Giá Như Ngày Đó Em Không Yêu Anh

Chương 11

Fine bực bội bước vào liếc nhìn Wendar lững thững theo đằng sau.- Số phòng??

- 1578! - Buồn tủi đưa chìa khóa

Đang định đi lên thì Fine nhớ ra gì đó.

- Anh đặt mấy phòng??

- Một phòng! Sao vậy?? - Vẫn chưa hiểu gì.

Biết ngay mà! Cái con người này có bao giờ làm ăn đàng hoàng đâu. Chán chả muốn nói ( hành động ) nữa. Cô ném chìa khóa cho Wendar rồi đi ra chỗ lễ tân.

- Xin lỗi!!! Khách sạn còn phòng trống không?? Tôi muốn đặt phòng.

- A!! Xin lỗi quý khách. Cho hỏi chồng cô đâu rồi ạ?? Ở đây là khách sạn tình yêu. Một gia đình chỉ có một phòng.

- Tôi muốn hai phòng. Thêm bao nhiêu tiền cũng được!! - Fine giận quá mất khôn. Cái gì cơ??? Khách sạn tình yêu?? Wendar, anh được lắm!!

- Xin lỗi quý khách. Đây là quy tắc của khách sạn. Chúng tôi không làm trái được - Nhân viên lễ tân bất lực. Đây là gia đình cãi nhau đi?!!

- Thôi, một phòng cũng được mà. Tôi xem rồi, rộng thoải mái - Wendar vội ra can ngăn và không quên dụ dỗ bằng một cú nốc ao - Tối tôi dẫn cô đi ăn, bao nhiêu cũng được.

...

Một sự im lặng bất ổn. Phải biết trong đầu Fine đang đấu tranh tư tưởng vô cùng gay gắt. Cuối cùng sự thắng thế vẫn nghiêng về đồ ăn. Fine quay người đi về phía cầu thang. Wendar đằng sau cười thầm. Anh đã bao nhiêu lần chọc cô rồi mà đến bây giờ vẫn toàn mạng. Tất cả là nhờ gì. Nhờ tiền, phải, có tiền anh mới giở chiêu trò được chứ. Thật nham hiểm, toàn lợi dụng điểm yếu người ta. Thế là hôm đó Wendar phải tốn đống tiền để dỗ Fine.

Sáng hôm sau, ở khách sạn nào đó đang có một sự cố khó nói. Khụ...khụ... Tiếng kho khan phát ra trong một căn phòng. Vâng chính xác là có người bị ốm cụ thể hơn chính là Shine. Fine lo lắng đến mức cuống cuồng cả lên. Hôm qua vẫn bình thường mà. Wendar đành an ủi cô là có thể thằng bé không kịp thích nghi với khí hậu ở đây. Và thế là hai mẹ con đành phải đến bệnh viện một chuyến. Chắc ai cũng thắc mắc Wendar tại sao không đi. Dĩ nhiên là vì Fine không cho rồi. Mặc dù đã dỗ ngọt, bồi thường bằng đồ ăn rồi nhưng mà khó mà để cô hết giận hẳn được.

----------------------------------------------------------------------------

Bệnh viện Loice...

Fine bế Shine trên tay vội vã chạy đến khu lễ tân làm thủ tục. Sau khi xem xuất trình của cô, nhân viên có phần kinh ngạc nhưng nhanh chóng quay lại nét mặt bình thường, bảo cô đi đến căn phòng cuối hành lang tầng ba. Đứng trước cửa phòng, Fine hơi chần chừ. Lúc nãy cô đi qua mấy căn phòng ai nấy đều đứng đầy chỗ. Vậy mà phòng này vắng vẻ không có một ai. Nhưng rồi nghe tiếng ho khan dữ dội của thằng bé, Fine gạt bỏ suy nghĩ qua một bên mà nhanh chóng bước vào.

- Xin phép ạ!!

- Lâu rồi không gặp, Fine!!

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô ngước lên nhìn. Ai vậy nhỉ?? Nhìn mặt có hơi quen?!! Mái tóc màu tím than? Cô có quen ai ở nhà Moon ngoài Shade sao?? Chẳng lẽ...

- Th...Thầy Daplus??

- Ừm, vẫn may là em còn nhớ tôi. Nhưng giờ tôi không còn làm thầy giáo nữa nên đừng gọi tôi như thế nữa!!

- Thế thì chú!!

PHẬP!!! Một phát xuyên tim!! Thật đỉnh cao!! Fine phải nói rất biết cách khịa người khác.

- E hèm!! Nhìn tôi già như vậy à???

- Chú gần ba mươi còn gì 😒??

- Nhưng mặt tôi vẫn còn trẻ mà!!

- Cho dù là vậy thì tôi vẫn nhỏ tuổi hơn Shade Moon, mà anh ta lại là bạn trai cũ đồng thời là bạn của chị tôi, chú còn là chú của Shade nên theo vai vế tôi gọi chú là đúng rồi.

- Chỉ là bạn trai cũ thôi, không còn quan hệ gì, nên hãy gọi tôi là anh đi!!

- Tôi thấy chú vẫn thích hợp hơn - Fine kéo ghế ngồi - Mà chú xem giúp cháu bệnh thằng bé trước đi!! Đây là lần đầu tiên nó ốm nặng như vậy!!

Daplus đưa tay mở miệng Shine quan sát: - Con của em à??

Fine gật đầu. Daplus cố gắng kiềm chế: - Chồng em đâu mà để có hai mẹ con đi??

Fine hơi giật mình. Cô nên nói thế nào bây giờ. Vốn là cô không cho Wendar đi cùng cơ mà.

- À ờm thì... anh ấy có việc bận!!

- Hôm qua thằng bé có ăn gì lạ không??

- Không có, qua thằng bé ăn có mấy món mà tôi vẫn ăn nữa mà!!

- Xem nào khả năng cao là không kịp thích nghi với khí hậu ở đây! Qua hai người mới về nước đúng không??

Fine gật đầu. Ủa mình đã nói đâu sao anh ta biết mình mới về nước.

- Sao chú biết tôi mới về nước??

- À, Shade bảo cho tôi - Daplus tay vẫn viết lách gì đó. Cũng phải nhỉ?? Chú cháu cơ mà!!

Daplus đưa tờ giấy cho Fine bảo cô xuống tầng một chỗ hiệu thuốc bảo kê đơn như thế này.

- Thằng bé vẫn còn nhỏ, hãy giữ đủ ấm vào!!

Fine lắng nghe rồi cúi chào tạm biệt ra ngoài. Daplus vội giữ cô lại:

- Khoan đã!! Khó khăn lắm mới gặp lại được, em cho tôi số điện thoại để liên lạc!!

- Nhưng chúng ta có chuyện gì để nói sao??

- À thì... trao đổi số để bao giờ thằng bé bị bệnh thì gọi tôi. Em cũng biết là bệnh viện rất đông mà. Với lại cả cái bệnh viện này chả có ai tay nghề tốt hơn tôi đâu.

Fine thấy cũng hợp lí liền cho anh cách thức liên lạc. Sau khi lấy thuốc xong lên xe ngồi, Fine lấy điện thoại ra nhắn cho Rein. Mới mở lên, Fine không khỏi bất lực. Chị ấy đặt cái biệt danh này lúc nào vậy chứ??O_O...O_O

Em gái bé bỏng 🎀💎=> Người chị quốc dân ✨👑

" Chị

Chắc hôm nay em không sang được đâu!!

Shine đột nhiên bị ốm nên em phải chăm sóc thằng bé!!"

" Có nặng lắm không?? "

" Vẫn ổn. Em vừa đưa thằng bé đi khám xong.

Bảo là thằng bé không kịp thích nghi với khí hậu nơi đây thôi!! "

" Em vẫn chưa về đến nhà đúng không??

Rẽ đến nhà mình đi!!

Chị chăm sóc cùng cho!! "

" Ủa sao chị biết em chưa về??

Chị gắn camera quanh người em à?? "

" Ừ đúng đó. Chị là stalker tài ba đấy!!

Giờ em mới biết à?? "

" Ui sợ quá!!! 😱😱😱

Mà như vậy có sao không??

Em sợ phiền á?!! "

" Không sao, chị đang rảnh mà!

Cứ sang đây đi!!

Dù sao phòng em chị mới dọn dẹp mà!!

Đi đi đi 🥺🥺🥺 "

" Được rồi!! Em sang liền!! "

Haiz!! Fine tắt điện thoại thở dài bất lực. Chị cô làm nũng, cô vẫn là không kháng cự lại được, đành phải nhắn cho Wendar vậy.

Quý cô quyến rũ => Tổng tài ngầu lòi

" Anh làm gì thì làm đi.

Tôi về nhà, chắc tối mới về hoặc không?!! "

" Gì?!! Em bỏ tôi một mình thế mà coi được à?? "

" Thì sao?? Bộ trước giờ anh chưa sống một mình chắc?? "

" Thế tối rốt cuộc em có về hay không? "

" Chẹp!

Khó quá!! Tôi cũng không biết nữa!!

Để xem thế nào đã!!

Thôi đến nhà rồi, tôi tắt máy đây.

Anh tự lo đi!! "

" ÊÊÊÊÊ...

Khoan đã...

Chưa xong mà!! "

Quý cô quyến rũ đã off

Fine nhìn ra bên ngoài thấy Rein đang đi ra chỗ mình liền mở cửa xe. Rein thấy có hai người thắc mắc:

- Em rể đâu?? Sao lại để em đi một mình thế này??

Fine nổi cáu: - Ai em rể cơ chứ? Có phải anh ta lại nói linh tinh gì với chị rồi không??

Tối về phải xử anh ta một trận mới được. Đã bảo phải làm ăn đàng hoàng rồi mà.

- Không có!! Cơ mà hai người bọn em cãi nhau à??

...

Thấy Fine im lặng không nói gì, Rein khổ sở. Hai người còn từng kết hôn rồi đó?!! Có thể bớt trẻ con đi được không.

- Thôi, vào nhà đi!! Em đưa thằng bé lên phòng luôn đi. Chị đang nấu cháo rồi.

- Phiền chị rồi!! - Fine hơi rụt rè

- Không phiền, không phiền!! Là chị muốn làm mà. Chị muốn tận tay chăm sóc cho cháu mình mà. Ba năm rồi mới lần đầu nhìn thấy cháu mình, chị thấy mình nên làm gì đó thôi.

------------------------------------------------------------------

Phòng Fine...

Fine đang cằm khăn lau mồ hôi cho Shine. Rein mở cửa bước vào đặt bát cháo lên bàn.

- Cháo chị nấu xong rồi này!! Để đây bớt nóng rồi cho thằng bé ăn!

- Cảm ơn chị!!

- Đã bảo không cần khách sáo mà! - Rein cười xòa. Cô em gái bé bỏng của cô vẫn không thay đổi gì cả. Lúc nào cũng thấy mình làm phiền người khác rồi tự chịu nỗi đau một mình. Em có biết những lúc như vậy chị đau lắm không?!!

...

Rein vẫn im lặng chưa ra ngoài. Cô hơi lưỡng lự nhưng rồi bằng một cách thần kì nào đó, một sức mạnh vô hình đã tiếp sức cho cô thêm can đảm. Rein kéo ghế gần đó ngồi xuống.

- Em không thắc mắc tại sao bọn chị chia tay sao??

- Trước lúc em đi, hai người vẫn hạnh phúc mà. Cho dù có thắc mắc thật nhưng em làm gì có tư cách mà hỏi?? - Fine cúi mặt che đi khuôn mặt của mình nhưng rồi chợt nhận ra gì đó - Là do em sao??

Rein lắc đầu. Đó cũng là một phần nhưng phần lớn vẫn là cái khác.

- Quả nhiên lúc đó em không nên bất cẩn để lộ tình cảm của mình ra. Nhưng với tính cách của anh ta, làm gì có chuyện tự mở lời trước chứ??

- Thực sự không phải do em mà!! Là do chị. Trong lúc còn hẹn hò với Shade, chị đã gặp Bright mới về nước. Dáng vẻ ân cần chu đáo đó đã thực sự làm chị xao xuyến. Được một thời gian, chị thấy mình không nên dây dưa giữa hai người như vậy nên đã lấy hết can đảm nói chuyện với Shade. Nhưng điều làm chị bất ngờ là Shade chỉ tỏ ra một chút ngạc nhiên chứ không đau khổ gì cả, có lẽ đối với anh ấy, chị chỉ là trách nhiệm mà thôi.

Fine nhìn Rein kể lại, vai đang không ngừng run run. Cô vội ôm lấy người chị mà mình hết mực kính trọng. Rein bật khóc nức nở:

- Có phải chị tồi lắm không?? Ngay cả tình cảm cũng không rõ ràng?!!

- Không có. Đối với em, chị luôn là người tuyệt vời nhất, không ai có thể thay thế. Chị làm gì em đều tôn trọng và ủng hộ hết mình mà.

- Em nói dối. Nếu vậy tại sao ba năm trước em đột nhiên bỏ đi mà không nói một lời nào chứ?? Rõ ràng là em rất giận chị.

Fine chợt khựng lại. Một hồi ức mà cô muốn quên đi lại lần nữa hiện ra.

----------------------------------------------------------------

Ba năm trước...

- Ể??? Tiệc sinh nhật?? - Fine ngạc nhiên khi nhận thiệp mời mà Rein đưa cho.

- Ừm!

- Nhưng sao lại là em chứ? Em với Auler còn chẳng thân quen nữa.

- Có quen mà, không thân cũng chả sao. Điều quan trọng nhất là em được mời mà. Chắc vì em là em của chị. Nhưng người ta đã cất công mời, chị nghĩ em nên đi đi.

- Vâng, em đi mà. Chẳng qua là em không biết nên tặng quà gì nữa?

- Được rồi, để chị hỏi anh ấy cho. Dù sao tặng quà chủ yếu là ở tấm lòng.

- Cảm ơn chị!!

Fine thở dài nhìn vào thiệp mời cầm trên tay. Sinh nhật đúng lúc ghê, còn hơn hai tuần nữa là cô tốt nghiệp rồi. Đang cày đầu chạy deadline vậy mà... Nhưng chủ yếu là cô không muốn đến đó lại đυ.ng phải Shade, lại phải nhìn hai người bọn họ tình tứ. Nghĩ đến thôi mà lòng cô lại đau như cắt. Cô đã trốn rất nhiều lần để không phải chứng kiến nhưng rốt cuộc là tránh đến mấy vẫn bắt gặp nhiều lần khác. Cô đã rất nhiều lần tự nhủ phải buông bỏ tình cảm đơn phương này nhưng không bỏ được. Mỗi lần gặp Shade là cô có cảm giác tình cảm chỉ ngày càng sâu đậm thêm thôi.

Vài ngày sau...

Fine ngao ngán nhìn lên tòa nhà cao tầng phía trước. Không hổ danh là bạn thân của Shade Moon, gia thế cũng không hề thua kém chút nào. Bao hẳn tầng cao nhất luôn. Fine nhanh chóng bước vào.

Bên trong, Shade và Rein đang đứng nói chuyện với Auler - nhân vật chính của bữa tiệc. Tuy rằng nói chuyện nhưng ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chỗ lối ra vào như đang muốn tìm kiếm gì đó. Vốn dĩ anh định đến nhà đón cả hai chị em, ai ngờ Fine lại ở trên trường. Nghe Rein bảo hình như bị bạn giữ lại làm gì đấy và bảo hai người đến trước. Cái thiệp mời ấy là anh bảo Auler mời cô. Để rồi khi nhìn thấy thứ mình muốn thì lại ngạc nhiên vội quay mặt đi chỗ khác. Mặt vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì nhưng vành tai lại đỏ lựng hết cả lên. Fine đưa thiệp mời cho nhân viên xem rồi bước vào. Hôm nay cô diện bộ váy màu tím.Điều đó càng nổi bật mái tóc màu đỏ hồng của cô. Mái tóc được buộc hai bên hằng ngày nay được buông xõa xuống. Hai lọn tóc được kết lại kẹp ở đằng sau bởi một chiếc nơ màu xanh nhẹ nhàng. Tất cả mọi người đều trầm trồ trước sắc đẹp của cô. Trong khi đó chính chủ vẫn chưa nhận thức được bản thân đang bị mọi người nhìn chằm chằm.

Rein đi đến chỗ em gái mình, cầm tay khen ngợi.

- AAAAAAA!! Hôm nay Fine của chị xinh quá!!

- Không có, em thấy bình thường mà! Trái lại chị mới xinh đẹp đấy!

Fine cười trừ. Nói thật mấy đứa bạn giữ cô lại kí túc xá sau khi nghe tin cô sắp đi dự sinh nhật người bạn. Thế là chúng nó trang điểm, sửa soạn, làm hết cho cô. Ngay cả bộ váy nay cũng là của đứa bạn cho mượn. Cô không hiểu chúng nó làm gì mà lâu thế, làm cô vừa xong lại phải chạy tức tốc tới đây chưa kịp xem bản thân thành ra như thế nào rồi. Lại nói hôm nay chị Rein mặc bộ đồ này rất hợp đi. Cảm giác nó sinh ra là dành cho chị ấy, chị ấy vốn là người luôn tỏa sáng mà.- Thật là!! Bảo sao đứa bạn lại giữ em ở lại rồi đấy?!! - Rein bất lực mở điện thoại vào chế độ camera ra cho Fine xem.

Nhìn người con gái trước màn hình, Fine hơi ngỡ ngàng. Đây thực sự là mình sao?? Nhìn khác thật!

- Sao? Tin chị chưa??

- Ừm! Nhưng chị vẫn xinh hơn nhiều!

- Thật là hết nói nổi em!! - Rein đặt tay lên trán bất lực rồi kéo Fine ra chỗ hai người kia - Thôi!! Ra chỗ Shade với Auler đang đứng đi.

- Cảm ơn anh đã mời tôi!! Sinh nhật vui vẻ!! - Fine cười nhẹ đưa món quà mà mình đã chuẩn bị.

Auler hào hứng nhận lấy không quên nói lời cảm ơn. Chưa cười được ba giây, Auler liền cảm thấy lạnh gáy. Đằng sau có sát khí?!! Lặng lẽ quay đầu lại, Auler bắt gặp cái nhìn sắc lạnh đến từ Shade. Ủa?? Mình có làm gì sai à??

- Xin lỗi anh nhé! Món quà của tôi hơi bình thường! - Fine ngại ngùng

- K...Kh...Không sao cả! Quan trọng nhất vẫn là tấm lòng mà!! - Auler rùng mình. Hình như sát khí tăng lên hay sao ấy.

Đợi hai chị em nhà Sunny đi rồi, Shade lặng lẽ đặt tay lên vai thằng bạn thân của mình làm cậu ta không ngừng run rẩy.

- B...Bình tĩnh! Có gì từ từ nói!

- Có gì để nói à?? - Shade nghiêng đầu nhìn Auler rồi lại nhìn đến hộp quà trên tay mà Fine vừa đưa - Tôi lấy cái này!

Chưa để thằng bạn kịp định hình, Shade đã cướp lấy hộp quà rồi đi mất. Ăn cướp trắng trợn vậy!!

...

Shade đứng một góc khuất nhâm nhi ly rượu trên tay. Đáng lẽ lúc này anh nên đứng nói chuyện với thằng bạn hoặc ở bên cạnh Rein - bạn gái của mình chứ. Tại sao lại đứng lẻ loi một mình thế kia?? Hẳn là anh ta đang muốn quan sát ai đó. Trái lại xung quanh anh ta toát lên vẻ khó gần kèm theo sát khí nghi ngút, ai lại gần được mới lạ.

Qua bên Fine, sau khi tặng quà cho chủ nhân bữa tiệc xong, cô định âm thầm chuồn về. Nhưng lại thôi, nhỡ đâu chị Rein tìm lại không thấy cô. Thế là cô đành chọn một chỗ ít người rồi thưởng thức món ăn - điều quan trọng nhất với cô mỗi khi nhắc tới bữa tiệc. Hơn hết đây lại là món ăn được đặt làm riêng từ nhà hàng năm sao phải khác chứ. Cô phải ăn uống thỏa thích mới được. Đang thưởng thức miếng bánh kem socola ưa thích của mình, Fine giật mình khi một vòng tay đột nhiên ôm lấy eo cô. Chiếc cằm của người kia dựa lên vai của cô kèm theo đó là hơi thở nam tính trầm ấm hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc làm cô hơi nhăn mày.