" Fine à, chị biết lúc này em không muốn về nhà nhưng chị xin em hãy về nhà dù chỉ một chút thôi. Trong ba năm này, mẹ vẫn luôn tìm kiếm em đó. Để rồi hao tâm tổn lực quá nhiều bà đã đổ bệnh và qua đời vào tháng trước. Trước khi chết, mẹ vẫn hi vọng có thể gặp em lần cuối nhưng không kịp. À hôm tang lễ cha có đến dự, cha ngỏ lời muốn cả hai chị em mình về sống cùng cha. Chị đã từ chối rồi chị muốn ở lại ngôi nhà thân thương đầy kỉ niệm của ba mẹ con chúng ta. Chị có bảo cha đợi em về thì nghe ý kiến của em. Chắc em đang thắc mắc làm sao chị lại biết được địa chỉ, nơi ở của em đúng không??? Không cần nghĩ nhiều đâu là Shade cho chị biết đấy. Lúc nào em về thì gọi cho chị để chị chuẩn bị nhá. Số chị vẫn như thế.^_^ Vậy nhá tạm biệt em." Những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, cô xúc động quá, nghẹn ngào quá, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
- Hức...hức.. mẹ, con xin lỗi, là lỗi tại con...hức...tại con mà mẹ mất...hức...là con bất hiếu lúc mẹ mất vẫn không tận hiếu được...
- Cậu sao vậy, Shine ngủ rồi đó, mình nghe tiếng khóc vọng ra lên ra xem thử - Altezza mở cửa lo lắng hỏi. Fine quay ra để lộ khuôn mặt đẫm lệ đang nức nở. Cô lấy tay gạt nước mắt và nói:
- Xin lỗi mình làm phiền cậu rồi à?????!!!!!!
- Không có. Có chuyện gì sao mà cậu khóc, tự nhiên nhớ tên kia à??? - Altezza đi đến gần cô và hỏi.
- Không phải, còn nhớ bức thư trong hòm không, là chị Rein gửi đấy.
- Thư mời dự đám cưới á????
- Đã bảo không phải, nghiêm túc coi. Chị ấy bảo mẹ mình mới mất tháng trước. - Fine nhìn người bạn thân mà bất lực
- CÁI GÌ????? Dì ấy mất rồi á, bao giờ cậu về??? - Altezza bất ngờ và cũng buồn không kém.
- Mai mình sẽ mua vé chắc tầm trưa hoặc đầu giờ chiều sẽ xuất phát - Fine trầm tư suy nghĩ.
- Có cần mình đi cùng không???
- Không, cậu ở lại với Shine đi. Thân phận của thằng bé vẫn là bí mật.
- Được rồi, cậu phải cẩn thận đấy chừng ấy năm rồi mà vẫn chưa dứt ra được. Mình chỉ sợ về đó cậu chỉ toàn đau thương thôi - Altezza buồn bã nói.
- Đâu thể trốn tránh mãi được, với thế lực của hắn ta thì tìm ra mình cũng dễ dàng thôi - Fine nói một cách miễn cưỡng - Cũng khuya rồi cậu đi ngủ sớm đi, mình còn tí việc phải giải quyết nốt rồi mai còn đi nữa.
- Ừm nhớ nghỉ ngơi sớm đi nhá - Altezza thở dài đi ra ngoài và đóng cửa.
Sáng hôm sau...
Cạch...Altezza mở cửa bước vào thấy thiếu nữ tóc hồng đỏ đang gục xuống bàn làm việc và ngủ ngon lành.
- Con này, bảo thế rồi mà vẫn không chừa - Vừa nói cô vừa đắp cho cô gái đó một tấm chăn và nhẹ nhàng thu gọn bàn làm việc để cô ấy được ngủ dễ dàng. Altezza nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi ra ngoài.
- Dì à, mẹ con vẫn chưa dậy sao??? - Shine trong bộ dạng ngái ngủ đi xuống.
- Ừm hôm qua mẹ con còn thức khuya nên chắc tầm 8 giờ mới dậy. Cứ để mẹ con ngủ đi. Con cũng vệ sinh cá nhân rồi sửa soạn xuống ăn sáng.
- Vâng ạ - Shine vui vẻ trả lời trước khi đi vẫn không quên liếc mắt nhìn qua phòng của mẹ mình. Altezza cũng nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Khi hai dì cháu đang ăn, Altezza bỗng nhớ ra gì đó và bảo:
- Shine à, mẹ con sẽ đi công việc trong ba ngày nên chỉ có hai dì cháu mình thôi đó. Con có muốn nói gì với mẹ không???
- Dạ cũng không có gì cả, khi nào cháu muốn nói cháu sẽ gọi điện cho mẹ luôn. À dì bảo mẹ cháu hãy giữ gìn sức khỏe ạ.
- Được, ăn xong rồi chúng ta đi thôi - Altezza với chìa khóa xe dẫn Shine ra gara chở thằng bé đi học.
Một tiếng sau...
Ưʍ...Fine rụi rụi mắt tỉnh dậy. Cô lật đật ra khỏi phòng trông thấy căn nhà trống vắng liền đoán hai người họ đã đi rồi.
- Đã 8 giờ rồi à, mình cũng nhanh đặt vé rồi còn đi.
Cô vệ sinh ăn sáng mặc quần áo đi ra ngoài. Vừa mở cửa trông thấy Altezza đang định bước vào:
- Ủa, mình tưởng cậu đi làm rồi - Fine thắc mắc hỏi
- À mình xin nghỉ rồi, phải giúp cậu chuẩn bị nữa chứ. Mà cậu định đi đâu vậy??? Nếu là đi mua vé thì không cần đâu mình vừa mua rồi. Mình đặt vé lúc 1 giờ chiều - Vừa nói Altezza vừa đưa ra tấm vé máy bay hạng nhất cho cô.
- Cảm ơn cậu nha nhưng sao lại đặt vé hạng nhất thế không phải nổi bật quá à??? - Fine nhận vé và hơi bất ngờ.
- Có mỗi tấm vé mà không sao đâu. Với lại cậu nhìn lại bản thân xem suốt ngày công việc chả chịu nghỉ ngơi gì cả. Lên máy bay 3 tiếng mình muốn cậu yên tĩnh nghỉ ngơi với lại trong ba ngày này đừng có công việc gì nữa sang bên đó xả stress đi cho thư thả.
- Được rồi, được rồi mà. Mình biết rồi - Fine chán nản chấp nhận.
Fine và Altezza vào phòng thu xếp dọn đồ, cũng nhanh thôi vì Fine là người thích đơn giản cô không muốn nó quá cầu kì nên chỉ đem hai ba bộ và vài vật dụng cần thiết thôi. Sau khi dọn xong cũng tầm 10 giờ nên hai người cũng vác đồ ra xe và chọn một cửa hàng để ăn trưa. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả mà chủ yếu là Altezza lo lắng hỏi han dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất. Quả đúng là hoàng thượng chưa lo thái giám đã sốt ruột. Nhưng cũng không trách cô ấy được khi mà bạn thân mình về lại cái nơi đã khiến cậu ấy đau khổ mà đến bây giờ vẫn chưa quên. Đến lúc sắp lên máy bay, Altezza còn bồi thêm một câu:
- Sang đó mà gặp đôi cẩu nam cẩu nữ kia thì cậu cứ phang thẳng dép vào mặt họ, chị đây sẽ bảo kê cậu.
Phụt. Câu nói khiến cho cả Fine và những người xung quanh phải bật cười. Cô cũng đáp lại: - Được có gì chồng nhớ bảo vệ vợ đấy!!!!! Rồi xoay người đi vào trong. Trên khoang hạng nhất, vừa đặt cả thân người xuống ghế cô đã lim dim chìm vào giấc ngủ.
Năm giờ chiều...
Fine từ từ mở mắt. - Ưʍ...Mình đây là đang ở trên máy bay à???
Sau khi loát vài giây, cô đã nhận ra vậy mà năm giờ chiều mất rồi. Giấc ngủ này đã không biết bao lâu cô mới lại được ngủ ngon như vậy. Đúng vậy rất lâu rồi, lâu đến mức mà cô sắp quên rồi. " Ha!!! Cái muốn quên lại không quên được, cái không muốn quên thì lại quên. Mày đúng là vẫn chưa thể từ bỏ được. Anh ta không thuộc về mày, người anh ta thích là chị mày." Ngay lúc này, cô lại chỉ cười, cười một cách khinh bỉ. Cô khinh bỉ chính bản thân đã mù quáng đâm đầu vào thứ tình cảm đơn phương không có hồi kết này cũng khinh thường số phận trớ trêu đã cho cô gặp anh ta để rồi nhận lấy chỉ toàn là thống khổ và bi thương. Thông báo của cơ trưởng đã phá tan cái suy nghĩ tiêu cực của cô:
- Đề nghị mọi người chú ý an toàn, chúng ta đang chuẩn bị hạ cánh!!!
Vậy là đến nơi rồi. Được rồi bình tĩnh coi bộ dạng trên thương trường đâu rồi, không thể ủ rũ mãi được. Chị ấy lại lo mất. Sau khi xuống máy bay, Fine kéo vali đi ra ngoài. Nhìn người khác có người thân đến đón, lòng cô lại chua xót nhớ đến người mẹ của mình. Cô bắt taxi đi về. Trên đường đi không khỏi choáng ngợp, cô mới đi có ba năm không ngờ thành phố lại thay đổi nhiều đến vậy.
- Nhìn cô có vẻ như không phải người ở đây!!! - Bác tài xế sau khi chứng kiến khuôn mặt ngạc nhiên của cô thì thắc mắc.
- Dạ không, cháu là người ở đây thật. Ba năm trước cháu chuyển đến nơi khác sinh sống, bây giờ mới về. Không ngờ thành phố thay đổi nhiều thật.
- À, cũng không trách được hai, ba năm gần đây nghe nói có doanh nhân trẻ rất thành đạt, thu hút nhiều nhà đầu tư nước ngoài đã phát triển thành phố thành khu đô thị hiện đại như này.
" Vị doanh nhân kia chắc không phải là anh ta đó chứ" Fine đang chìm trong suy nghĩ thì giật mình:
- Bác tài xế, dừng xe hộ cháu một chút!!! - Cô vội vàng xuống xe gấp. " Không phải chứ??? Vừa rồi chỉ nhìn lướt qua nhưng rất giống anh ấy"