Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 1

Julia nhìn người đàn ông ngồi đối diện nàng đang nâng ly rượu. Fernan Caesar, người đã lãnh đạo quân đội hoàng gia giành chiến thắng và thừa kế tước vị Đại Công tước ở độ tuổi hai mươi sáu.

Người đàn ông có vẻ đẹp lộng lẫy kết hợp với một thân hình rắn rỏi, tất cả đều rất phù hợp với phẩm giá của anh ta. Ngay cả chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người anh ta cũng đang tỏa sáng.

Là người đàn ông khiến người khác không thể không liếc nhìn trộm. Julia vẫn không thể tin được việc người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng hoàn hảo này là chồng của nàng.

"Sao cô không ngừng việc ngắm nhìn lại mà ăn đi?"

Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên khiến Julia giật mình đánh rơi chiếc nĩa trong tay.

Fernan ngước lên, không cảm xúc nhìn nàng.

"À, vâng…"

Julia đỏ mặt cắt một miếng bánh mì nhỏ trên đĩa. Nàng không dám nhìn lên, xấu hổ vì bị bắt quả tang đã nhìn trộm.

Trong lúc nàng nhàm chán khuấy tô súp đã nguội, người hầu dọn món ăn mới lên bàn.

Julia lặng lẽ cắt miếng bít tết, ngước lên nhìn người đối diện. Chàng ấy chỉ đang uống cạn ly rượu sâm panh của mình, như thể khoảng thời gian này làm chàng ấy phát chán vậy.

Mình có nên tiếp tục cuộc trò chuyện không? Những cặp vợ chồng bình thường hay nói chuyện gì khi dùng bữa với nhau nhỉ?

Trong lúc Julia mải suy nghĩ, Fernan đứng dậy.

"Ta xin phép đi trước."

Người đàn ông để lại vài lời rồi rời khỏi phòng ăn. Anh ta không nhìn nàng dù chỉ một giây.

Julia thẫn thờ nhìn chiếc ghế trống đối diện và đặt bộ đồ ăn trên tay xuống. Nàng không muốn ăn thêm nữa.

Không thể ăn hết nửa phần ăn của mình, Julia đứng dậy và bước nhanh về phòng.

Mặc dù họ đã kết hôn được vài tháng nhưng nàng chưa bao giờ có thể nói thêm bất kỳ đoạn hội thoại nào với Fernan.

Thực tế ngoại trừ những bữa ăn không cố định ra thì nàng hiếm khi được nhìn thấy chàng.

Chàng ấy luôn đi vắng, ngắn nhất là ba ngày, dài thì cả tháng trời. Vì vậy, nàng không có thời gian để hiểu rõ chàng.

Nhiều lúc, nàng cảm thấy mối quan hệ của bọn họ kém hơn những người khác.

"Phu nhân, người về rồi à? Người ăn có ngon miệng không?"

Khi Julia bước vào phòng, người hầu gái đang dọn dẹp giường mỉm cười chào nàng. Đó là Melissa, người được bổ nhiệm phụ trách phục vụ nàng.

"Ừ…"

Julia đi vào phòng thay đồ, Melissa theo sau giúp nàng mặc quần áo. Sau khi mặc một chiếc váy mỏng và khoác áo choàng, Julia đi ra lại phòng ngủ.

"Ôi, trưa nay tôi nhận được một bức thư, nhưng tôi lại quên báo cho phu nhân."

Melissa lấy bức thư từ trong túi ra. Vẻ mặt Julia hơi tối lại. Nàng nghĩ mình biết lá thư đó của ai.

Sau khi Melissa rời khỏi phòng, Julia mở phong bì và kiểm tra bên trong. Đương nhiên, người gửi là cha nàng.

[ Julia, con gái của ta.

Ta lo lắng vì thấy con vẫn chưa hồi âm lại lá thư ta gửi trước đó, nên ta đã viết một cái khác. Ta hi vọng con thích ứng được với nơi ở mới. Mỗi ngày ta đều mong chờ tin tức tốt từ con. Ta sẽ sớm thu xếp để đến lâu đài thăm con.]

Julia thở dài sau khi nhét mảnh giấy vào hộp đựng thư.

Cha nàng, Hầu tước Elody, là người được lợi nhiều nhất từ cuộc hôn nhân này.

Ông ta đã lợi dụng danh tiếng anh hùng chiến tranh của Fernan để mở rộng kinh doanh và duy trì mối quan hệ chặt chẽ với gia đình hoàng gia, từ đó nâng cao uy tín của gia tộc.

Dù vậy, cha nàng vẫn chưa thấy thỏa mãn và bây giờ ông ta đang ép Julia phải có con với Đại Công tước, bằng những lá thư được gửi đến định kỳ, gây áp lực buộc nàng phải làm vậy. Với lý do nếu có người thừa kế, cuộc hôn nhân này sẽ ổn định hơn.

Julia nghĩ ngợi. Nàng thậm chí còn chưa trải qua đêm tân hôn với Fernan nữa.

Con cái hay người thừa kế gì đó hiện tại nghe có vẻ còn rất xa, nhưng nàng chắc chắn cần cải thiện mối quan hệ với chàng.

Chúng mình sẽ không như thế này mãi đâu. Đừng có quá nóng vội.

Bây giờ họ đã là vợ chồng, họ còn rất nhiều ngày để ở bên nhau. Julia nằm xuống giường và từ từ phác họa hình ảnh chồng mình trong đầu.

Từ xưa đến nay, chàng ấy vẫn luôn là một người điển trai và tuyệt vời. Đã chín năm trôi qua kể từ lần đầu nàng gặp chàng.

Julia, người đang hồi tưởng về quá khứ, ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên mặt nàng.

***

Chín năm trước, mùa hè năm nàng mười ba tuổi. Lần đầu tiên trong đời Julia được đến Cung điện Hoàng gia.

"Sao một đứa thấp kém có thể vào sảnh tiệc được chứ?"

Nhưng chưa kịp đặt chân vào sảnh tiệc, Julia đã bị một bàn tay thô bạo ném vào căn phòng nhỏ nằm khuất sâu trong Cung điện.

Đó là hành động đối xử với nàng giống thường ngày của Hầu tước, người không thừa nhận Julia làm con mình.

"Mày hãy im lặng mà ở yên đây. Ta sẽ gọi mày khi bữa tiệc kết thúc."

"Cha ơi!"

Rầm~

Nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt, Julia lặng lẽ thu lại bàn tay đang duỗi ra. Run rẩy nhìn xung quanh, nàng không thấy gì ngoài chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong phòng. Khi nàng đang sợ hãi đứng đó, tiếng nhạc lớn phát ra thông báo bữa tiệc đã bắt đầu.

Cuộn người lại ngồi xuống dưới nền, Julia bật khóc nức nở.

Âm thanh của buổi tiệc vang vọng từ xa càng khiến Julia khổ sở hơn.

Việc mình vui mừng khi lần đầu được mặc váy đẹp và ngồi trên cỗ xe ngựa xa hoa là sai sao?

Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của nàng.

Cùng lúc đó, một bóng đen phủ lên người nàng.

Nàng ngước lên và thấy một người đàn ông cao lớn đang yên lặng nhìn nàng. Người đó từ từ khuỵu gối xuống trước một Julia đang hoảng hốt.

Khi tầm mắt họ ngang nhau, nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

“Sao em lại khóc?”

Mái tóc đen chìm trong bóng đêm. Sắc vàng trong đôi mắt anh ta như đang tỏa sáng trong căn phòng tối đen như mực.

Julia bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của người trước mặt.

Trước sự sợ hãi của Julia, người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay ra.

“...”

Hai mắt Julia mở to.

Sao người này lại đưa tay ra với một người như mình chứ?

Bối rối, nhưng Julia không thể phớt lờ bàn tay của anh ta.

Nàng bồn chồn, nhẹ nắm lấy đầu ngón tay của anh ta, cuối cùng anh ta dẫn nàng đến trước một cánh cửa nhỏ.

Là lối dẫn lên sân thượng.

Trái ngược với căn phòng chìm trong bóng tối kia, sân thượng ngập trong ánh chiều hoàng hôn.

“Đừng khóc. Có ta ở đây với em.”

Bộ trang phục trên người anh ta rất lộng lẫy, giống như người sẽ xuất hiện ở sảnh tiệc chứ không phải trong căn phòng chật hẹp đó.

Nhưng kì lạ thay, anh ta có vẻ khá quen với việc ngồi đây một mình.

Anh ta không hỏi gì, cũng không nói lời nào, chỉ nắm lấy tay nàng.

Thật kì diệu, khi ở cạnh anh ta, tâm trạng buồn bã và phiền muộn của nàng dần biến mất.

Hoàng hôn tắt hẳn và ánh trăng bắt đầu ló dạng.

Nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh ta, lần đầu tiên Julia nhận ra bàn tay của một người ấm áp biết bao nhiêu.

Là lần đầu tiên ai đó không do dự nắm lấy tay nàng như thế này.

Cuối cùng, khi nghe thấy tiếng nhạc báo hiệu bữa tiệc đã đến hồi kết, Julia ngập ngừng hỏi.

“Có thể cho em biết tên được không…?”

Nghe thấy câu hỏi, anh lặng lẽ cụp mi xuống rồi sau đó ngước mắt lên.

Vào thời điểm đó, trong ánh mắt của Julia, đôi mắt như vàng ròng kia còn sáng chói và đẹp đẽ hơn cả mặt trăng trên trời.

“Fernan.”

“...”

“Nếu ngày nào đó chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, em sẽ nói cho anh biết tên em.”

Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người.

Hai ngày sau đó, Julia gặp lại anh ta tại một buổi lễ.

Người đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng ngũ quân đội Hoàng gia đi chinh chiến, đó là Fernan Seyrev Formene. Cháu trai duy nhất của Hoàng đế và là chỉ huy của trận chiến này.

Người đàn ông nàng gặp trong căn phòng cũ kĩ đó lại là một người tuyệt vời đến vậy. Julia muộn màng biết được rằng buổi tiệc ngày đó thật ra là buổi lễ để chúc phúc cho quân đội Hoàng gia đi tham chiến.

Người đàn ông bí ẩn đã lên đường ra chiến trường, không biết ngày gặp lại.

Nhưng Julia vẫn khắc ghi ký ức của ngày hôm đó.

Sau một khoảng thời gian dài, Fernan trở về trong hào quang của một người hùng.

Và rất lâu sau khi người đó trở về, Julia chỉ đứng từ xa âm thầm dõi theo anh ta.

Chàng trai trong trí nhớ của nàng giờ đã trở thành người nổi bật nhất đế quốc.

Một năm sau.

Trong một buổi tiệc mai mối, Julia bất ngờ gặp được anh ta. Vào ngày đó, cha nàng đã nói.

“Julia, con sẽ kết hôn với Ngài Đại Công tước.”

Sau trận chiến, Fernan đã được trao thưởng lãnh thổ Caesar ở phương Bắc và thừa kế tước vị Đại Công tước.

Người đàn ông dịu dàng trong trí nhớ, những tưởng quá xa vời, lại là người nàng sẽ kết hôn cùng.