Từ Thiển Thăng ôm người mềm mại đang ngã ngồi trên người mình, rõ ràng mệt đến nói không ra hơi vẫn quan tâm tâm tình của cậu.
Cậu thừa nhận, trong mấy tiếng không chờ được cô về nhà, cậu cố ý nhịn không gọi điện thoại, chính là muốn nhìn một chút xem địa vị của mình trong lòng cô đến tột cùng là gì. Kết quả lại là cậu tự mình đa tình, cô chơi thật vui vẻ, căn bản đem cậu vứt ra sau đầu, tình nguyện cho cậu ở nhà đau chết đi.
Có một khắc cậu lửa giận công tâm, thậm chí hạ quyết tâm sẽ không chủ động nói chuyện với cô nữa. Nhưng cậu vừa mới suy yếu nằm ở trên giường phòng y tế, nhớ tới trước kia mỗi lần tình trạng này bộc phát, Bùi Thất đều sẽ chạy tới đầu tiên, nâng vυ' cho vào miệng cậu, cậu lại hơi hối hận.
Cậu có phải đã đối xử với cô thật quá đáng rồi không, bởi vì cái quái bệnh này, cướp đoạt toàn bộ tự do của cô, còn độc miệng mắng chửi.
"Anh không giận." Từ Thiển Thăng nhắm mắt lại, hàng đêm đều ôm nhau ngủ như vậy, cậu thích cảm giác vùi ở trong ngực Bùi Thất.
Vυ' loã lồ đè trên ngực cậu, nơi khác lại gầy đến da bọc xương, sờ lên đều cộm tay, mông lại mềm như bông, hướng hai bên tách ra, tiểu bức phía dưới càng mềm mại no đủ hơn.
Miệng bức vừa mới tiết còn đang không ngừng run rẩy khép mở, ngón tay đặt ở bên cạnh bị cắn một ngụm. Nơi đó của cô thật chặt, ngay cả một đầu ngón tay cũng khó cắm vào. Từ Thiển Thăng nghĩ đến kích cỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, nếu là tùy tiện thọc vào, chỉ sợ sẽ xé rách miệng huyệt của cô.
Bùi Thất câu lấy cổ Từ Thiển Thăng, cọ cọ hõm cổ cậu. Hạ thân tê tê ngứa ngứa, có cậu nhẹ nhàng vuốt ve, lại rất thoải mái. Không phải thoải mái như gợϊ ɖụ© mà giống như mát xa.
Đầu ngón tay cậu đang đè ép trêu chọc, so với việc tự cô sờ là hoàn toàn bất đồng, có một loại kɧoáı ©ảʍ lan tràn trong lòng, như thế nào đều không đủ.
Muốn cậu cứ sờ cô như vậy.
Bùi Thất nghĩ trong lòng lại không dám nói. Cô định vị địa vị của mình là một bình sữa, sao bình sữa có thể đưa ra yêu cầu với chủ nhân.
"Thực xin lỗi, em về sau sẽ không như vậy......" Bùi Thất xin lỗi cậu.
Từ Thiển Thăng nhìn cô đầy áy náy, đôi mắt ngập nước, môi cũng chu lên, làm cậu có xúc động muốn hung hăng hôn môi. Cậu ho nhẹ một tiếng, dưới áp lực du͙© vọиɠ ở hạ thể, không chịu mở mắt.
Bùi Thất lại xem nó trở thành cậu còn bực không muốn nhìn cô, càng ôm chặt cổ Từ Thiển Thăng hơn.
"Anh ơi."
Bức cô vừa ướt vừa trơn, ở trong ảo tưởng cậu đã sớm đem cô thao trăm ngàn lần. Tách chân cô ra, qυყ đầυ phá vỡ khe thịt hẹp nhỏ, làm bức đầy đặn kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, đâm thẳng vào bên trong, đảo ra dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục.
Chính là cô nhất định thừa nhận không được, chỉ là cọ hai lần cô liền phun sữa khắp nơi, thật sự cắm vào không biết sẽ thành cái dạng gì.