- A, ui, đau thật!!! - Fine định chồm dậy nhưng mà người bên kia quá nặng không nhích ra nổi. Cô quay lại nhìn thì thấy Shade đã gục từ lúc nào không hay. AAAA!!! Giờ này còn ngủ được sao 😭??? Không nhìn đang trong tình cảnh nào đi. Nội tâm gào thét thế đấy nhưng bên ngoài vẫn chưa thay đổi gì. Nếu tay không đủ thì thêm chân. Nghĩ là làm, một chân đặt lên đặt ở đầu, một chân đặt ở lưng dùng hết sức bình sinh cuối cùng cũng đẩy người kia ra được. Nếu Shade mà tỉnh không biết biểu cảm sẽ thế nào đây. Đường đường là vị tổng tài cao cao tại thượng, người trên vạn người mà lại nằm sõng soài dưới nền đất lạnh. Fine vác anh ta đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài, mở cánh cửa gần đó nhất. Fine hơi ngỡ ngàng, vậy mà lại là phòng mình. Thấy căn phòng sạch sẽ, cô liền đoán chắc chị Rein làm rồi. Đặt Shade lên giường rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Nói thật ban đầu cô định cứ mặc kệ anh ta nằm như vậy mà đi xuống nhưng rồi lại thấy sắc mặt của anh ta. Với một người luôn cày đầu vào công việc như cô thì lại quá hiểu rõ nó là như thế nào đi. Đây rõ ràng là mấy ngày rồi chưa ngủ. Cô cũng bội phục anh thật. Như thế vẫn cố lết đến đây phụ giúp nữa. Thế là lòng tốt trỗi dậy. Đi xuống, Wendar ở dưới thấy cô lâu quá liền lo lắng:
- Có chuyện gì sao?? Em ở trên đấy lâu vậy?!
- À, chuyện nhỏ thôi.
Đang dọn dẹp một số thứ, bỗng Rein ngó vào hỏi: - Em có thấy Shade đâu không, chị định nhờ anh ấy chút việc mà tìm không thấy đâu cả??
- À, anh ta ngủ rồi.
- HẢ??? Ngủ á?!!
- Sao vậy ạ? - Bộ ngủ thôi mà có cần bất ngờ vậy không 🤨
- À, chị nghe Auler nói là anh ấy đã một tuần rồi chưa có ngủ nên có hơi bất ngờ.
- Gì?? Nhìn sắc mặt em tưởng mới hai ba ngày thôi, không ngờ lại lâu vậy.
- Auler nói là Shade đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng tất cả đều bó tay. Thậm chí anh ấy phải sử dụng cả phương pháp thôi miên mới miễn cưỡng ngủ được nhưng được khoảng nửa tiếng là tỉnh.
- Nghiêm trọng thật!! Để bao giờ về nước, em giới thiệu thử mấy bác sĩ xem!!
- Ừm đành nhờ em vậy!
- Mà chị nhờ anh ta việc gì đấy?? Nếu là bê đồ thì để Wendar làm cũng được!
- Vậy em gọi đi. Chị... có hơi... không tiện lắm!
- Sao lại không tiện??
- Thì chồng cũ của em... thân là chị gái, chị không biết xưng hô thế nào nữa?!!
- Chị gọi thế nào mà chẳng được. - Có khi anh ta còn tưng tửng lên cơ. Diễn lố quá!!
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ra gọi giúp chị.- Chị Rein nhờ anh ra bê đồ giúp kìa!! Chị ấy bảo không biết xưng hô với anh thế nào. Nhớ nói đàng hoàng đấy 😠, linh tinh biết tay tôi!!!
- Tuân lệnh!! - Wendar giơ tay chào, dáng đứng nghiêm trang như trong quân đội rồi đi ra ngoài.
Fine đứng nhìn thở dài bất lực.
Đang làm bỗng Shine ngó vào: - Mẹ!! Dì Altezza gọi!
- Cảm ơn con!! - Fine cầm điện thoại nhấn nút nghe không quên xoa đầu con mình.
- Gọi cho tao có chuyện gì sao>??
- Bộ có chuyện mới được gọi cho mày?? Tao nhớ Shine đó, rồi sao??
- Ủa rồi tao thì sao??
- Mày có gì để tao nhớ!! Mải phát cơm chó rồi, tao chỉ tội cho Shine bé bỏng mà thôi!!
- Tao còn chưa phát cơm chó được miếng nào luôn ấy. Đang bận dọn dẹp này!!
- Ôi!! Tội thế!!
- Bảo đi thì không đi?? Ở đó mà tội?!!
Hai người cũng nói với nhau thêm hai ba câu rồi tắt máy.
-----------------------------------------------------------------------
Qua chỗ hai người kia...
Rein chỉ đống đồ dưới chân nhờ bê sang chỗ nào đó. Wendar bê đồ bảo với cô:
- Chị vợ muốn thì có thể gọi tôi là em rể luôn cũng được dù sao sau này cũng... Còn không thì gọi họ của tôi ấy, dù tôi lớn tuổi hơn nhung xét vai vế thì cứ gọi em đi.
- Được!! - Rein gật đầu hơi ngượng ngùng. Thật khó xử.
-------------------------------------------------------------------
Một tuần trước...
Tại một căn phòng vip của bệnh viện Loice - bậc nhất của thành phố, có hai người đàn ông một người áo trắng tay cầm xem gì đó, người còn lại ngồi trên giường. Thoại nhìn sẽ chỉ nghĩ là cảnh bác sĩ khám cho bệnh nhân nhưng thật ra không đơn giản vậy. Nhìn kĩ sẽ thấy hai người họ đều mang mái tóc màu tím than đặc trưng. Người mặc áo bác sĩ chẹp miệng:
- Chậc!! Nghiêm trọng thật!! - Rồi ngước lên nhìn người đằng trước - Nói đi, cô ấy đâu???
Người mặc áo bệnh nhân quay mặt sang bên khác: - Cháu không hiểu chú nói gì??
Người kia không chút nhẫn nại xông đến túm cổ áo đối phương, ép người đó phải nhìn thẳng vào mình:
- Shade Moon!! Cháu tưởng chú ngốc sao?? Chỉ khi liên quan đến cô ấy, cháu mới như vậy!!
- Chú cũng có tư cách nói câu đó sao?? Không phải chú cũng vậy sao?? Daplus Moon!! - Shade không chịu thất thế
- Đừng đánh trống lảng, nói đúng trọng tâm đi!! Cô ấy rốt cuộc ở đâu??
- Giờ có biết cô ấy ở đâu cũng chẳng có ích gì nữa đâu!! Cả cháu lẫn chú... đều chẳng còn cơ hội nữa rồi. - Shade ngập ngừng
- Không còn cơ hội??? Ý...Ý c...cháu là sao?? - Daplus run run. Không phải cái anh đang nghĩ chứ??
- Cô ấy... k...kết hôn rồi!! - Shade nhắm mắt nói. Anh không muốn mở mắt ra chút nào. Bởi nếu mở ra nhìn thấy biểu cảm của người đối diện không khác gì nhìn thấy biểu cảm của mình lúc mới nghe tin và cả bây giờ. Thật khó chịu.
- Không t...thể n...n...nào! Không thể nào!! Đây không phải sự thật. Chắc chắn là vậy. - Daplus tự thôi miên bản thân nắm lấy hai vai của người cháu - Cô ấy ở đâu?? Chú muốn nói chuyện với cô ấy!!
- Chú muốn làm gì cô ấy?? Định bắt cóc?? Đe dọa?? Hay... - Shade hoảng hốt với tay giữ chặt người chú của mình. Sống cùng bao nhiêu năm, anh lại quá hiểu rõ chú ấy đi!! Thứ mình không có được hoặc là tìm mọi cách cướp lấy hoặc là phá hủy để không ai có được. Thật ra bản thân anh cũng vậy. Nó đã ăn sâu vào dòng máu gia tộc Moon rồi khó mà biến mất. Nhưng sau chuyện đó, anh đã kiềm chế lại được.- Chú chỉ muốn nói chuyện, hỏi rõ với cô ấy thôi!! Nhanh nói địa chỉ đi!
- Không!! Chú càng như vậy, cháu càng không nói.
- Được, không nói đúng không. Cháu tưởng chú không tìm được sao?? - Bỏ áo người đối diện xuống, Daplus quay người định ra ngoài.- Khoan đã!!! Hai người dừng lại trước!! - Auler mới vào nhưng nghe họ nói vài câu đã hiểu được tình hình. Tức thì Shade và Daplus đều dừng hành động mà nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
- Shade, mày quên là hôm Rein kể tao cũng ở đó sao?! Mày nghe thiếu rồi!!
- Thiếu??? Tao nghe rõ mà!! - Shade kinh ngạc. Lúc đó cậu đã mất rất lâu mới loát được câu nói của Rein còn gì.
- Mày nghe được mỗi vế đầu rồi ngồi đờ ra đó còn gì. Tao nghe rõ Rein bảo là hai người họ li hôn rồi.
- Thật?? - Shade hoài nghi. Không phải thằng bạn nói thế để ngăn chú anh lại chứ??
- Thật 100%. Mày nghĩ trong hoàn cảnh này tao còn đùa được à?? - Auler ánh mắt thất vọng. Không ngờ là nó lại không tin tưởng mình gì cả 😞.
Daplus quay lại chỗ chỗ Shade lại lần nữa túm cổ áo anh: - Cháu làm ăn thế này mà coi được à??
Shade gạt tay người chú ra khỏi áo kình: - Chú không có tư cách nói câu đó đâu. Chú có chắc sẽ không như cháu trong tình huống như thế??
Chậc!! Daplus tặc lưỡi bỏ ra khỏi phòng.
-----------------------------------------------------------------
Tính từ lúc Shade bắt đầu ngủ đã được khoảng 7 tiếng trôi qua...
Chầm chậm mở mắt, Shade hơi mơ màng tỉnh dậy. Mình đây là... đang...ngủ sao?? Từ từ ngồi dậy xác định tình hình, ba năm sau khi cô ấy đi, đây là lần đầu tiên anh ngủ ngon và sâu như vậy. Mới nãy bê đồ đứng gần nhau, anh ngửi thấy từ cô một mùi hương thanh nhẹ mang theo chút ngọt ngào không khiến anh khó chịu mà trái lại lại cực kì thoải mái. Mắt anh cứ díu chặt lại, anh đã cố giữ cho mình tỉnh táo nhưng rồi có vẻ vẫn không kháng cự lại được. Tỉnh táo hẳn, Shade mới nhìn xung quanh. Đây là... phòng Fine?? Có lần đến nhà chơi, anh đã nhân lúc Rein không để ý mà lẻn vào phòng này vì quá nhớ em ấy. Lại quan sát kĩ thấy sạch sẽ, chắc Rein dọn dẹp rồi. Anh xuống giường đi ra ngoài, trước khi đi vẫn đứng nhìn căn phòng một lúc. Xuống dưới thấy căn nhà vắng vẻ mà phòng khách lại hơi ồn liền đi ra thử. Hai mẹ con Fine đang ngồi xem tivi nói chuyện vui vẻ. Chợt thấy có bóng người, Fine quay lại thì thấy Shade.
- Anh dậy rồi đấy à?? Để tôi hâm lại đồ ăn cho!! Lúc trưa định gọi anh dậy nhưng chị Rein bảo hiếm lắm anh mới ngủ được nên không gọi.
- Tôi ngủ bao lâu rồi??
- Ừm, tầm 7 tiếng.
Lâu vậy à?!! Shade hơi kinh ngạc. - Xin lỗi! Không giúp được gì!!
- Không...không sao!! Chúng tôi đã xong hết rồi mà.
- Mọi người đi đâu rồi??
- À, chị Rein đi mua gì đó, còn Wendar thì đi tìm chỗ ở. - Fine đứng dậy đi về phía Shade, đưa mặt lại gần anh - Ừm, nhìn sắc mặt xem ra anh đã ổn hơn phần nào nhỉ??
Tai Shade hơi đỏ, chân vô thức lùi lại một bước. Fine bước sang bên cạnh vào phòng bếp làm Shade có hơi hụt hẫng.
- Anh ăn xong cứ để gọn đấy, về tôi rửa - Tay cầm đĩa thức ăn đặt lên bàn
- Cô đi đâu sao??
- Tôi với Shine ra quanh đây tí rồi về.
Nói rồi Fine đi ra ngoài để Shade ngồi một mình. Anh nhìn một loạt các món ăn trên bàn một lúc rồi gắp thử miếng. Dù chỉ là bữa cơm giản dị, bình thường so với những món hoa mĩ, đắt đỏ mà anh ăn hằng ngày nhưng lại ngon hơn chúng gấp ngàn lần. Ăn xong anh vẫn là tự động rửa bát. Sau đó Shade không đi ngủ mà thay vào đó lại ra ban công tầng hai. Ánh mắt nhìn xa xăm như muốn tìm cái gì đó.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chỗ hai mẹ con...
Fine nắm tay Shine vừa đi vừa kể trước kia cô đã làm gì ở đây. Đi chán chê, cô tình cờ nhìn thấy tiệm bánh ngọt liền kéo Shine vào. Rất nhanh chóng hai suất bánh kem đã được mang ra, Fine không nghĩ nhiều liền ăn ngon lành. Món ăn ưa thích của cô mà, không mê mới lạ. Shine không ăn chỉ nhìn mẹ mình ăn thôi với cậu đủ rồi. Ăn xong thấy đĩa bên cạnh còn nguyên, Fine ngạc nhiên:
- Sao vậy?? Không ngon à??
- Dạ không ạ!! Con không đói! - Shine đẩy chiếc đĩa của mình về phía cô - Mẹ cứ ăn đi!!
- Cũng phải nhỉ?!! Con giống với người đó đều không thích đồ ngọt.
Fine nói nhỏ nhưng vẫn đủ để Shine nghe rõ. Cậu thực sự giống với người cha chưa từng xuất hiện như vậy sao?? Liệu lớn lên mẹ có ghét cậu không?? Thật khó chịu!! Quả thật hồi nhỏ tầm 2 tuổi khi nhìn thấy gia đình khác có đầy đủ cha lẫn mẹ, cậu cũng ước gì người cha đó sẽ xuất hiện, rất mong đợi, mong chờ. Nhưng rồi nhận ra mẹ cậu đã vất vả như thế nào, một mình nuôi nấng cậu, cậu thực sự chỉ cần mẹ mà thôi. Người cha đó đừng xuất hiện rồi làm khổ mẹ thêm nữa, tốt nhất là không gặp lại.
Ăn xong đĩa còn lại, Fine gọi phục vụ gói thêm một suất mang về. Về đến nhà, Rein đang ngồi ở phòng khách bấm điện thoại thấy em mình về.
- Em đi đâu vậy??
- À, em dẫn thằng bé đi dạo quanh khu phố. Mà không biết chị về nên em mua có một suất à?!
- Không sao!! Chị đang giảm cân, không ăn đâu!!
Fine mang cái bánh đi vào phòng bếp thì thấy Shade đi từ trên tầng hai xuống. Cô liền đưa cho anh.- Anh có ăn bánh kem không??
...Thấy Shade im lặng không nói gì chỉ chăm chăm nhìn cái bánh cô giơ lên, Fine cười ngượng:
- Không ăn cũng không sao!! Tôi để tủ lạnh tí nữa ăn vậy!!
Đang định quay người bước đi thì Một bàn tay cầm lấy cổ tay cô giữ lại.
- Tôi ăn.
Shade vừa mở lời tức thì cả Fine lẫn Rein đang ngồi xem điện thoại cũng phải ngước lên kinh ngạc. Sau đó ánh mắt 😏 của Rein nhìn theo anh chàng đang cầm túi bánh vào phòng bếp. Như thể muốn nói tôi biết cái gì rồi nha. Tình yêu vào nó thế đấy 😞.
Fine ngó vào phòng bếp không thấy gì liền ra ngoài phòng khách ngồi.
- Chị rửa bát à??
- Không!! Lúc chị về chả có gì cả! - Rein bỏ điện thoại xuống. Fine thầm nghĩ chắc anh ta tự rửa rồi. Mà thôi cũng tốt cô đỡ phải rửa.
- Mà trong lúc em đi, anh ta thay đổi sở thích rồi à??
- Không, vẫn vậy mà!! - Rein nhún vai
Hả?? Ủa thế sao anh ta vẫn ăn?? Fine hoang mang nhưng rồi tự nhủ rằng chắc thấy mình cất công mua rồi nên ăn. TING! Tiếng điện thoại kêu, Fine lôi ra xem thấy dòng tin nhắn liền đứng dậy.
- Thôi, em về đây!! Wendar tìm được chỗ rồi!!- Về sớm vậy!! Ở thêm chút nữa đi!! 😥
- Mai em vẫn còn ở đây mà!! Với lại Wendar đã đứng trước cửa rồi!!
- Để chị tiễn em!!
- Thôi chị cứ nghỉ ngơi đi!! Cả ngày mệt rồi!! Giữ sức để mai còn đi chơi!! Em đi đây!! - Fine tạm biệt rồi dắt Shine ra ngoài.
- Ừm nhớ cẩn thận nhé!!
Fine đi được một lúc thì Shade đi ra. Thấy có mỗi mình Rein liền hỏi:
- Họ đi rồi à??
- À, em ấy vừa mới đi xong!!
- Vậy anh cũng về đây!! Cũng muộn rồi!! - Shade sửa soạn quần áo đi ra ngoài bỏ lại mình Rein ngơ ngác. Ủa alo, rồi ảnh nán lại chỉ vì em gái mình thôi à?!!
----------------------------------------------------------------------------
Chỗ Fine và Wendar trong xe...
- Anh đặt chỗ nào vậy?? - Fine hơi thắc mắc
- À ờm thì... nói thế nào nhỉ?!! Xem nào... - Wenadr hơi lưỡng lự. Anh không biết diễn tả thế nào nữa. Chiếc xe đi gần đến nơi, nhìn thấy rõ khách sạn, Wendar liền vui mừng chỉ tay về phía khách sạn:
- Kia kìa!!CÁI GÌ THẾ NÀY??? Nội tâm Fine gào thét. Cô quay sang túm cổ áo Wendar lắc lắc liên tục.
- Anh điên à?? Chọn lố thế?? Có mấy hôm thôi mà!
- Có sao đâu!! Tiền tôi không thiếu.
- Ai chả biết!! Nhưng mà... - Fine ngập ngừng rồi vò đầu - AAAA! Dẹp đi! Tôi đi tìm nơi khác!!
- Nhưng tôi đặt phòng trả tiền xong xuôi hết rồi.
Một sự im lặng kì lạ và không kém phần đáng sợ. Fine không nói gì ngồi xuống. Tài xế cũng hiểu ý mà đi tiếp. Wendar đang vui hí hửng trong lòng mà không hề biết cái chết của mình đang cận kề.
Chiếc xe vừa dừng, Fine lập tức mở cửa lôi Wendar với bản mặt còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì ra ngoài liền ném xuống đất. Cô lấy chân dậm mạnh vào chân anh ta bốn năm lần rồi đá anh ta sang một bên đỡ Shine xuống xe, thản nhiên đi vào. Những quần chúng xung quanh chứng kiến tất cả không khỏi xì xào bàn tán. Đa số đều bảo là gia đình cãi nhau mà thôi. Wendar nếu không phải đang nằm ôm chân nên không nghe thấy chứ không thì anh ta khoái chí lắm có khi còn ra thêm lời cho họ nữa.