Sáng hôm sau, 4 người ngồi yên vị trong xe cho tài xế chở đến công ti. Ngồi trên xe, cặp vợ chồng kia cứ ríu rít làm Phạm Hương bực muốn chết, thật muốn đá một phát cho hai đứa đó bay xuống xe cho rồi.
Lí do Phạm Hương bực mình là vì vợ cô từ khi lên xe thì không thèm nhìn mặt cô, cứ dòm ra cửa sổ. Không ngờ cảm giác bị người ta lạnh lùng thật không dễ chịu gì. Đúng là bị trả báo mà.
Đến công ti rồi, tổng giám đốc sợ vợ mình té nên cứ lẽo đẽo theo sau, như một con ở.
* Cạch * – Cửa phòng đóng lại. Phạm Hương lẽo đẽo đi theo sau.
– Khuê à, em định như vậy tới bao giờ ? Tôi khó chịu lắm.
– Tổng giám đốc Phạm, đến giờ làm rồi, ở đây có hợp đồng sắp kí, mời chị xem qua lần nữa. – Lan Khuê không thèm để ý tới lời nài nỉ kia, đưa ra cho Phạm Hương một mớ giấy chi chít chữ.
– Em à…..
– Chị nói một tiếng nữa em lập tức……
– Rồi rồi ….. Nhảy cửa sổ chứ gì ? Mệt quá…..Đưa đây tôi xem, hù quài.
Phạm Hương biết thân biết phận cầm tài liệu lại chỗ ngồi, hứa với lòng sẽ cho người đắp lại hết cửa sổ ở nhà, đắp luôn cửa sổ ở công ti luôn. Mỗi lần nghe nàng dọa nhảy cửa sổ chết là tim cô muốn thòng thêm mấy mét.
……
Đồng hồ điểm 11h, Phạm Hương gấp tài liệu nói với nàng :
– Tôi chở em ra ngoài ăn.
– Không cần, em có hẹn với Chí Vỹ.
– CÁI GÌ ? KHÔNG ĐƯỢC.
– Em muốn đi ăn với anh ta, chị có ý kiến sao ?
Phạm Hương nhìn ánh mắt của nàng, biết rõ lại sắp đòi nhảy cửa sổ, mặc dù không muốn nhưng vẫn cắn răng gật đầu cho nàng đi, sau đó sẽ ngồi ở một bàn gần đó quan sát.
Căntin của công ti là có đầu bếp chuyên nghiệp nấu, cho nên chất lượng thì khỏi chê. Nhưng trước giờ chưa hề thấy tổng giám đốc bước xuống đây ăn bao giờ.
Hôm nay tổng giám đốc ngồi ăn một mình, mắt thì liên tục nhìn về cái bàn phía trước của trợ lí Trần và nam người mẫu Chí Vỹ, y như muốn ăn tươi nuốt sống hai người bọn họ. Miếng thịt bò cũng bị tổng giám đốc dùng nỉa chọt đến muốn thành thịt bằm rồi. KHông biết là ai trong hai người bọn họ đã chọc giận cô nữa. Cả cái căntin sực mùi lạnh lẽo.
Chỉ có mấy vị lãnh đạo cấp cao được mời đi lễ cưới thì mới hiểu vấn đề, nhưng cũng không dám lên tiếng.
– Lan Khuê, quen em lâu như vậy, không biết em đã có người yêu chưa ? – Chí Vỹ vuốt vuốt tóc, nở nụ cười chết người với Lan Khuê.
– Chưa, em chưa có người yêu. – Lan Khuê nhẹ nhàng ăn một ít cơm, rồi trả lời. Tên Chí Vỹ đúng là đui mù, còn không thấy nhẫn cưới hay sao mà phải hỏi mấy câu vô nghĩa.
– Vậy, làm bạn gái anh nha…..
Lan Khuê ngoắc ngoắc Chí Vỹ lại gần mình, nói nhỏ vào tai anh ta cái gì đó.
* Bốp * – Tổng giám đốc đứng dậy, đạp cái ghế bật ra. Thì ra cảm giác thấy người mình ở cùng một chỗ với kẻ khác lại khó chịu như vậy.
Phạm Hương đi vùng vằng lên phòng, bỏ luôn bữa trưa, đi ngang qua chỗ Thanh Hằng, chị liền ngước lên hỏi thăm:
– Ai chọc em ?
– Vợ em, đi ăn với Chí Vỹ, chọc tức em.
– Vừa tội. – Thanh Hằng cầm tài liệu xem rồi nói một câu.
-………… – Phạm Hương đi vào phòng, chị hai à, chị có thật là chị của em không đó.
Tức đó, nhưng biết làm cái gì đây ? Tại mình có lỗi với người ta mà. Chịu đựng, phải chịu đựng.
…………..
Buổi chiều, đúng giờ tan tầm, Phạm Hương nhanh chóng cầm túi xách, nhìn sang chỗ của nàng, nở nụ cười thân thiện nhất có thể, mở giọng như năn nỉ :
– Em à, hết giờ làm rồi, về thôi.
– Chị về đi, em về với Ngọc Hà, cậu ấy đến đón em.
Nói dứt lời liền dẹp tài liệu, đi thật nhanh ra ngoài, bước vào thang máy đi thẳng xuống tầng trệt khiến Phạm Hương chạy theo muốn hụt hơi.
– Em à, đi chậm thôi, con nó giật mình, em về với chị đi, em….em ơi……
Ngọc Hà ngồi ở trong xe, nhìn Phạm Hương đứng kế bên, liền hoang mang, cứ tưởng Phạm Hương không đi làm mới đồng ý đón nàng, Ngọc Hà ái ngại ngoắc ngoắc Lan Khuê :
– Sao hôm nay lại muốn mình chở cậu về ? Cãi nhau với chồng sao ?
Lan Khuê liếc nhìn Phạm Hương đang đứng tồng ngồng bên cạnh, còn chưa kịp trả lời, mới mở cửa xe, đưa một chân vào xe đã bị một bàn tay kéo lại. Là Thanh Hằng.
Thanh Hằng kéo nàng lại, đẩy nhẹ nàng ngã vào lòng Phạm Hương. Chui tọt lên xe, đóng cửa xe lại trước sự ngạc nhiên của Ngọc Hà :
– Hết chỗ rồi em dâu, về với Phạm Hương đi.
Xong rồi liếc liếc qua bên kia, ra hiệu cho Ngọc Hà, Ngọc Hà hiểu ý liền rồ máy chạy đi, bỏ mặc hai vợ chồng kia.
Phạm Hương cười cười nhìn chiếc xe khuất, chị hai, cũng may là chị còn chút lương tâm.
Cô ôm chặt nàng trong lòng, dắt xuống hầm lấy xe. Mặc cho nàng la hét.
– Buông em ra, buông……em……
– Ở đây không có cửa sổ đâu mà dọa tôi. Tôi còn chưa tính sổ em chuyện lúc trưa đó.
Phạm Hương đúng là vẫn ghim cái chuyện lúc trưa ở căn tin đó nha, không dễ gì mà bỏ qua đâu.
…………..
Hai vợ chồng giằng co một hồi trước cửa chính mới vào được phòng riêng. Phạm Hương khuôn mặt bỗng dưng nghiêm túc hẳn. Nắm lấy bàn tay Lan Khuê đặt trên ngực trái mình.
– Vợ, đừng giận nữa. Em giận, chỗ này của chị rất đau.
Lan Khuê nhếch nhếch mép, rốt cuộc chị cũng bỏ cái chữ tôi chết tiệt đó. Trong tim em nhẹ bẫng, chị có biết không ? Còn cái chữ vợ đó nữa, nghe rất êm tai đó, cuối cùng chị cũng thừa nhận em là vợ chị rồi.
– Vợ, tha lỗi cho chị đi mà. Từ đây về sau không giấu em cái gì nữa hết, hứa luôn. Đừng giận mà. Em mà không tha cho chị, chị nhảy cửa sổ chết cho mẹ con em vừa lòng.
Ơ, cái logic lạc quẻ gì vậy ?
#Moon