Anh Hai Của Tôi

Quyển 2 - Chương 38: Hồi ức

" Mạc Sơn Dương cậu sau này . . chắc chắn sẽ hối hận "

Hạ Tử cũng lạnh nhạt rời đi. Hắn im lặng lên xe quay trở về nhà chính. Bước vào căng biệt viện, cả cơ thể và tâm trí hắn điều chồng chất áp lực.

" Mọi thứ đã sắp xếp rồi ngày mai thứ con cần làm là ngoan ngoãn trở thành chú rể thôi "

" Vâng thưa ba "

Hắn cúi người rời đi, vào phòng hắn mệt mỏi nằm dài trên giường. Lấy trong túi ra một chiếc hộp đen đơn giản, bên trong là một chiếc đồng hồ theo kiểu cổ điển. Chiếc đồng hồ này nhìn rất sang trọng, kiểu dáng cũng đơn giản lạ mắt, nó thuộc kiểu đồng hồ được thiết kế riêng.

Hắn nhẹ mở ra, bên trong là hình ảnh Hạ Nghi cầm bó hoa anh đào dưới bầu trời đầy nắng ấm, tấm ảnh này cũng được chính tay hắn chụp cho cậu. Năm đó là lúc tốt nghiệp cấp ba, khoảng thời gian đầy hạnh phúc.

" Hạ Nghi . . Quả nhiên em rất hợp với hoa anh đào. Màu hồng ấm áp và dịu dàng và cả bầu khí yên bình khi ở bên cạnh em . . Thật sự khiến anh không thể ngừng tham lam mà muốn ôm lấy. "

Hắn nắm chặt lấy chiếc đồng hồ, lòng ngực dần dịu xuống. Đôi mắt hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau

Người hầu gõ nhẹ cửa

" Đại thiếu gia! Tôi mang quần áo đến "

Cô nhẹ giọng cung kính.

" Vào đi! "

Bộ vest đen lịch lãm được mang đến, bên cạnh là một bông hoa trắng. Bông hoa trắng ấy chỉ được cài lên áo khi bản thân người mặc là chủ rể hoặc là chủ nhân của một bửa tiệc lớn. Hắn hờ hững mặt bộ vest ấy vào, nhẹ cài bông hoa lên áo

" Hạ Nghi à trong anh bây giờ . . có đẹp trai không? "

Hắn cười nhẹ nhìn vào đồng hồ tự hỏi, nụ cười gượng gạo nở lên, hắn rời khỏi phòng. Bước vào trong xe, hắn im lặng không nói một lời nào. Chiếc xe dần dần tiến đến lễ đường. Bên trong đang xôn xao, rộn ràng chuẩn bị mọi thứ.

Hắn đi vào phòng chính của cô dâu và chú rể. Người con gái trước mắt hắn là con gái trưởng của một đại gia tộc cũng là người vợ đầu tiên của hắn sau này.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, cả hai im lặng không nói từ nào cho đến khi buổi lễ được chuẩn bị xong. Các khách quan cũng đến đầy đủ, hoa được trang trí vô cùng hoành tráng. Các cha xứ và dàn hợp xứng cũng trong vô cùng sang trọng.

Hắn bước lên bục, trong hắn mặt vest vô cùng hợp. Tiếng nhạc của dàn hợp xướng cũng ngân lên, cô dâu bước vào cùng tràn vỗ tay và tiếng tung hô. Sơn Dương nhìn xuống, đôi mắt ấy không nhìn vào cô dâu mà là tìm kiếm Hạ Nghi. Hắn đảo mắt từ phía trước rồi ra phía sau, cuối cùng cũng không nhìn thấy cậu.

" Em ấy không đến sao? "

Đôi mắt hắn mang chút thất vọng, bây giờ ước muốn duy nhất là được nhìn thấy cậu có lẽ cũng không thể rồi. Cô dâu bước đến bục, cha xứ cũng bắt đầu tuyên thệ lời thề.

Hắn vô tình đảo mắt ra cửa sổ bên góc trái của nhà thờ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh giống cậu. Mọi thứ xung quanh Sơn Dương như ù lên, kí ức ngày ấy hiện ra trong đầu hắn.

" Sơn Dương à . . Sau này cậu có nguyện ý cưới tớ không? "

" Tại sao không chứ? Dù lên núi đau , xuống biển lửa. Dù cho có bị đau thương ra sao tớ vẫn sẽ nguyện ý cưới Nguyên Hạ Nghi "

Lòng hắn chợt nhói lên một nhịp, cảm giác vừa đau vừa khó thở này thật khiến hắn khó chịu. Cha xứ nhìn Sơn Dương bắt đầu tuyên thệ.

" Mạc Sơn Dương! Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ dù cho có lên núi đau, xuống biển lửa. Dù cho có phải cực khổ và đau đớn hãy không? "

Đôi mắt không hề nhìn vào cô dâu của hắn mà lại hướng ra phía cửa sổ ấy. Một sự dịu dàng và có chút bi thương ẩn hiện trên đôi mắt đỏ của Sơn Dương. Hắn nghiêng đẩu mĩm cười.

" Tôi đồng ý "

Chiếc nhẫn ấy đã được đeo vào tay. Người con trai nhỏ nhắn ở phía ngoài cửa sổ ôm chặt lấy lòng ngực khụy xuống khóc nức nở. Cảm giác đau thấu tận tim gan này thật khiến người ta xót xa.

" Hức . . hức . . hức. . Aaaaaah!!!! "

Cậu hét lên đau đớn. Hạ Tử bên trong nhà thờ cũng cau có rời đi, vừa bước ra ngoài anh nghe thấy tiếng hét lên của ai đó. Đảo mắt nhìn qua, anh liền lập tức chạy đến vì nhận ra đó là cậu.

" HẠ NGHI! "

Anh chạy đến ôm chặt cậu, nhẹ an ủi cậu. Cậu lúc này như một chiếc ly thủy tinh vô cùng dễ vỡ. Hạ Nghi đau đớn ôm chặt lấy Hạ Tử, cậu khóc oà lên như một đứa trẻ.