Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 4

Đôi mắt của Fernan ánh lên tia lạnh lẽo, một bên miệng hắn khẽ nhếch lên.

“Sao Người lại đưa người phụ nữ mình yêu thích cho con? Bệ hạ có thể có được cô ta mà.”

Giọng điệu hắn ta rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cả sảnh tiệc rơi vào im lặng. Mọi người đều sửng sốt nhìn Fernan.

Hắn không để tâm, tiếp tục nói.

“Nếu Bệ hạ muốn, con sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này.”

Ánh mắt hắn rơi xuống Julia đang ngồi đối diện.

“Người nghĩ sao?”

Sắc mặt Julia tái mét, nhìn hắn. Đầu óc nàng trống rỗng.

Chàng ấy đang nói gì thế này?

Đôi tay nàng nhanh chóng lạnh đi, bắt đầu run rẩy. Nàng không thể hiểu được tình huống này.

Không thể hiểu những lời hắn ta đang nói.

“... Đại Công tước à, con đùa quá trớn rồi đấy.”

Hoàng hậu cất tiếng nói phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Bà ta giữ một vẻ mặt bình tĩnh.

Hoàng đế, người đang chết lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

“À, câu đùa đó không hợp không khí chút nào. Con không có ý định khiến ta mất mặt đấy chứ?”

Đôi môi Hoàng đế run run. Ông ta không biết nên tức giận hay là cười cho qua chuyện.

Fernan nở nụ cười, giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Hắn ta trông không giống người vừa ném một quả bom vào giữa bàn tiệc tối.

“Không đời nào con lại có ý định xấu xa như vậy với Bệ hạ. Người nhầm rồi.”

Julia thẫn thờ nhìn hắn. Tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực, nhưng tâm trí nàng lại trống rỗng.

“Thưa Bệ hạ, con có chuyện muốn bàn với Người về vấn đề đối ngoại…”

Nhờ Thái tử vội vàng đổi chủ đề, bữa tối tiếp tục trong bầu không khí kì lạ.

Thỉnh thoảng, Hoàng hậu gợi chuyện với Julia, người vẫn còn bàng hoàng trong suốt thời gian đó. Nàng đã đưa ra những câu trả lời phù hợp.

Nhưng đến khi bữa tối kết thúc và rời khỏi sảnh tiệc, nàng không hề nhớ được mình đã nói những gì.

Trong lúc di chuyển đến nơi ở được sắp xếp sẵn, nàng nắm chặt hai bàn tay lạnh cóng của mình.

Ngước nhìn Fernan đi phía trước đang bàn chuyện gì đó với Thái tử.

Hai chân đi khập khiễng, nàng khựng lại một lúc. Nàng mím môi và nắm chặt lấy gấu váy.

Trong suốt thời gian đó, anh ngày càng đi xa hơn, không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Julia dựa vào tường và cúi thấp đầu. Không khí lạnh đến mức làm phổi nàng đau nhói.

Nhìn chằm chằm vào cuối hành lang nơi Fernan biến mất, nàng là người duy nhất còn lại trong hành lang trống rỗng.

***

Ngày hôm sau, Julia ngủ cả một buổi sáng.

Thỉnh thoảng, người hầu sẽ đến đánh thức nàng và phục vụ món ăn, nhưng nàng không có chút cảm giác thèm ăn nào.

Nhưng nàng phải gượng dậy vì Hoàng đế có tổ chức một buổi tiệc trà vào buổi chiều.

“Đại Công nương, người nhìn xanh xao quá. Người không muốn tôi đi gọi bác sĩ sao?”

Trước câu hỏi của người hầu, Julia gật đầu biểu ý mình vẫn ổn.

Khuôn mặt nàng tái mét nhợt nhạt như một người bệnh. Người hầu thấy lo lắng cho nàng cũng phải.

Trong khoảng thời gian ba ngày lưu lại thủ đô, lịch trình chính thức của Julia chỉ là những buổi tiệc trà và dạ tiệc do Hoàng hậu tổ chức.

Thay quần áo xong, nàng lê tấm thân đầy mệt mỏi đến Chính Điện.

Ở đó, nàng bất ngờ gặp được một người.

“Julia! Sao con không báo cho ta là con đã đến thủ đô chứ!”

Nữ Hầu tước Elody vui mừng và ôm chầm lấy Julia ngay khi nàng tiến lại gần. Khuôn mặt Julia dần lộ vẻ khó xử.

Không đời nào Nữ Hầu tước sẽ bỏ lỡ tiệc trà nơi các tiểu thư quý tộc của thủ đô sẽ đến.

Julia thầm thở dài và cố mở miệng.

“Dạo này mẹ thế nào ạ?”

“Thiếu vắng con căn nhà đó trở nên thật cô đơn. Cha cũng nhớ con rất nhiều đấy.”

“Vâng ạ…”

“Con vẫn khỏe chứ?”

Nữ Hầu tước nắm lấy tay Julia và âu yếm vuốt ve. Trông bà giống như một người mẹ đang quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình.

Cảnh tượng trước mặt khiến Julia cảm thấy kinh hãi. Cuối cùng nàng cũng trả lời với một nụ cười gượng gạo.

“Vâng, xin Người đừng lo lắng.”

Nàng cũng cảm thấy bản thân kì lạ khi đáp lại màn trình diễn của Nữ Hầu tước. Julia ngồi xuống bàn trà, thầm tự giễu chính mình.

Ánh mắt của các tiểu thư quý tộc đổ dồn về nàng khiến nàng thấy áp lực. Nàng là vợ của Đại Công tước Ceasar, người đàn ông quyền lực nhất đế quốc hiện tại. Tất cả cũng đủ để thu hút sự chú ý của người khác.

“Ừm, Đại Công tước phu nhân định lưu lại thủ đô bao lâu?”

“Ta sẽ ở đây thêm ba ngày, tính cả hôm nay.”

“Thật đáng tiếc. Tôi đã mong đợi người sẽ ở lại cho đến ngày Quốc khánh. Cũng không còn cách nào khác vì Đại Công tước luôn bận rộn mà.”

Các nữ quý tộc đều tỏ ra thân thiện để lấy lòng Julia.

Julia lắng nghe cuộc trò chuyện nhưng không thật sự để tâm đến nó. Khi thời gian buổi tiệc trà kết thúc, Julia nhanh chóng đứng dậy ra về. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Nữ Hầu tước đã khiến nàng dừng bước.

“Julia, con có muốn ghé về nhà trước khi rời thủ đô không?”

Khi Julia ấp úng không trả lời, một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên khuôn mặt Nữ Hầu tước.

“Ta nghe Hoàng hậu nói cả ba ngày này con đều có thời gian rảnh, ngoại trừ buổi tiệc tối vào ngày mốt đúng không?”

“... Đúng vậy ạ.”

Julia không còn cách nào khác trả lời, và Nữ Hầu tước mỉm cười đứng dậy. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Julia.

“Đến cùng với Ngài Đại Công tước, được chứ?”

“Con sẽ đi một mình ạ. Chàng ấy có nhiều công việc…”

“Julia.”

Nữ Hầu tước dùng lực siết lấy cổ tay Julia, ẩn ý không cho phép từ chối.

“Hãy chắc chắn mang Đại Công tước theo. Con có thể làm được mà phải không?”

Julia vẫn giữ im lặng nhưng nhanh chóng thở dài trả lời.

Nàng không phải là đối thủ của Nữ Hầu tước. Bà ta sẽ không nhượng bộ cho đến khi Julia đưa ra câu trả lời mà bà ta muốn.

“Con sẽ hỏi chàng ấy.”

“Ừ. Ta sẽ sắp xếp, chờ mong con và Ngài ấy đến.”

Nữ Hầu tước mỉm cười rạng rỡ như không có chuyện gì xảy ra và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Julia.

Julia bước ra khỏi phòng khách, xoa trán. Một tiếng thở dài phát ra.

***

“Điện hạ đã ra ngoài rồi. Sao người không vào phòng ngồi đợi Ngài ấy đi?”

Thấy nàng lảng vảng trước cửa phòng ngủ của Fernan, một người hầu bước đến và nói với Julia.

“Khi nào chàng ấy trở về?”

“Tôi không rõ lắm. Nhưng Ngài ấy ra ngoài từ lúc sáng sớm nên có thể sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Julia gật đầu. Quyết định đến thăm chàng vào cuối buổi chiều có vẻ là một điều tốt.

Tuy nhiên, bước vào trong khi không có mặt chủ nhân của căn phòng thì có vẻ khá là bất lịch sự, nên nàng vẫn đứng ngoài. Người hầu hiểu ý của nàng, mở cửa với một cử chỉ lịch sự.

Julia vô tình bước vào trong.

Nàng lo lắng Fernan sẽ tức giận nếu thấy nàng vào mà không được phép. Julia rầu rĩ nghĩ ngợi, nhưng người hầu vừa mở cửa đã đi vào phòng, mang theo trà và một ít điểm tâm.

“Đây là trà hoa cúc. Nó có tác dụng giúp ổn định tinh thần. Tôi biết mình không được phép, nhưng… nhìn phu nhân có vẻ khá mệt mỏi.”

Người hầu đặt tách trà lên bàn. Với sự quan tâm của cô ấy, tâm trạng bế tắc như mắc kẹt trong vũng bùn của nàng có vẻ đã khá hơn một chút.

“Cảm ơn, ta sẽ dùng nó.”

Người hầu bối rối khi Julia mỉm cười với mình, nhanh chóng cúi chào và biến mất.

Julia uống tách trà và nhìn vào tủ trưng bày trên tường.

Tách trà đã cạn nhưng Fernan vẫn chưa xuất hiện.

Julia nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã khá tối.

Nàng tự hỏi khi nào anh quay trở về.

Nàng nghĩ mình đã quen với việc ngồi yên một chỗ, nhưng hôm nay nàng thấy mệt mỏi hơn bình thường.

Trong khi đó, Fernan đang có một cuộc họp trong phòng tiếp kiến của Thái tử.

Thái tử muốn Fernan phụ trách việc bảo vệ toàn bộ thủ đô trong lễ hội Quốc khánh. Nói cách khác, hắn sẽ phụ trách giữ an toàn cho Hoàng đế khi đi diễu hành quanh quảng trường.

“Tôi không hiểu tại sao anh lại yêu cầu tôi làm việc này?”

Fernan không cảm xúc nhìn chằm chằm Thái tử.

Mục đích của họ là để anh hùng chiến tranh, Đại Công tước Ceasar, chủ động bảo vệ Hoàng đế. Điều này có thể khiến hình ảnh của Hoàng gia vững chắc hơn.