Yếu Ởt Xuyên Vào Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Khủng Bố

Chương 5: Ngủ tiếp sẽ bị ăn

Ban đêm hành lang an tĩnh đen nhánh, xuất hiện tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng côn sắt đánh ở trên lan can, tiếng loảng xoảng phát ra khiến người sợ hãi.

Nhóm người này không để bụng chuyện có bị phát hiện không, cao điệu, hoành hành không bị ngăn trở.

“Là nơi này sao?”

“Đúng vậy, Bạch Cảnh cùng Thiển Linh là ở cùng một phòng.”

“Mở ra đi.”

Nháy mắt mở cửa kia, một thân ảnh màu đen nhào tới, Đoạn Tinh Dực tránh ra, chậc một tiếng.

Nhóm thủ hạ bên người Đoạn Tinh Dực phản ứng nhanh chóng, vài người hợp lực, tốn một phen công phu mới đem Bạch Cảnh bắt lại, đè ở trên sàn nhà, nắm tóc hắn nương theo ánh đèn hành lang, cưỡng bách đối phương ngẩng đầu.

“Hoắc, làm gì nhìn tao như vậy, ánh mắt hung hãn như vậy, mày có phải hay không muốn đánh tao?”

“Mày không phải được lắm sao? Ha ha, buổi tối hôm nay bọn tao sẽ dạy mày chút quy củ.”

“Uy, nói chuyện với mày đó, mày câm sao?”

Tiếng nói đứt quãng mà nắm tay nện trên người Bạch Cảnh, Bạch Cảnh chỉ cắn răng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu rên.

Cái này càng làm cho mấy người xuống tay càng thêm khó chịu.

“Còn rất lợi hại.”

“Tao muốn xem hôm nay mày có thể chịu bao lâu, đem gậy cho tao.”

Đoạn Tinh Dực ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, toàn bộ quá trình không có động thủ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bạch Cảnh một cái.

Đổi lại là ngày thường, Đoạn Tinh Dực có lẽ sẽ có tâm tình thưởng thức toàn bộ quá trình, nhưng hôm nay hắn ta chỉ cảm thấy loại tra tấn này không có ý nghĩa gì.

“Đừng đem nó đánh chết.”

Đoạn Tinh Dực nói một tiếng, liền cất bước muốn đi vào trong phòng.

Bị ấn ở trên sàn nhà, Bạch Cảnh vẫn luôn bình tĩnh giờ phút này lại trở nên kích động, tránh khỏi hai người đang đè hắn xuống, muốn đánh Đoạn Tinh Dực.

Chỉ tiếc còn chưa có đυ.ng tới góc áo của đối phương, mấy người khác đã bị phản ứng, lại hung hăng ấn xuống sàn nhà.

“Đoạn gia, thằng này muốn đánh lén.”

Bạch Cảnh nhổ máu trong miệng ra, “Đi cái gì, mày không phải đại ca của bọn họ sao, tao muốn tích lũy thêm thức kiến thức.”

“ Thằng này, tìm chết sao?”

Đoạn Tinh Dực ngăn thủ hạ đang muốn động thủ lại, khẽ cười một tiếng, ở trước mặt Bạch Cảnh ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh đau đến kêu lên một tiếng.

“A, thật đáng tiếc, tao đối với mày không có hứng thú.”

Cặp con ngươi kia lóe làm người lạnh lẽo, hắn giống trời sinh đã là vương giả, khinh miệt mà phủi gương mặt Bạch Cảnh.

“Bất quá, mày tựa hồ để ý cái gì đó, để tao đoán xem, mày lo tao sẽ gây thương tổn đến cục cưng trong phòng sao?”

Đồng tử Bạch Cảnh hơi co lại.

“Xem ra tao đoán đúng rồi.”

Đoạn Tinh Dực thực vừa lòng với phản ứng của Bạch Cảnh, đứng dậy, búng tay một cái.

“Đem hắn cùng vào đi.”

Không giống tiếng cửa cãi cọ ầm ĩ ngoài cửa, trong phòng một mảng đen nhánh, như đường ranh giới, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều, từ trong khối chăn trên giường phát ra.

Bang một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng lên.

Chăn của Thiển Linh rất dày, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp ở dưới ánh đèn càng đẹp đến lóa mắt, mọi người cơ hồ đều nhìn đến ngây người.

“Tháo, cậu ta thật là đẹp mắt, cư nhiên lại là nam.”

“Nam thì làm sao, khuôn mặt nhỏ lớn lên so với phụ nữ càng đẹp hơn. Tao nghe nói dù là nam, cũng có cách chơi nam bất đồng……”

Đoạn Tinh Dực chậc một tiếng.

Những người đó nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói thêm nửa chữ.

Đoạn Tinh Dực nhìn chằm chằm Thiển Linh đang ngủ say trên giường, nói thành như vậy, còn không tỉnh, căn bản đây là không có tâm đề phòng bất cứ cái gì.

Đoạn Tinh Dực tới gần giường Thiển Linh, gương mặt xinh đẹp kia, cái mũi còn lưu lại vết đỏ ban ngày đυ.ng phải.

Thật mềm mại.

BĐoạn Tinh Dực duỗi tay.

Tác phong thô bạo của Đoạn Tinh Dực trước sau như một, bàn tay đυ.ng tới sợi tóc Thiển Linh, biểu tình ngây người trong nháy mắt.

Xúc cảm như là tơ lụa, từ đầu ngón tay nhẹ nhàng chảy xuôi xuống phía dưới.

Động tác của Đoạn Tinh Dực không tự giác mà giảm nhẹ, đầu ngón tay xẹt qua cái trán, mí mắt, chóp mũi.

Thiển Linh không thoải mái mà mấp máy lông mi.

Khóe môi Đoạn Tinh Dực treo lên nụ cười xấu, đáy mắt lóe sáng nóng lòng muốn thử, ác liệt mà tăng thêm lực đạo ấn xuống cánh môi mềm mại.

Thiển Linh nhắm mắt lại, không thoải mái mà nhấp môi xuống.

Đoạn Tinh Dực siết chặt cằm Thiển Linh, lòng bàn tay thô ráp ấn vào hàm răng chỉnh tề, giống như màu quả mọng xinh đẹp, làm một đám đàn ông vây xem, đôi mắt đều xem thẳng.

【 đừng ngủ. 】

【 Thiển Linh, ngủ ngủ nữa sẽ bị ăn đó. 】

Thiển Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống trong đầu kêu cậu.

Trời nhanh như vậy đã sáng sao?

Chính là cậu còn không có ngủ đủ, lại năm phút được không?

【 Đoạn Tinh Dực tới. 】

Thẳng đến nghe thấy cái này tên, Thiển Linh mới thần hồn quy vị, lông mi rung động kịch liệt, giãy giụa mở to mắt, độ sáng lung lay dưới đôi mắt cậu.

Đoạn Tinh Dực mặt lạnh băng mặt liền ngồi ở trước mặt cậu.

“A!”

Thiển Linh chống thân mình, đến khi đυ.ng phải ngăn tủ phía sau, phát ra âm thanh thật lớn, Thiển Linh đau đến mức nước mắt đều chảy ra.

Cậu thấy được còn có rất nhiều người đứng ở bên cạnh, cầm gậy gộc, Bạch Cảnh cũng bị bọn họ ấn ở trên sàn nhà, trên người vừa dơ vừa có máu.

Đυ.ng vào ngăn tủ rất đau, chính là Thiển Linh càng sợ hãi đợi bị đánh, nước mắt như hạt châu bị cắt đứt, không cần tiền mà rớt xuống.

“Uy……”

Đoạn Tinh Dực cau mày.

Thanh âm của hắn ta thật hung hung!

Thiển Linh khóc ra tiếng, một bên khóc một bên dùng tay lau nước mắt, đôi mắt cùng mũi tất cả đều hồng lên.

Bạch Cảnh bị ấn ở trên mặt đất điên cuồng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoạn Tinh Dực, mày không được đυ.ng vào cậu ấy, có việc liền hướng tao này.”

Đoạn Tinh Dực mày nhăn đến càng sâu, hắn ta mẹ nó có chút vô ngữ, duỗi tay đã đủ khiến Thiển Linh ngu ngốc khóc đến rối tung rối mù, “Uy!”

Thiển Linh rúc thành một cục.

“Đừng đánh ta, ô ô ô……”

Đứng ở một bên không biết là ai nói câu, “Đoạn gia, anh đừng dọa cậu ta, nhìn rất đáng thương.”

“ Đúng vậy, đúng vậy”

Con mẹ nó cái nhóm người này.

“Ai nói nhiều một câu, tao sẽ khiến cậu ta khóc đến càng đáng thương.”

Khuôn mặt Đoạn Tinh Dực đen lại, một tay dùng thủ đoạn đè Thiển Linh lại, tay khác nắm cậu cằm, đem cả người Thiển Linh kéo qua.

“Nhìn tao, tao vừa rồi động mày sao?”

Thiển Linh bị dọa đến liền khóc cũng quên mất, hít cái mũi, mở đôi mắt to ngốc hề hề nhìn Đoạn Tinh Dực, chậm rãi gật đầu.

“Chậc.”

Đoạn Tinh Dực bẻ cằm Thiển Linh, làm ngăn tủ rung động đến loảng xoảng.

“Là chính mày đυ.ng phải ngăn tủ, nhìn thấy tao như nhìn thấy quỷ, tao có động đến mày sao?”

—— chính là ngươi hại bảo bối đâm vào ngăn tủ!!

—— bảo bối hô hô, mommy ôm một cái, không khóc không khóc ~

—— là ngươi ở trên giường khi dễ bảo bối, không phải để ngươi ở trên giường khi dễ bảo bối, Đoạn cẩu, hiểu?

—— tuy rằng ta thực đau lòng, nhưng là bộ dạng bảo bối khóc lên quá tuyệt tuyệt muốn chết! Ta trực tiếp tại chỗ đứng dậy!

—— từ nhìn phòng phát sóng trực tiếp của bảo bối, mẹ ta hỏi ta vì cái gì dùng khăn giấy nhanh như vậy, nhìn bảo bối khóc, ta lại có thể, này liền xuống lầu lấy giấy.

Đoạn Tinh Dực nhìn không tới thấy làn đạn thảo phạt, chỉ cảm thấy tâm tình bực bội, hắn bất mãn việc Thiển Linh vừa nhìn đến hắn ta liền bị dọa khóc, đáy lòng lại ác liệt muốn nhìn Thiển Linh khóc lợi hại hơn.

Đoạn Tinh Dực tuổi trẻ khí thịnh chưa nói chuyện yêu đương, càng không hiểu đây là cái cảm giác mâu thuẫn gì, chỉ biết vừa ác liệt lại lãnh đạm mà hù dọa người.

“Uy, mày lại không để ý tới tao, tao liền đem Bạch Cảnh băm ra, trộn vào nhân thịt bánh bao cho mày ăn vào sáng mai đấy.”

Cả người Thiển Linh run lên, nâng mắt lên, lông mi dính nước mắt run rẩy, “Đừng, là tôi... chính mình đυ.ng vào ngăn tủ, đau quá.”

“Hai người qua đây, đem ngăn tủ kia phá đi.”

“???”

Lời Đoạn Tinh Dực nói tuy rằng thập phần kì quái, nhưng không ai dám không nghe, động tác người đàn ông nhanh nhẹn, ba lược liền đem ngăn tủ phá vỡ.

“Hả giận không?”

Thiển Linh nhìn ngăn tủ, nuốt hạ nước miếng, cuốn chăn, cọ tới cọ lui mà gật đầu.