“Tôi còn cần phải làm gì nữa để khiến Bệ hạ thấy hài lòng đây… Hầu tước có thể chỉ cách cho tôi được không?”
Trước câu hỏi mỉa mai của Fernan, Hầu tước nói giọng nhẹ nhàng.
“Có cách chứ. Nếu anh nhanh chóng có con với đứa con gái của ta và lập ra người thừa kế, Bệ hạ có thể công nhận lòng trung thành của Ngài Đại Công tước đây.”
Fernan cau mày.
Điều đó có nghĩa là hắn phải sinh người thừa kế và từ bỏ tước vị của mình càng sớm càng tốt.
Một khi hắn lui xuống, ông ta sẽ nhân cơ hội đó giải tán đội quân của Đại Công tước và làm mọi cách khiến người thừa kế nghe theo ý mình.
Nhân lúc tâm trạng Fernan đang rất tồi tệ, Hầu tước bắt đầu vẽ ra viễn cảnh.
“Sau khi có người thừa kế, Ngài Đại Công tước có thể cùng con gái ta đi xa nghỉ ngơi. Không còn bị Bệ hạ dày vò nữa, chẳng phải rất tuyệt sao?”
“...”
“Anh thử nghĩ đi. Ta đâu có nói anh truyền tước vị lại cho một người xa lạ đâu. Chẳng lẽ tước vị đó thuộc về con ruột của Đại Công tước lại là một việc bất công sao?”
Sau một hồi nhíu mày không lên tiếng, Fernan chậm rãi nói.
“Nếu đó là ý của Bệ hạ, thì tôi không thể làm trái ý Người, đúng chứ?”
Cuối cùng mình cũng qua mặt được hắn.
Lúc Hầu tước đang định nói thêm điều gì đó, Fernan đột nhiên nói tiếp.
“Tôi chắc Bệ hạ sẽ không có ý kiến gì miễn đó là đứa con mang dòng máu của tôi.”
Hầu tước giật mình, run rẩy chỉ tay vào Fernan.
“Ý mày là gì? Mày nói mày định có con ngoài giá thú sao?”
Fernan dựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười nhìn Hầu tước đang la hét giận dữ.
“Dù có cố gắng thế nào, thì tôi cũng không nghĩ mình có thể có con với con gái của Hầu tước được. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của cha cô ta, và thân thể tôi không chịu hợp tác. Vậy thì tôi còn có thể làm gì được nữa đây?”
“Mày…”
Cơn tức giận của Hầu tước lên đến đỉnh điểm khiến ông ta như muốn ngã quỵ xuống. Hầu tước vội đỡ lấy cổ mình, loạng choạng đứng vững. Fernan hài lòng nhìn cảnh tượng đó một lúc, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Có vẻ ông đã nói hết những gì muốn nói, vậy thì tôi đi đây.”
Fernan rời khỏi văn phòng, bỏ lại Hầu tước đang run rẩy lại phía sau.
“Tên hỗn xược!”
Bị bỏ lại một mình, ông ta thô bạo đập mạnh lên bàn. Ông ta đã biết Fernan rất khó đối phó, nhưng không ngờ hắn sẽ làm đến mức này.
Nhưng hắn đã nói đúng, Hoàng đế sẽ chấp nhận tất cả miễn là Fernan từ bỏ tước vị của mình càng sớm càng tốt, không quan trọng người thừa kế có phải là con của vợ hắn hay không.
Nếu Fernan thật sự có con riêng, nó sẽ là thảm họa với Hầu tước. Tất cả những kì vọng của ông ta đối với cuộc hôn nhân này sẽ tan biến.
Hầu tước nghiến răng, nhất thời không thể kìm chế được cơn giận.
Ông ta cần tìm cách khác để đảm bảo Fernan phải ngoan ngoãn.
***
“Đại Công nương.”
Người hầu cúi đầu và mở cửa. Julia bước vào phòng ăn với một cảm giác hồi hộp trong lòng.
Chào đón nàng một là bầu không khí yên lặng bao trùm. Fernan không nhìn nàng mà dán mắt vào tài liệu trên tay.
“Chào buổi tối, thưa Điện hạ.”
Julia nhỏ giọng chào, nhưng như thường lệ, Fernan không đáp lại.
Có lẽ là do giọng mình quá nhỏ.
Tự an ủi mình như vậy, Julia lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
Chẳng mấy chốc, món súp nóng hổi, salad tươi ngon và thịt cừu nướng chín kỹ lần lượt được bày biện lên bàn.
“Đại Công nương, Người có muốn tôi rót rượu cho Người không?”
“Ta ổn mà.”
Julia lắc đầu mỉm cười, bắt đầu dùng bữa. Chỉ có tiếng dao nĩa thỉnh thoảng vang lên trong phòng ăn.
Fernan là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng ngột ngạt.
“Ta sẽ sớm đến thủ đô để gặp Bệ hạ.”
Đang định ăn món salad, Julia dừng tay cầm nĩa trong khoảng không, ngước nhìn Fernan. Không rời mắt khỏi tài liệu, hắn tiếp tục nói.
“Cô cũng sẽ đến.”
Julia chớp mắt hoài nghi.
“A, em có thể đi cùng chàng sao?”
“Đúng vậy.”
Tim nàng đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên Fernan mở lời đề nghị trước.
“Vâng, vâng…em sẽ đi.”
Fernan không tiếp tục cuộc trò chuyện như thể đã nói xong. Còn Julia vẫn không thể tin được là nàng sẽ cùng Fernan đến thủ đô để gặp Hoàng đế. Nàng quá phấn khích nên không nhận ra tâm trạng khác thường của Fernan.
Nàng không thể ngăn được khóe miệng cứ giương lên.
Bây giờ nàng mới cảm nhận được mình thật sự đã kết hôn, và trái tim nàng lại bắt đầu bồi hồi rung động.
Sáng sớm ngay khi mặt trời vừa mọc, chiếc xe ngựa chở Đại Công tước và vợ bắt đầu khởi hành.
Vì lo lắng nên suốt đêm qua không ngủ được, Julia định chợp mắt một lát trên xe ngựa. Nhưng khi nhìn thấy Fernan ngồi đối diện, cơn buồn ngủ của nàng dường như bay biến mất.
Chàng vẫn đang xử lý văn kiện trên đường đi. Có một chút thất vọng khi không thể nhìn thấy hết đôi mắt đang bị lông mi cụp xuống che phủ kia.
Fernan có một đôi mắt màu vàng đồng, dường như sẽ bị tan chảy dưới ánh nắng vậy. Sắc màu ấm áp đó làm dịu đi đôi mắt sắc sảo của chàng.
Ngược lại, mái tóc đen như gỗ mun lại mang đến cảm giác lạnh lùng.
Hôm nay, tóc của chàng được vuốt ngược ra sau một cách gọn gàng , để lộ vầng trán nhẵn bóng, nhờ đó mà khuôn mặt như tượng tạc của chàng được lộ rõ.
Dường như nàng có thể ngắm nhìn chàng cả ngày trời mà không cảm thấy chán.
“Nếu không có việc gì làm thì thay vì ngó nghiêng, sao cô không chợp mắt đi?”
Fernan thấp giọng nói, không rời mắt khỏi tài liệu. Julia giật mình và nhanh chóng trả lời.
“Em xin lỗi. Em không nghĩ là…”
Fernan nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của nàng, cau mày.
Mỗi lần họ gặp mặt, Julia luôn trưng ra bộ mặt ngây thơ như vậy.
Hắn không biết cô ta đang thật sự xấu hổ hay là giả vờ. Cô ta khiến hắn khó chịu theo một cách khác với Hầu tước.
Nếu không có lời nhắn của Hoàng đế, thì ngay từ đầu hắn đã không có ý định cùng cô ta đến thủ đô.
Bức thư mà Hầu tước mang đến đã viết rằng.
[Ta sẽ tổ chức một buổi tiệc tối và cho mời tất cả thành viên trong gia đình đến, con nhất định phải có mặt. Hãy chắc rằng con mang Julia đến cùng.]
Bình thường hắn sẽ không tham dự, nhưng rõ ràng nếu hắn còn cự tuyệt mệnh lệnh của Hoàng đế, người sẽ lại gây áp lực.
Mọi việc đều thật rắc rối và khó chịu. Ngay cả người phụ nữ đang tán tỉnh hắn ta kia.
Fernan tiếp tục nhìn vào tài liệu, chặn ánh nhìn kia lại.
Trời đã tối khi họ đến Cung điện Hoàng gia.
Trong khi người hầu mang hành lý vào trong, cả hai được dẫn đến địa điểm đã định trước. Ngay khi bước ra khỏi xe ngựa, Julia đột ngột cảm thấy mệt.
Dù nàng rất muốn bay đến nằm xuống giường, nhưng ưu tiên số một của nàng là đến gặp Hoàng đế.
“Kính chào Bệ hạ. Người vẫn khỏe chứ?”
“Được rồi, vào đi. Ta chắc các con đã vất vả rồi khi phải đi quãng đường xa như vậy.”
Hoàng đế nồng hậu tiếp đón. Sau khi trao đổi vài lời với Fernan, Hoàng đế nhanh chóng nhìn qua Julia.
“Đã lâu không nhìn thấy con kể từ tiệc cưới rồi. Nhìn con vẫn khỏe mạnh như này khiến ta rất yên lòng.”
Julia lịch sự trả lời, cố che giấu căng thẳng trong lòng.
“Vâng ạ, cảm ơn Bệ hạ đã quan tâm. Con vẫn khỏe ạ.”
“Vậy thì được rồi. Đại Công tước là một người rất thẳng thắn, đến nỗi ta sợ Đại Công tước phu nhân đây sẽ bị bỏ rơi mất.”
Hoàng đế đang nói đùa, và Julia không đáp lại chỉ nhẹ nhàng nhìn ông ta.
Hoàng đế là một người khá thân thiện, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác không thoải mái giống một người nào đó.
Phần nào giống với cảm giác của nàng khi nhìn thấy cha mình.
“Đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi đi.”
Bàn ăn được chuẩn bị bên trong sảnh tiệc đủ rộng cho mười lăm người ngồi thoải mái.
Đang có mặt trên bàn tiệc là Hoàng hậu, Thái tử cùng với vợ, và một vài Hoàng tử, Công chúa.
Julia lắng nghe Hoàng đế trong khi cố gắng thích nghi với bầu không khí xa lạ.
“Ta thật mãn nguyện khi rất lâu rồi mới được nhìn thấy các con tề tựu đông đủ như thế này.”
“Vâng thưa Bệ hạ. Tất cả đều là nhờ thành viên mới của chúng ta.”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn Julia. Bà là một người phụ nữ dịu dàng với mái tóc ngắn màu đỏ sang trọng.
“Hoàng hậu nói đúng đấy… Thật may mắn khi Đại Công tước có được một người vợ đoan chính như vậy.”
Hoàng đế cười và nói tiếp.
“Hầu tước Elody đã dạy dỗ cô ấy rất tốt. Lớn lên dưới sự dạy bảo của một người cha trung thành như vậy, hẳn cô ấy cũng sẽ tận tâm với gia đình hoàng gia. Ta tin tưởng Đại Công tước phu nhân sẽ mang đến phước lành lớn cho gia đình này.”
Lời nói của Hoàng đế khiến mọi người đều nhìn về phía của Julia. Nàng bỗng cảm thấy áp lực, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và nói.
“Con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng tin của Bệ hạ ạ. Cảm ơn Người”
Julia nghĩ rằng Hoàng đế dường như đã quá tâng bốc nàng. Lẽ ra nàng nên thấy biết ơn vì lời khen đó, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khó xử nhiều hơn.
Nàng khẽ nuốt nước bọt, liếc nhìn Fernan đang ngồi đối diện. Hắn có vẻ khó chịu.
Ngay lúc Julia định hỏi có chuyện gì, hắn mở miệng.
“Con không biết Bệ hạ lại yêu quý vợ con như vậy đấy.”