Yếu Ởt Xuyên Vào Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Khủng Bố

Chương 4: Đều là hương vị của Thiển Linh

Thiển Linh ngồi ở trên giường chính mình, ánh mắt trống không, mũi hồng hồng, không cử động giống búp bê Tây Dương xinh đẹp, từ phòng hoạt động trở về, vẫn luôn là cái trạng thái này.

Bạch Cảnh nhìn cảm thấy phiền lòng.

“Cậu nhát gan vậy sao? Bị tên kia chạm vào một chút, liền sợ thành cái dạng này.”

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, diện mạo so với người bình thường càng thêm lãnh, nói ra lời trách móc nặng nề ý vị càng đậm.

Thiển Linh vốn dĩ đã rất không cao hứng, còn phải bị hắn chỉ trích, lúc này cũng không biết lấy dũng khí ở nơi nào, cậu bỉu môi nói:

“Đúng vậy, tôi chính là người nhát gan, nhưng anh là quỷ đáng ghét, tôi không cần cùng anh nói chuyện.”

Bạch Cảnh hơi sửng sốt.

Hắn cũng làm không rõ ràng lắm chính mình vì cái gì lại nói ra câu nói kia, mà khi nhìn đến nam sinh trừng mắt nước rưng rưng, đuôi mắt hồng lên vì tức, đầu quả tim như bị lông chim nhẹ nhàng quét xuống, có chút ngứa.

Rõ ràng yếu ớt như vậy, lại xinh đẹp hấp dẫn người như vậy.

“ Cậu……”

“Tôi không cần nghe anh nói chuyện.”

Thiển Linh giống chú hamster nhỏ chui vào ổ chăn của chính mình, cố gúc thành một cục, rầu rĩ nói: “Bị theo dõi không phải anh, anh sẽ không hiểu đâu.”

Thiển Linh nghe được phòng tắm có tiếng bước chân, qua một lát, tiếng bước chân một lần nữa tới gần.

“Nước tắm mở rồi, cậu tắm rửa đi.”

Khối chăn giật giật, càng thêm cuộn tròn.

Bạch Cảnh đứng ở trước giường Thiển Linh, rũ mí mắt xuống, tầm mắt ngừng ở trên mắt cá chân để lộ ở ngoài chăn .

Cái đuôi quên thu tốt.

Thiển Linh buồn ở trong chăn bỗng cảm giác cổ chân chợt lạnh, hắn sửng sốt, muốn đem chân trở về, cổ lạnh lẽo kia lại lôi kéo cậu, đem cả người cậu kéo ra bên ngoài.

Bạch Cảnh lay cậu.

“Ra ngoài.”

Thiển Linh bắt lấy chăn không buông tay, cả người ở trong chăn nóng hừng hực, “Không ra, tôi không đi tắm.”

Bạch Cảnh lạnh lùng cười, chỉ chốc lát sau liền đem chăn túm xuống dưới, ném qua một bên, lúc này dù bận vẫn ung dung mà đi xem Thiển Linh ở trên giường.

Gương mặt ở trong chăn buồn đến đỏ rực, bị mồ hôi nóng thấm ướt sợi tóc dính ở cổ, trên lông mi vương hơi nước, môi phá lệ đỏ tươi vài phần, mỗi một hơi thở ra đều mang theo nhiệt ý.

“Trả lại cho tôi.”

Chậc.

Thanh âm đều nãi bẹp.

Bạch Cảnh đè thấp thân thể, để sát vào gương mặt ác liệt của hắn nói: “Nhát gan, hamster nhỏ, cậu không đi tắm rửa, ta đem quần áo cậu lột sạch.”

Thiển Linh trừng mắt nhìn hắn.

“Cho cậu thời gian mười giây cuối cùng.”

Như thế nào còn có người so Đoạn Tinh Dực còn chán ghét hơn!?

Thiển Linh lung tung mà tìm quần áo của mình, bởi vì đi quá gấp, dép lê vấp chân thiếu chút nữa té ngã.

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Bạch Cảnh.

“Cẩn thận một chút, vốn dĩ đã không thông minh, lại quăng ngã sẽ thành tiểu ngốc tử.”

Thiển Linh nhanh đem cửa phòng tắm đóng lại.

Bạch Cảnh đem ngón tay đặt ở chóp mũi, ngửi được mùi hương nhàn nhạt đến từ trên người Thiển Linh, đáy mắt lạnh băng dần dần bị bệnh trạng thâm trầm thay thế.

Một nhân cách khác nhảy lên, kêu gào.

“Đem Thiển Linh biến thành đồ chơi của ngươi đi.”

“Ngươi thực thích Thiển Linh không phải sao? Thích đồ vật liền phải bắt đến tay, cất giữ, để cậu ta từ trong ra ngoài mỗi một tấc đều thuộc về ngươi.”

Bạch Cảnh cảm thụ được đầu ngón tay ngọt lành, rũ mí mắt xuống, che khuất điên cuồng trong mắt.

Thiển Linh nhát gan như vậy, sẽ bị dọa khóc đi.

Bộ dáng khóc lên như vậy, thật sự khiến người chờ mong a.

Trong phòng tắm, nước ấm chảy vào trên người, mang cho Thiển Linh cảm giác thả lỏng ngắn ngủi, cậu hỏi hệ thống: Ta nếu là ở trong phó bản mà tử vong sẽ như thế nào?

【 nhiệm vụ phó bản thất bại, tích phân thanh linh. 】

“Tích phân kia, có ích lợi gì?”

【 thu hoạch đạo cụ, thăng cấp, mở ra thần chi lĩnh vực, chỉ cần ngươi muốn làm, có đủ tích phân đều có thể đạt thành. 】

“Thần chi lĩnh vực là cái gì?”

【 chỉ có tích phân trước 200 người chơi mới có thể tiến vào, chỗ đó có thể tự do lựa chọn liên tiếp hiện thực cùng phát sóng trực tiếp. Cũng chính là —— về nhà. 】

Mắt Thiển Linh sáng rực lên, bất quá thực mau lại héo, cậu lẩm bẩm nói:

“Chính là tôi cảm thấy tôi căn bản là hoàn thành không được nhiệm vụ, tôi như vậy, sức lực lại nhỏ.”

【 xác thật. Ta phụ trợ quá không ít người chơi, nhưng không có gặp qua người chơi lực thể lực F, bề ngoài SSSSS+. 】

Nói đúng ra, hệ thống 663 ở nhìn Thiển Linh, không có gặp qua người chơi có thể bị khủng du phán định bề ngoài 5S+ .

Thiển Linh: Cảm ơn, đừng đả kích tôi nữa.

Tắm rửa xong, khi Thiển Linh đang định thay quần áo, sửng sốt, cậu vừa rồi quá sốt ruột, quên đem quần lấy vào.

Bạch Cảnh ở bên ngoài.

Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nhờ Bạch Cảnh lấy giùm, bằng không cái quỷ chán ghét này, tuyệt đối sẽ lại mắng cậu là tiểu ngốc tử.

Thiển Linh căng da đầu mở cửa, đi ra ngoài.

Ngửi được mùi dầu thơm ngọt, Bạch Cảnh ngẩng đầu.

Nam sinh ngọn tóc mang theo bọt nước, gương mặt bị khí nóng bức hồng nhuận, áo đồng phục bệnh nhân to rộng khó khăn che khuất đùi, một đôi chân dài mà tinh tế, oánh nhuận như ngọc màu, đầu gối cùng mắt cá chân hồng nhạt lộ ra, ngón chân ngoan ngoãn mà cuộn tròn.

Chú ý tới tầm mắt của Bạch Cảnh.

“Anh nhìn cái gì?”

Trong lòng Thiển Linh thực hoảng, nhưng vẫn làm bộ thực kiên cường.

“Dù sao mọi người đều là nam, còn có cái gì mà không thể lộ.”

“Lộc cộc ——”

Bánh xe đưa thuốc ma xát trên mặt đất phát ra âm thanh, hộ lý đẩy xe tiến vào, “Buổi tối hảo, đến giờ uống thuốc rồi.”

Bạch Cảnh cầm lấy áo khoác, đem Thiển Linh ngăn lại.

“Cậu lớn lên đẹp như vậy, còn muốn hấp dẫn càng nhiều người ở trên giường cậu lộng cái loại đồ vật này sao?”

Tay Bạch Cảnh xuyên qua bên hông Thiển Linh, đem áo khoác ở bên hông Thiển Linh buộc lại, “Vẫn là ngươi thực hưởng thụ loại này, cảm giác bị người xem hết sạch?”

Gương mặt Thiển Linh đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn.

“Ta mới không có!”

“Kia cũng tốt, không được gỡ xuống.”

Hộ lý đi tới, là trường răng nanh lúc ban ngày ở phòng hoạt động nhìn thấy, hộ lý tuổi thực trẻ, hắn cười nói: “Thiển Linh, chào.”

Một cái ly thuốc đưa tới trước mặt Thiển Linh, bên trong có hai viên thuốc màu trắng.

Thiển Linh xem qua không ít phim nhựa, biết đây là hoàn cảnh giả thiết khủng bố, loại đồ vật xuất hiện như là viên thuốc, trên cơ bản đều có vấn đề.

Cậu muốn lặng lẽ đem thuốc giấu đi hoặc là vứt bỏ.

“Như thế nào, là cảm thấy thuốc quá đắng sao? Đừng lo lắng, tôi chuẩn bị kẹo cho cậu rồi nha.”

Hộ lý lấy ra hai viên kẹo giấy bao kính màu sắc rực rỡ, như là dỗ con nít:

“Uống thuốc xong, kẹo này mới có thể cho cậu nga.”

“Này dược, tôi muốn đợi chút lại ăn.”

“Khó mà làm được, đây là quy định của bệnh viện, tôi phải nhìn cậu uống thuốc.”

Thiển Linh nhìn về phía Bạch Cảnh.

Đối phương mặt vô biểu tình, dường như tập mãi thành thói quen trực tiếp cầm ly nuốt viên thuốc, tiếp theo liền nằm ở trên giường đọc sách.

“……”

Hệ thống, thành phần viên thuốc này bình thường không?

【 ân……】

Khi được hệ thống trả lời, Thiển Linh mới buông lỏng thành kiến trong lòng.

Cậu cầm lấy ly thuốc, viên thuốc ở khoang miệng mang theo một mảnh chua xót, cậu cau mày.

Đắng quá.

“Thật ngoan, đây là khen thưởng.”

Thiển Linh mở vỏ viên kẹo ra bỏ vào trong miệng, hương trái cây đặc biệt nồng đậm hòa tan trong miệng

“Cảm ơn anh.”

“Không cần khách khí.”

Hộ lý đẩy xe thuốc rời đi.

Thiển Linh đem áo khoác bên hông cởi ra, đi đến trước giường Bạch Cảnh, “Còn cho anh.”

Cậu không có khống chế tốt lực độ, nguyên bản áo khoác hẳn là dừng ở trên giường đệm, giờ dừng ở trên mặt Bạch Cảnh.

Người trên giường giật giật.

Bạch Cảnh vươn tay, áo khoác xẹt qua cái trán cùng đôi mắt đạm bạc, ở dưới chóp mũi cao thẳng ngửi ngửi mùi hương tinh tế.

“Thơm quá, đều là mùi hương Thiển Linh.”

Thiển Linh nháy mắt mặt đỏ.

“Ngươi nói bậy cái gì, đó là quần áo của. Ta chỉ buộc lại trong chốc lát, sao có thể có mùi hương?”

“Nếu không chính cậu lại đây ngửi một chút? Nhìn xem mặt trên có hay không có mùi hương của cậu?”

“Tôi mới không cần.”

Nơi này không có di động cùng thiết bị giải trí, Thiển Linh cũng không biết thời gian tắt đèn, chỉ là một nằm ở trên giường, liền cảm thấy đôi mắt vây lợi hại, bất tri bất giác đã ngủ.

Sau khi tắt đèn sau, Bạch Cảnh đem sách đặt ở một bên, cầm lấy áo khoác kia, ngồi dậy, hướng tới giường đệm của Thiển Linh, ánh mắt u ám tối nghĩa.

“Thiển Linh, bảo bối, hảo muốn khi dễ cậu một chút.”

Nửa giờ sau, trong không khí bay cổ khí vị đặc thù.

Bạch Cảnh duỗi tay lấy tờ khăn giấy, tùy ý mà chà lau mấy cục, ném vào thùng rác.

Lúc sau Thiển Linh ngủ hồn nhiên bất giác, phòng phát sóng trực tiếp làn đạn lại thấy một màn này.

—— tháo, liền quá 2 hào xuất hiện.

—— bảo bối mà ngươi cũng có thể kêu sao? Ban ngày khi dễ bảo bối nhà ta, đèn tắt đám người ngủ rồi liền gấp không chờ nổi tay đấm, Bạch Cảnh thực sự có ngươi.

——srds, bảo bối nếu là ở trước mặt yêm, thật sự rất khó không chống lại nổi, yêm phỏng chừng đã nhào lên đi.

—— tay đấm hướng tính gì, Bạch Cảnh ngươi thật giỏi, liền trực tiếp làm. Ta nghĩ xem bảo bối một bên nãi hô hô mà mắng chửi người một bên đôi mắt đều không mở ra.