có người yêu đâu, em có chồng mà. – Lan Khuê vừa nói vừa giơ giơ ngón tay đeo nhẫn cưới lên, rồi hôn chụt vào má của Phạm Hương.

Phạm Hương biết mình bị hố liền phùng má lên.

– Rồi lúc hắn ta nói em làm bạn gái của hắn ta, em kề sát vô nói cái gì ?

– Em nói " Anh đến chậm một bước rồi, tổng giám đốc của anh nhanh hơn ".

Nghe đến đây, chân mày của ai đó mới dãn ra, nhưng vẫn phụng phịu lắm, đè nàng ra giường chọt chọt vào hai bên sườn, làm Lan Khuê cười khúc khích xin tha mới thôi.

…….

Bữa cơm tối đầy đủ 6 mặt, ai nấy vui vẻ, hớn hở. Khánh Ngân nhìn mọi người rồi nói :

– Ba mẹ…….con…..con có thai rồi.

– CÁI GÌ ? – Lệ Hằng như muốn hét lên giữa bàn ăn, khiến gia nhân trong bếp cũng ôm miệng cười.

– Em sợ không chắc chắn sẽ làm chị thất vọng nên mới đi khám sáng nay.

– Trời ơi, bảo bối à, em đừng làm chị sợ như vậy chứ ? – Vừa nói hắn ta vừa áp tay vào bụng Khánh Ngân nâng niu.

– Chúc mừng em nha, cẩn thận một chút. Lệ Hằng, bớt làm lố. – Phạm Hương cười nhìn Khánh Ngân rồi nhìn cái tên đang làm lố kia.

Cả nhà vang vọng tiếng cười.

Ăn xong bọn họ hẹn Thanh Hằng ra công viên đi dạo, dù sao cũng mới có 8h tối thôi, đi dạo một chút sẽ tốt cho phụ nữ mang thai, ở trong nhà hoài sẽ ngột ngạt.

……….

– Ngọc Hà à, cũng cũng sắp đến tuổi xế chiều rồi, mau đồng ý gả cho chị Hằng đi chứ, mình không ngại gọi cậu một tiếng chị đâu. – Lan Khuê được Phạm Hương dìu đi, nhìn hai người bên kia.

– Cái gì mà tuổi xế chiều, đập cậu một phát bây giờ. – Ngọc Hà giả vờ đưa nắm đấm lên đe dọa Lan Khuê

Phạm Hương dù biết Ngọc Hà chỉ đùa nhưng vẫn kéo sát vợ mình lại, nép vào người mình rồi nói với Ngọc Hà :

– Nè vị cô nương này, không có được động thủ với nương tử của tôi đâu.

– Haha, em học đâu ra mấy câu này vậy Hương, nghe ghê quá, Ngọc Hà, đừng đυ.ng đến Lan Khuê, đi với chị này. – Thanh Hằng ngay lập tức nắm lấy tay Ngọc Hà.

Thế là có người đỏ mặt. Bên đây Khánh Ngân chợt nhớ gì đó, xoay qua hỏi Phạm Hương :

– À, 4 ngày nữa là sinh nhật Lan Khuê rồi, chị Hương, tính sao ?

Phạm Hương chợt giật mình, từ lúc cưới đến giờ cũng không để ý đến việc này, chợt thấy mình thật có lỗi, nhìn qua Lan Khuê, bặm môi định nói gì đó thì lại bị nàng cướp lời :

– Còn lâu mà, tới đó tính.

Đôi mắt nàng buồn thấy rõ, mặc dù được Phạm Hương nắm lấy bàn tay thật chặt, đôi mắt Phạm Hương rũ xuống như năn nỉ.

………..

– Khuê, chị không phải cố ý quên sinh nhật em đâu, chỉ là………..

– Chỉ là trước giờ chị không hề quan tâm. Không sao, em không trách chị. – Lan Khuê nói xong liền nằm xuống phần giường còn lại, nhắm chặt đôi mắt lại ngủ. Hai tay ôm lấy bụng mình.

Phạm Hương biết mình sai, không cố cãi nữa, kéo chăn đắp cho nàng rồi chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, không đi ngủ mà sang phòng sách.

Gần nửa đêm, Lan Khuê bị thức giấc vì thiếu hơi ấm, lờ mờ sờ soạng xung quanh. Phạm Hương đâu ? Ngủ ở phòng bên kia sao ? Tự dưng cảm thấy tức tối, nàng quăng chăn sang một bên, lồm cồm bò dậy, đi ra ngoài.

Phạm Hương không có trong căn phòng kia, nhưng phòng đọc sách lại có một ánh đèn le lói. Nửa đêm rồi, còn làm việc hay sao ? Nàng khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, Phạm Hương đã ngủ quên trên bàn làm việc từ hồi nào, trên tay còn cầm cây bút, trên bàn đủ mọi giấy tờ. Còn có một quyển sách nhỏ.

Lan Khuê cầm lấy quyển sách đưa gần mắt hơn để nhìn rõ. Trong đó chỉ có mấy dòng chữ. Nổi bật là dòng chữ đen được viết đậm.

PHẢI GHI NHỚ, KHÔNG ĐƯỢC QUÊN

Sinh nhật vợ : 04/01/1992

Ngày vợ tốt nghiệp cấp 1 : ngày……..tháng…..năm…..

Ngày vợ tốt nghiệp cấp 2 : ngày……..tháng…..năm…..

Ngày vợ tốt nghiệp cấp 3 : ngày……..tháng…..năm…..

Ngày vợ tốt nghiệp đại học : ngày……..tháng…..năm…..

Kỉ niệm ngày cưới : ngày……..tháng…..năm…..

Ngày vợ mang thai : ngày……..tháng…..năm…..

Cuối cùng là mở một cái ngoặc kép thật lớn : ( Đừng có quên, nếu không vợ sẽ giận, em ấy giận, nơi