Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 0: Mở đầu

Nữ Công tước đã bỏ trốn. Chuyện này xảy ra khi Ngài Đại Công tước đang trong cuộc viễn chinh.

"Thưa Ngài, những người hầu nói rằng thứ duy nhất biến mất khỏi phòng của Công nương là quần áo."

"Trang sức và các đồ quý giá khác thì sao?"

"Có vẻ chúng vẫn còn nguyên vẹn."

Nghe những lời của phụ tá, người đàn ông thân hình cao lớn cau mày, một bên miệng khẽ nhếch lên.

Nàng ấy chỉ mang theo một vài bộ trang phục bên mình rồi trốn thoát.

Vợ của hắn đã bỏ đi, để lại tất cả những thứ hắn mua cho nàng. Bằng trực giác, hắn hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Nàng ấy đang cố gắng xóa đi quãng thời gian sống ở đây dưới tư cách là vợ hắn. Hy vọng rằng hắn sẽ mãi mãi quên nàng.

Đại Công tước cất giọng lạnh lẽo.

"Đã có tin gì từ các hiệp sĩ chưa?"

"Họ vẫn đang theo dõi cỗ xe ngựa của Công nương. Họ sẽ sớm bao vây nó."

"Nếu nàng ấy chống cự, nói với bọn họ hãy dùng mọi cách để đưa nàng về, kể cả phải dùng đến sức mạnh."

Đại Công tước nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.

Vợ hắn đã bỏ trốn được năm ngày, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tìm kiếm của người hầu trong lâu đài. Nhưng trong vòng nửa ngày sau khi trở lại lâu đài, hắn đã có thể xác định được vị trí của nàng.

Nàng ấy sẽ sớm quay trở về vị trí ban đầu của mình. Không có lý do gì để lo lắng cả.

Nhưng cảm giác mất kiên nhẫn đang tràn ngập khắp cơ thể khiến hắn khó chịu.

Lẽ ra nàng không nên chạy trốn như thế này. Bây giờ nàng đã là vợ của ta, dù cho có ốm đau bệnh tật, nàng vẫn phải ở cạnh ta. Dù cho đau khổ thì nàng cũng phải chịu đựng nó dưới tầm mắt của ta.

Julia Caesar, nếu nàng có chết thì cũng phải chết trong lãnh địa của ta.

Nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, Đại Công tước cố gắng kìm nén cơn giận của mình.

"Thưa Ngài!"

Một kị sĩ hớt hải chạy vào phòng. Anh ta nói trong hơi thở đứt quãng.

"Thưa Ngài… phu nhân đã… biến mất rồi!"

"Ý anh là sao?"

"Chúng tôi đã nhiều lần xác định chắc chắn rằng phu nhân ở trong cỗ xe đó. Nhưng sau khi chúng tôi bao vây tiến đến thì phu nhân không có ở đó. Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì… A!"

Đại Công tước bước đến gần và nhanh như chớp rút thanh kiếm đeo bên hông ra. Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào người hiệp sĩ như thể chuẩn bị lấy đầu anh ta.

"Đừng có nói nhảm nữa. Nói ta biết nàng ấy đã biến đi đâu?"

"Chúng tôi đã lục soát các khu vực lân cận với quân đóng ở đó, nhưng không có dấu vết hay người nào nhìn thấy cả."

"Đồ vô dụng."

Ném thanh kiếm xuống sàn, Đại Công tước vò đầu.

"Ta sẽ tự mình đi tìm. Chuẩn bị ngựa đi."

"Vâng, thưa Ngài."

Đại Công tước nghiến răng. Lẽ ra hắn không nên giao việc này cho những người kém cỏi đó. Nếu hắn không trực tiếp hành động, sẽ khó để có thể lập tức đưa Julia quay về.

"Thưa Ngài, thần tin là có người giúp đỡ phu nhân. Nếu không làm sao tự phu nhân có thể trốn thoát khỏi nhiều hiệp sĩ như vậy được." Người phụ tá đang đi theo bên cạnh Đại Công tước thận trọng nói.

Lúc đó, một người đột ngột hiện ra trong tâm trí của Đại Công tước.

Vài tháng trước có một linh mục đã đến chúc phúc cho lâu đài. Vợ hắn có vẻ khá thân với người đó.

"Lloyd, ngươi đến đền thờ Ilion tìm vị linh mục đã ban phước cho lâu đài. Nàng ấy có thể đang trốn ở đó. Hãy tìm kĩ mọi ngóc ngách."

"Vâng thưa Ngài."

Nếu đúng là linh mục đó đang giúp đỡ Julia trốn thoát, anh ta chắc hẳn sẽ dùng sức mạnh thần thánh của mình. Và nếu đúng là vậy, sẽ không khó để che giấu sự tồn tại của Julia hay đánh lạc hướng Đại Công tước.

Những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang cầm dây cương của Đại Công tước. Ý nghĩ Julia có thể đang ở cạnh người đàn ông khác khiến hắn nổi cơn thịnh nộ không thể diễn tả thành lời.

Nhưng ẩn sâu trong đó, hắn cảm thấy chán ghét bản thân vì đã vô tâm với nàng những năm qua.

Hắn hiểu rõ chính những lỗi lầm của mình đã khiến Julia bỏ đi.

"Lục soát kỹ càng, không được bỏ sót thứ gì."

Đại Công tước đã tìm kiếm hết tất cả những tòa nhà trong thành phố.

Một số hiệp sĩ được điều động để rà soát những ngôi nhà nhỏ. Đại Công tước cùng các hiệp sĩ khác vượt qua bức tường thành, đến trạm xe ngựa ở khu vực lân cận. Khi họ đến nơi, nhìn thấy dòng người đang đổ xô di chuyển đến nơi khác. Đường đi đã bị chặn, đoàn quân của Đại Công tước dừng lại.

"Thưa Ngài, xin lui…"

"Đợi đã."

Ánh mắt hắn dừng lại ở quầy bán vé đông đúc, hay chính xác hơn là một người phụ nữ đang đứng trong đám đông đó.

Trong một giây ngắn ngủi, hắn có thể thấy được khuôn mặt của Julia. Chắc chắn đó là nàng ấy.

"Điện hạ!"

Ngài Đại Công tước leo xuống ngựa, lao vào đám đông. Hắn nhanh chóng chạy theo người phụ nữ khoác áo choàng trùm đầu.

"Julia!"

Có lẽ không nghe thấy tiếng hét của hắn, người phụ nữ không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Hắn đuổi kịp tới, nắm lấy bả vai người phụ nữ và xoay người lại.

Khi hắn lật chiếc mũ trùm đầu ra, khuôn mặt hoảng hốt của người phụ nữ hiện ra.

Không phải là Julia.

"Chết tiệt!"

Khi hắn giận dữ thốt lên, người phụ nữ do dự từ từ lùi về sau.

Sau đó, ngay khi người phụ nữ định quay đi, mặt dây chuyền trên cổ cô ấy bất ngờ lọt vào mắt hắn.

Trước khi hắn kịp nhớ ra đó là gì, cơ thể hắn đã hành động trước. Ngài Đại Công tước nắm lấy tay người phụ nữ và giật đứt sợi dây chuyền.

Người phụ nữ giật mình hất tay hắn ra.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng tỏa ra xung quanh người cô.

Khuôn mặt lạ lẫm trước mặt nhanh chóng biến thành dáng vẻ của người phụ nữ mà hắn rất quen thuộc.

Khuôn mặt trắng trẻo. Tóc màu nâu sáng. Đôi mắt xanh đang sợ hãi.

Người phụ nữ vẻ mặt cứng ngắc đang nhìn hắn kia chính là Julia, vợ của hắn.

"Ha!"

Hắn cười nhạt, vẻ mặt phức tạp. Thay vì tức giận, khuôn mặt hoảng sợ của vợ khiến hắn cảm thấy đau khổ.

Hắn nên đối mặt thế nào với người vợ vì muốn trốn thoát khỏi hắn mà đã cải trang thành người khác đây?

"Làm sao Ngài biết được?"

Julia lẩm bẩm với vẻ mặt thất vọng. Nàng không hề nghĩ rằng mình sẽ bị bắt lại dễ dàng như vậy.

Hắn nắm chặt mặt dây chuyền trong tay như muốn bóp nát nó và nói.

"Mặt dây chuyền này… ta có thể cảm nhận một ít nguồn sức mạnh phát ra từ đây."

"Ồ…" Julia thất vọng, cắn môi dưới.

Đại Công tước kéo lấy tay nàng.

"Giờ thì quay trở về nào. Đủ rắc rối cho ta rồi."

Trước khi Julia kịp nhận ra, các hiệp sĩ đã đến đứng vây xung quanh hai người họ. Không có đường nào để chạy thoát.

Julia nhắm chặt mắt, để mặc cho Đại Công tước dẫn nàng đi. Nàng không thể làm gì khác khi sợi dây chuyền đã bị lấy mất.

Đến chỗ buộc ngựa, hắn nhẹ nhàng nhấc nàng lên yên. Sau đó tự nhiên ngồi lên phía sau lưng nàng, kéo nàng vào lòng mình.

"Julia"

"..."

Đại Công tước nhìn nàng một lúc lâu, không nhận được lời đáp lại. Sau đó hắn giật dây cương.

Mái tóc nâu nhạt của nàng tung bay trong gió, chạm vào cổ hắn. Họ không nói với nhau một lời nào.

Julia đã ở trong vòng tay của hắn, không cần phải lo lắng nữa. Nhưng hắn vẫn cảm thấy nỗi sợ đang len lỏi trong tâm trí.

Có cảm giác nàng ấy sẽ như làn khói tan biến đi bất cứ lúc nào.

An toàn ra khỏi thành phố, họ đi vào một khu rừng. Một đoàn hiệp sĩ đi phía trước bảo vệ Đại Công tước và vợ.

Ngài Đại Công tước nhìn tấm lưng nhỏ bé trước mặt mình. Hắn muốn nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nàng. Dù đó là gì đi nữa, hắn cũng muốn được nghe thấy giọng nói của nàng, để thật sự xác định được nàng đang hiện diện ở đây.

"Thưa Ngài."

Khoảnh khắc nàng nhẹ giọng gọi hắn, tiếng nói nàng đứt quãng.

Đại Công tước cho ngựa đi chậm lại và lắng nghe nàng. Julia quay lại nhìn hắn.

"... Tôi cảm thấy không khỏe lắm. Hãy dừng lại nghỉ ngơi một lát."

Hắn có thể thấy một chút mệt mỏi trên gương mặt nàng. Hắn do dự một lát nhưng nhanh chóng dừng lại. Các hiệp sĩ đi bên cạnh cũng đứng lại.

Họ phải cưỡi ngựa thêm vài giờ nữa mới có thể đến được lâu đài. Nó chắc chắn quá sức với nàng.

Đại Công tước nói điều gì đó với hiệp sĩ đứng cạnh. Anh ta cúi đầu và nhanh chóng biến mất ở phía bên kia.

"Ta đã cho người đem xe kéo đến. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Julia leo xuống ngựa, đờ đẫn lướt qua hắn và ngồi xuống bãi cỏ cách xa nơi hắn đang đứng.

Đại Công tước ra lệnh cho các hiệp sĩ đang đi theo mình lui xuống và tiến lại gần nàng.

Julia cúi đầu xuống và vỗ nhẹ vào gấu áo choàng của mình một cách vô nghĩa. Hắn nhìn đôi bàn tay thanh tú của nàng, giờ lại nổi rõ những khớp xương, lẩm bẩm.

"Nàng có vẻ gầy hơn rồi."

"..."

"Nàng đã ở đâu suốt thời gian qua vậy?"

Julia không trả lời mà cúi đầu xuống thấp hơn. Đại Công tước không từ bỏ tiếp tục hỏi.

"Nàng đã gặp vị linh mục đền thờ Ilion đúng không?"

"Và mặt dây chuyền này, ta đoán chắc anh ta là người đưa nó cho nàng."

Julia giật mình trước lời nói của hắn. Đại Công tước đã nhìn thấy, tiếp tục nói với giọng lạnh lẽo.

"Nếu nàng không muốn trả lời cũng được. Ta có thể bắt giữ anh ta để tra hỏi."

"Xin đừng làm tổn thương một người vô tội. Người đàn ông đó không có liên quan gì đến tôi cả."

Khi Julia, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, đột ngột trả lời, Đại Công tước cau mày. Nàng không nhìn hắn mà hỏi.

"Tại sao Ngài lại đi tìm tôi?"

Nàng có vẻ mặt viết rằng mình không thể hiểu được tình huống này. Thậm chí nàng còn hơi tức giận.

Sâu bên trong tim là cảm giác nóng nảy khó chịu nhưng Đại Công tước vẫn lạnh lùng nói.

"Làm gì có người đàn ông nào có thể ngồi yên khi vợ mình đi mất chứ?"

"Đối với Ngài tôi là vợ sao?" Julia yếu ớt nói.

Đại Công tước vẻ mặt phức tạp, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng nhanh chóng nuốt xuống. Tim hắn nhói lên như vừa bị dao đâm qua.

Julia nhìn thẳng vào hắn rồi sau đó đứng dậy. Nàng đi dọc theo con đường mòn trong rừng.

Hắn hiểu Julia muốn ở một mình. Nhưng hắn không thể để nàng như vậy. Đại Công tước giữ một khoảng cách nhất định, theo sau nàng.

Sau khi đi một lúc lâu mà không nói gì, Julia dừng lại. Đại Công tước dừng lại theo nàng, cau mày khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.

Một vách đá dựng đứng, bên dưới là dòng sông đang chảy xiết.

"Julia, lại đây."

Ngay khi hắn có linh cảm không lành cất tiếng gọi nàng, Julia quay người lại và rút từ túi ra thứ gì đó.

Đại Công tước hơi bất ngờ, nhìn nàng chằm chằm. Julia chĩa dao về phía hắn.

Hai tay đang nắm lấy chuôi dao của nàng run lên. Đại Công tước, vừa khựng người lại trước đó, nhanh chóng bình tĩnh và tiến đến gần nàng. Julia lùi lại.

"Không được tiến lên nữa. Nếu Ngài còn đến gần thì tôi thật sự sẽ đâm Ngài đấy."

"Cứ làm đi nếu nàng muốn."

Nàng sẽ không bao giờ đâm hắn. Một Julia Caesar tốt bụng sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương người khác.

Đó là vợ hắn, người hắn vẫn luôn biết rõ từ trước đến nay.

Đại Công tước tiến một vài bước lớn về phía trước và Julia sợ hãi lùi về sau.

Nếu hắn bị đâm, nàng sẽ cảm thấy có lỗi và quay trở về bên cạnh hắn. Nếu là vậy thì nàng có thể đâm hắn thỏa thích, thậm chí có thể dùng kiếm hay súng cũng được.

"Khoan đã, Julia!"

Vào lúc lưỡi dao quay về hướng ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh của hắn sụp đổ.

Con dao nhắm vào hắn giờ đã chĩa vào chính nàng.

"Chết tiệt, bỏ con dao đó xuống đi!"

Khi người chồng của nàng tiến lại gần hơn, Julia ấn con dao vào sâu trong cổ.

Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng. Giữ nguyên tư thế đó, nàng từ từ lùi lại.

Đại Công tước dừng lại, thân hình hắn run rẩy dữ dội. Hắn biết nếu cố đến gần hơn nữa, Julia thật sự sẽ tự cắt cổ mình.

"Chết tiệt… đừng di chuyển nữa! Là lỗi của ta, ta xin lỗi!"

Mỗi bước nàng lùi về sau, vẻ mặt Đại Công tước càng thêm đau đớn như sắp chết, khẩn thiết van xin.

Thời gian hắn không thể tiến đến càng lâu, khoảng cách giữa Julia với rìa vách đá càng bị thu hẹp lại.

"Xin nàng, đừng làm vậy. Là lỗi của ta hết. Ta sẽ làm theo ý muốn của nàng được không. Julia… "

Đại Công tước run rẩy, không thể giấu được đôi mắt đỏ hoe của mình. Thật khó có thể tin đây là một người chồng đã từng lạnh lùng và vô tâm với vợ.

Julia cười trong cay đắng. Ánh mắt đó, từng lời nói của người ấy… đã có lúc hắn là tất cả những gì nàng có. Những ngày nàng chệch hướng và có thể sụp đổ trong chớp mắt. Những ngày cô đơn một mình như vậy, nàng đã yêu hắn.

Đứng bên bờ vực, Julia chậm rãi khắc sâu khuôn mặt của người chồng từng là cả thế giới của nàng.

"... Đã quá muộn rồi."

Nếu không phải bây giờ thì nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn. Nàng sẽ lại rơi vào tình yêu với người này thêm lần nữa.

"Những bất hạnh tôi phải chịu đã quá đủ rồi."

Bây giờ nàng muốn được hạnh phúc.

"Julia!"

Nhìn người chồng đang tuyệt vọng của mình lần cuối, Julia quay người gieo mình xuống vực sâu.