Giá Như Ngày Đó Em Không Yêu Anh

Chương 3: Gặp lại người quen hóa người lạ

Vừa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, Fine vội vàng nấp vào cái cột gần đó. Đằng xa là một người đàn ông trưởng thành khoảng tầm 27 28, mái tóc màu tím than tung bay trong gió che đi đôi mắt cùng màu đầy sắc lạnh. Anh đang đứng trước Cục dân chính có vẻ như đang đợi ai đó. Fine nấp ở đằng xa ánh mắt không khỏi xúc động. Cô tưởng là sau 3 năm trời ròng rã không gặp, tình cảm đã phai nhạt đi nhưng không nó chỉ ngủ sâu bên trong đến bây giờ mới trào ra khiến cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Bỗng một cô gái mái tóc màu hồng rực rỡ từ trong Cục chạy ra ôm chầm lấy chàng trai kia. Trong cái ánh mắt đó hiện lên một tia ấm áp kèm theo sự nuông chiều mà chàng trai đó đưa tay lên xoa đầu cô gái kia. Fine đứng từ đằng xa bàng hoàng " Anh ấy vậy mà lại kết hôn rồi. Ha!!!! Mày còn tự đa tình gì nữa, chấp nhận sự thật đi!!!!! " Dù đã cố gắng mạnh mẽ nhưng những giọt nước mắt vẫn tự động rơi xuống làm cô không kiềm được. Bỗng bác tài xế gọi thúc giục, cô đành gạt nước mắt rồi vội lên xe. Cô lại không hề biết khoảnh khắc cô lên xe, anh ta quay đầu sang đã nhìn thấy cô, tuy không nhìn được hết nhưng cũng nhìn thấy được mái tóc màu hồng đỏ nổi bật khiến anh ta trầm ngâm. Khoảng 6 rưỡi, cô đã về được đến nhà. Nhìn lại căn nhà thân thương không mấy thay đổi so với lúc cô rời đi, những kỉ niệm tưởng như đã bị quên lãng lại lần nữa hiện về khiến cô không khỏi nghẹn ngào. Cô đi đến cửa với tay mò dưới đáy chậu cậy gần đấy. " Không có ở đây, trong nhà chưa sáng đèn xem ra chị ấy chưa về rồi. Đành đợi ở ngoài vậy." Fine thở dài rồi đi đến ngồi trên bậc thềm. Cô ngồi lẳng lặng nhìn những cảnh vật xung quanh thay đổi thế nào trong kí ức của cô. Đang mải say sưa ngắm nhìn, điện thoại reo lên. Mở ra xem thì thấy Altezza gọi tới liền bắt máy:

- Cậu gọi cho tớ có việc gì không????

- Phải có việc mới gọi cho cậu được à??? - Altezza bên kia tỏ ra bất mãn.

- Được rồi xin lỗi được chưa!!!!!! - Fine bất lực.

- Cậu đến nơi thuận lợi chưa đấy????? Shine thằng bé lo lắm đấy, cứ giục mình hoài.

- À, mình đến nơi rồi đang ở trước nhà.

- Sao không vào????

- Chị ấy chưa về.

- Gọi điện đi chứ, ở ngoài lâu thế không tốt đâu.

- Không sao, mình khỏe chán. Với lại chắc Rein chị ấy đang làm việc, mình không muốn làm phiền.

- Cậu đấy cứ toàn nghĩ cho người khác chả chịu nghĩ cho bản thân gì cả. Phải biết quý trọng bản thân chứ. Cậu mà lúc về bị bệnh là Shine nó lại sốt ruột cho coi.

- Đâu có mình vẫn nghĩ cho bản thân mình mà.

- Coi kìa!!!!! Cái người lúc nào cũng làm việc đến khuya mà cũng nói được câu này à????? - Altezza chế giễu.

- Đâu trách mình được, nhiều công việc thật mà. Shine đâu rồi, cho mình nói chuyện với thằng bé một chút đi!!!! - Fine chuyển chủ đề. Nói rồi Altezza đưa điện thoại cho thằng bé.

- Mẹ!!!!!

- Shine, mẹ đây!!!! - Fine nói với chất giọng vô cùng dịu dàng.

- Mẹ vẫn ổn chứ????? - Thằng bé lo lắng hỏi.

- Mẹ vẫn ổn. Xin lỗi đã khiến con lo lắng!!!!

- Không sao đâu ạ!!!! Mẹ cũng nghe dì Altezza nói rồi đó, hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện tiền nong đâu phải mỗi mình mẹ gánh đâu, còn cả dì và con nữa. Con sẽ phụ cho mẹ đỡ vất vả.

Nghe đến đây nước mắt cô trực trào ra, phải rồi, cô đâu có một mình cô đã có gia đình, có những người yêu thương thực sự.

- Ừm, cảm ơn con - Fine gạt nước mắt đi rồi nói. - Con có muốn quà gì không, để mẹ mua cho?????

- Thực ra đối với con chỉ cần mẹ là đủ. Nhưng nếu mẹ muốn, con sẽ nhận món quà này.

- Hừ!!!! Dẻo miệng!!!!!

- Tạm thời con chưa nghĩ ra. Bao giờ nghĩ ra con sẽ gọi cho mẹ.

- Được!!!! - Fine vui vẻ đồng ý.

Bỗng ở bên kia đầu máy có tiếng hét làm cô bị choáng: SHINE!!!!!! CÓ NHANH LÊN CHO DÌ CÒN NÓI CHUYỆN VỚI MẸ CON KHÔNG??????

Shine vội nói: - Thôi tạm biệt mẹ nhé!!!! Dì Altezza đang giục gắt quá. Con nhớ mẹ nhiều lắm. - Rồi đưa máy cho Altezza.

- Mẹ cũng nhớ con!!!!!

- Rồi sao???? Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt thằng bé được????!!!!!!!!! - Fine lật mặt rất nhanh.

- Thì muốn hỏi xem cậu còn ổn không???? Sắp gặp lại anh ta rồi còn gì!!!!!!

- Không cần sắp đâu!!!! Chiều nay mình vừa gặp rồi - Fine ngán ngẩm nói.

- Cái gì??????????????????? Ổn không?????

- Cũng ổn!!!!! Chắc vậy - Cô nói với chất giọng miễn cưỡng như đang an ủi bản thân mình.

- Đừng nói dối nữa. Sống cùng với cậu bao lâu mình còn không nhìn ra sao???? Thằng bé không có ở đây đâu mà lo.

- Có vẻ như anh ấy sắp kết hôn. Mình đã chết tâm hẳn rồi.

- Với ai???? Chị cậu à????

- Hình như là không, mình thấy một cô gái tóc hồng.

- Được rồi. Không nhắc đến tên đó nữa. Xui xẻo chết đi được. Khi nào ra thăm mộ dì nhớ thắp hộ tớ nén nhang nữa nhé. Thôi tạm biệt nhé!!! Không thằng bé lại nghi ngờ.

Vừa cúp máy, từ đằng xa có một chiếc xe ô tô phóng đến gần và dừng ngay trước lối đi vào. Fine vốn ngồi dưới bậc thềm, hai bên đều bị hàng hoa che hết nên mãi đến khi xe dừng lại, cô mới nhận ra mà đứng dậy. Người ngồi trong xe khi nhìn thấy cô có vẻ rất ngạc nhiên. Cánh cửa bên ghế phụ bỗng mở ra, người con gái tóc màu xanh biển vội chạy ra ôm chầm lấy cô.

- Fine!!! Sao em về mà không báo để chị ra đón còn bắt em đợi như thế này.

Cô gái trước mặt ngoại trừ màu tóc xanh và đôi mắt màu ngọc lục bảo ra đều giống y đúc Fine không ai khác chính là Rein - chị gái sinh đôi của cô. Nếu như Rein dịu dàng, rực rỡ như ánh mặt trời thì Fine tĩnh lặng, phảng phất nỗi buồn man mác như mặt trăng. Tuy sinh đôi nhưng hai người lại như thái cực âm dương khác biệt. Nhìn người chị sinh đôi lâu ngày không gặp của mình, cô ân cần:

- Không sao, em cũng vừa mới đến thôi. Với lại em sợ lại làm phiền lúc chị đang bận.

Lúc này cô mới nhìn lên, anh chàng đang đứng dựa vào chiếc xe và nhìn về phía bọn cô không ai khác chính là người cô đã nhìn thấy ở Cục dân chính - Shade. Cô gật đầu chào như lâu không gặp lại người quen. Rein chào tạm biệt anh rồi kéo cô vào nhà. Sau khi hai người vào rồi, Shade vẫn đứng trầm ngâm nhìn cánh cửa một hồi lâu rồi mới đi.

- Xin lỗi em nhá!!! Tại vì em không báo trước nên chị không kịp chuẩn bị phòng. Vả lại căn phòng đó cũng lâu chưa dọn dẹp nên hôm nay em ngủ tạm với chị nhé.

- Không sao, là lỗi của em mà. Với lại chị cũng không cần dọn dẹp đâu. Em chỉ ở đây có ba ngày rồi về.

- Hả?????? Sao em không ở đây lâu hơn đi, một tháng cũng được.

- Em còn có công việc ở bên đó nên không được đâu. Chị không cần lo thỉnh thoảng em vẫn sẽ về thăm.

Sau khi hai người ăn tối và tắm rửa xong, thì đến giai đoạn đi ngủ. Mà lúc này lại xảy ra sự cố, thành ra hai người phải ngủ chung một phòng. Mặc dù có hơi khó xử nhưng cô vẫn chấp nhận chung phòng. Cả căn phòng chìm trong im lặng không ai nói gì. Bỗng Rein mở lời trước:

- Ba năm nay em sống vẫn ổn chứ???

- Lúc đầu mới sang có hơi chật vật nhưng hiện tại đã có công việc ổn định rồi.

- Ừm, thế là chị yên tâm rồi.

Hai người lại rơi vào im lặng. Cả hai đều biết đối phương chưa ngủ nhưng lại chả giám trả lời. Không biết từ bao giờ hai chị em họ lại trở nên xa lạ như vậy mặc dù lúc trước cũng không nói với nhau nhiều nhưng họ lại thể hiện bằng hành động. Họ cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, hai người đã dậy làm xong xuôi mọi việc và hiện tại họ đang ở trước mộ của người mẹ. Fine quỳ rạp xuống rơi nước mắt, Rein cũng hiểu ý mà tránh cho cô ấy ở một mình.

- Mẹ, con gái bất hiếu về rồi đây. Là con có lỗi đã không phụng dưỡng, phụ giúp cho mẹ được gì. Thậm chí đến phút cuối cùng cũng không ở bên mẹ được. Nếu có kiếp sau con sẽ phụng dưỡng mẹ thật tốt.

Sau khi thắp nén nhang và đặt bó hoa trước mộ, cô đã đứng nhìn rất lâu rồi mới rời đi. Nghe Rein kể lại sau khi mẹ mất là Shade lo toan xử lí mọi việc, thậm chí cả việc chôn cất trong cái nghĩa trang sang trọng thế kia cũng là một tay anh ta lo liệu. Tuy không muốn dính dáng gì nữa nhưng có vẻ cô phải cảm ơn anh ta một chuyến rồi.

Rein nhìn hồi lâu mới bắt chuyện:

- Xin lỗi, lúc trước chị không biết là em cũng thích anh ấy. Nếu biết chị chắc chắn sẽ không đồng ý rồi.

- Chính vì chị như vậy nên em mới không nói. Với lại mọi chuyện đã qua rồi.

- Hiện tại bọn chị đã chia tay. Cả hai giờ chỉ còn là bạn thôi. Hi vọng em đừng hiểu lầm.

- Hiểu lầm gì chứ???? Chị quyết định như thế nào em đều ủng hộ!!!!!!!!!!!!

- Em.... còn yêu Shade không???? - Câu nói của Rein khiến cô giật mình, cúi mặt xuống không đáp. Lưỡng lự hồi lâu cô mới mở lời một cách khó khăn:

- Em có con rồi!!!!!!

Lần này đến lượt Rein chấn động, cô bàng hoàng đến nỗi phanh xe gấp rồi quay sang nắm lấy hai vai của Fine lắc qua lắc lại:

- CÁI GÌ???????? Em kết hôn rồi??????!!!!!!!!!!!!! Sao không nói gì với chị????

- C...C...Chị... bỏ em ra đã, c...chóng mặt quá!!!!!! - Fine lấy tay đỡ đầu rồi nói.

Như nhận ra, Rein vội vàng thả tay: - Xin lỗi!!!!! Vừa rồi chị hơi kích động. Em không sao chứ??????

- Em không sao!!!!! Chị lái xe tiếp đi em kể cho.

Vừa dứt lời cô chị bật ga tiếp tục lái xe.

- Thật ra cũng không có gì tốt đẹp đâu. Ba năm trước, sau khi vừa đến nước Y em được anh ấy giúp đỡ, quen nhau vài tháng, chúng em đã quyết định hẹn hò rồi cuối năm kết hôn. Em còn có một người bạn cùng sống chung với vợ chồng em nữa. Xảy ra một số chuyện nên một năm trước bọn em đã li hôn rồi. Con là em nuôi, tháng anh ấy vẫn gửi tiền cho. Hiện giờ ba bọn em đang sống chung với nhau.

Fine vừa kể vừa thấy nể phục trí tưởng tượng của mình " Không ngờ viết truyện lại dùng vào hoàn cảnh như thế này=_=".

- Hiện giờ em đang làm gì???? Nếu có khó khăn thì hai mẹ con về đây chị nuôi cho.

- Em không muốn phiền làm chị đâu, số tiền đó chị còn trang trải cuộc sống nữa. Em đang làm nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng, thu nhập cũng ổn cộng thêm của con bạn với tiền trợ cấp của chồng cũ cũng đủ rồi.

- Nếu em đã nói vậy thì thôi. Nhưng sau này về đây chơi, em phải dẫn thằng bé về cho chị xem thế nào. Nếu có thể dẫn cả bạn em về nữa.

- Để em xem khi nào rảnh thì về. Còn ngày giỗ của mẹ chắc chắn là phải về rồi - Fine quay ra ngắm nhìn cảnh bên ngoài chợt nhận thấy gì đó - Hình như đây đâu phải đường về nhà mình???????!!!!!!!!!!!!!!

- À, chị quên không nói với em. Hôm nay chúng ta đi ăn ở nhà hàng, là Shade mời.

- Không được, thế thì làm phiền anh ấy rồi. Chuyện tang lễ cũng là anh ấy lo liệu. Chị phải từ chối chứ!!!!!!

- Nếu là bình thường thì chị đã từ chối rồi. Nhưng hôm nay em về, phải ăn chơi thỏa thích chứ. Nói thật thì chuyện đi ăn này là anh ấy đề xuất ấy. Nên là làm ơn điiiii, đi đi mà!!!!!!! Coi như là vì chị đi - Rein nắm lấy tay cô nũng nịu nói.

- Haiz!!!!!! Được rồi, chỉ lần này thôi đấy. - Fine chịu thua trước sự nài nỉ này.

- Yeah!!!!!!!!! Fine của chị là tuyệt nhất.

Tại nhà hàng nào đó...

- Anh ta có bảo với chị là ở bàn nào chưa? - Fine đi đến quầy lễ tân.

- Không có ở dưới đây đâu!!!!! Shade bảo anh ấy đặt phòng riêng rồi - Rein quay sang hỏi cô lễ tân - Xin chào!!!! Cho hỏi phòng 310 ở đâu ạ???

- Xin lỗi cô nhưng phòng này có người khác đặt rồi. - Cô lễ tân kiểm tra lại phòng báo lại.

- À không phòng này là bạn tôi đặt không phải tôi. Chúng tôi hẹn nhau ở đây.

- À dạ, xin lỗi. Thẻ của quý khách đây ạ!!!! - Không sao!!!!!!!!!!!

Mở cửa bước vào, hai người đã thấy Shade đã ngồi sẵn ở đấy đang bấm điện thoại.

- Đến sớm vậy???? Em tưởng giờ này anh vẫn đang ở công ti - Rein kéo Fine lại ngồi cạnh Shade - Đây em ngồi đây đi!!!

- Cũng chỉ vừa mới tới thôi!!!! ( Xạo nha anh¬_¬)

- Còn nhiều chỗ mà!!!! Chị ngồi đây đi em ra chỗ khác cũng được!!!! - Toan định đứng dậy thì bị Rein kéo xuống.

- Cứ ngồi đây đi có làm sao đâu!!!!!! Shade cũng có kêu gì đâu???? Đúng không?????

Shade rời màn hình điện thoại mà liếc sang chỗ hai người rồi nhanh chóng lại nhìn vào điện thoại tiếp: - Ờ cứ ngồi ở đó đi! Có sao đâu.

Thấy vậy cô đành miễn cưỡng ngồi im. - Vậy chúng ta gọi món nhé!!!!! - Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Rein đành chuyển chủ đề.

- Em muốn ăn món gì????

- Em không kiêng gì, nên món nào cũng được - Fine nói rồi cầm tờ thực đơn suy nghĩ.

Đang định quay ra hỏi Shade thì anh ta đã nhanh chóng nói trước : - Hai người cứ gọi món mình thích đi. Tôi sao cũng được - Rein nghe câu trả lời mà cũng bất lực. Bộ hôm nay hai người họp bàn gì hay sao mà đồng bộ thế. Sau khi ăn và trò chuyện vui vẻ xong, ba người rời khỏi nhà hàng. Nói là trò chuyện nhưng thực chất chỉ là hai chị em nhà Sunny thôi, còn anh chàng kia chỉ ngồi xem điện thoại. Thoạt nhìn thì tưởng anh đang bận công việc nhưng nào ai có ngờ điện thoại chỉ là cái cớ, anh vẫn luôn nhìn sang chỗ người nào đó và nghe cuộc trò chuyện của hai người không xót một câu nào. Vừa ra khỏi nhà hàng, Shade đã mở lời: - Hai người tối nay có muốn đến Club Star không???? Nghe xong, Rein lưỡng lự hồi lâu: - Chuyện này....

- Cứ đi đi không sao đâu. Dù sao cũng mới về nước, em cũng muốn đi cho khuây khỏa chút. Lúc trước công việc quấn thân nên không có thời gian đi.

- Nhưng mà....chỗ đó...có hơi...

Không đợi Rein nói xong, Fine qua bên Shade ngỏ lời đồng ý đi.

- Haiz... Đến lúc đó đừng bảo chị không nhắc em - Rein bất lực. Fine lúc này vẫn ngây thơ không biết gì🤨.

Đến tối, trước cửa Club Star....

Fine lúc này đang rất ngỡ ngàng, năm đó lúc cô đi nơi này rất là bình thường không ai biết tới vậy mà giờ nó đã phát triển sầm uất to lớn thế này. Cô lại nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, chỉ có chiếc áo sơ mi và chiếc váy đơn giản, rồi lại nhìn sang hai người bên cạnh. Người thì khoác lên mình bộ vest lịch lãm, người mặc một chiếc váy trang trọng thanh lịch, trang điểm vào càng thêm nổi bật giữa chốn đông người. Rein đặt tay lên vai cô mà nói:

- Chị đã bảo mà không nghe!!!!!

- Em hối hận rồi!!!!!!>﹏< Giờ quay lại còn kịp không???? - Nói rồi cô định quay đầu đi về nhưng bị Rein túm lại rồi kéo vào bên trong: - Muộn rồi!!!!!!

Trong một căn phòng vip trên tầng cao nhất, có hai người đàn ông đang ngồi ở trong này. Bỗng cánh cửa mở ra, hai người họ ngước lên nhìn rồi vui vẻ nói: - Lão đại, anh đến rồi.

- Ờ!!!! - Shade trả lười một cách hờ hững, theo sau là hai cô gái. Hai người trong phòng tò mò: - Đây là ??????????

Ba người ngồi xuống ghế. Anh mở lời: - Rein thì hai người biết rồi. Còn đây là Fine. Cô ấy là em song sinh của Rein mới về nước hôm qua.

Một chàng trai nhanh nhảu: - Xin chào!!!! Tên tôi là Valent Cenmet!!!! Hân hạnh được gặp cô - rồi đưa tay về phía cô. Fine thấy vậy cũng nhẹ nhàng bắt tay anh: - Chào anh!!!!!!

Valent trong chốc lát đứng hình. Đúng là hai người họ rất giống nhau!!!!! Nhưng chỉ là bề ngoài thôi, tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu cô chị hòa đồng, vui vẻ, hoạt bát thì cô em lại nhẹ nhàng, trầm lặng mang theo nét u buồn phảng phất. Không hiểu sao anh lại bị cô em thu hút hơn. Nhận thấy cái bắt tay hơi lâu, Fine cố giựt ra nhưng sức anh ta khỏe quá. Rein đứng lên tách hai người ra, quay sang trách móc: - Valent, cậu làm vậy là có ý gì hả?????

Valent lúc này mới sực tỉnh: - Xin lỗi, tôi hơi thất thần, có làm đau cô không????

- Không sao, tôi không để ý đâu!!!! - Fine liền lắc đầu. Toàn bộ hành động vừa rồi đã thu hết vào tầm mắt của Shade. Ánh mắt anh ta hiện lên tia khó chịu. Anh chàng còn lại liền đứng lên thay đổi bầu không khí ngượng ngùng này.

- Xin chào!!!! Còn tôi là Auler Windmill!!!!!!!!!! Đã lâu không gặp!!!!!!!!!!!

Fine lúc này cũng hơi ngờ ngợ: - À, ừm...chúng ta có quen nhau sao??????

Auler nghe vậy cũng bật cười: - Chắc có thể cô quên rồi nhưng mà hồi trước tôi hay đi cùng Shade mà.

Fine lúc này mới lục lại trong trí nhớ của mình: - Có phải là anh chàng đeo kính lúc nào cũng ngơ ngơ không???? - PHẬP!!!!! Có thể cô không để ý nhưng câu nói này là sát thương chí mạng đối với anh chàng kia khiến anh ta ngồi rụp xuống ghế. Không những thế, Shade còn sát muối thêm: - Còn không phải sao???? - PHẬP!!!! Thanh niên kia đã phụt máu mà die tạm thời.