Anh Hai Của Tôi

Quyển 2 - Chương 37: Hồi ức

" Hức . . Hức . . Aaaaah!!! "

Cậu ôm chặt hai tay vào lòng hét lên chua xót. Suốt khoảng thời gian 6 năm đó cậu đã luôn một lòng một dạ yêu hắn. Suốt 6 năm đó cậu chỉ động tâm với duy nhất một mình hắn.

" Bắt đầu cũng là cậu . . Người duy nhất mà tớ có thể dựa vào cũng chỉ có mình cậu . . Vậy mà tại sao lại như vậy? 6 năm ấy thật sự đối với cậu chỉ là trò đùa thôi sao? "

Cậu khóc. Bản thân Hạ Nghi bây giờ thật sự không thể làm gì khác ngoài khóc, sự đau đớn tận cùng ấy như một chất kịch độc thấm sâu vào tận tin gan cậu. Nó dần dần ăn mòn và gϊếŧ chết cậu.

________

Ngày hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên. Hạ Nghi dụi dụi mắt từ sofa đi đến, cả đêm qua cậu đã ngồi trên sofa khóc và đợi hắn nhưng . . . Kết quả mắt thì sưng hút, hắn thì không về.

Cậu mở cửa bước ra.

" Ai vậy? "

" Xin chào! Tôi đến để gửi thiệp "

Một người vệ sĩ áo đen đưa đến cho cậu một tấm thiệp đỏ và rời đi. Cậu cầm lấy tay run rẩy, cậu đến sofa ngồi xuống. Đôi mắt sưng đỏ ấy lại tiếp tục khóc, lòng cậu lại lần nữa nhói lên vì đau thương.

" Hức . . Là thật sao? . . Mọi thứ là thật sao? Cậu từ trước đến giờ chưa từng yêu tớ sao Sơn Dương? "

Hạ Nghi ôm chặt lấy khuôn mặt, cậu khóc nức nở như một đứa trẻ. Bản thân cậu bây giờ lại phải trải qua thêm một lần đau đớn.

" Ngày ba mẹ tớ mất . . hức . . Cậu đã an ủi tớ , giúp tớ vượt qua đau đớn. Ngày tớ rơi vào bế tắc cậu cũng liều mạng lôi tớ lại hức . . Vậy mà bây giờ cậu lại có thể dễ dàng bỏ tớ như vậy. Tớ ghét cậu, tớ ghét cậu MẠC SƠN DƯƠNG!!! "

Cậu hét lên, tay siết chặt lấy lòng ngực. Dù cố gắng hét lên bao nhiêu lần thì mọi đau đớn trong lòng cậu vẫn không thể biến mất. Hạ Nghi mệt mỏi nằm dài trên sofa, đôi mắt sưng đỏ ấy dần chìm trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ đó cậu đã nhìn thấy Sơn Dương, hắn dịu dàng nhìn cậu. Trên tay hắn là một bó hoa anh đào. Đây là lúc cả hai tốt nghiệp cấp 3, năm đó mọi thứ đối với Hạ Nghi là năm đẹp đẽ và hạnh phúc nhất. Năm đó cũng là năm đầu tiên cậu để tóc dài vì hắn.

Tên vệ sĩ đi đến chỗ Sơn Dương cúi người.

" Tôi đã đưa thiệp cho cậu ấy rồi ạ "

Hắn tựa người vào ghế, đôi mắt mờ mịt.

" Mắt em ấy . . còn sưng không? "

" Rất đỏ và sưng thưa ngài. "

Hắn im lặng không đáp, tay xoa xoa hộp thuốc trên tay. Đột nhiên điện thoại reo lên là số của Hạ Tử

" Tớ nghe! "

" Tên khốn! Cậu đang ở đâu lập tức gặp tôi ngây. "

Sơn Dương dừng xe lại, hắn bước xuống với sự mệt mỏi. Người đang đứng đối diện hắn là Hạ Tử với khuôn mặt đầy tức giận. Anh ta tiến tới nắm chặt cổ áo Sơn Dương.

" Chuyện này là sao? Cậu nói cậu yêu Hạ Nghi, bây giờ lại đi kết hôn với người con gái khác là sao hả? Cậu đang muốn gì "

" Tôi chỉ chơi đùa với Hạ Nghi thôi. Chỉ có vậy thôi "

Sơn Dương lạnh nhạt nói. Hạ Tử tức giận đấm thẳng một cú vào mặt Sơn Dương khiến hắn té khụy xuống

" Thằng chó! Cậu . . Cậu mau nói là những chuyện này là giả đi. Nói mau "

Hạ Tử hét lên. Hắn chóng tay đứng dậy, nhẹ lau đi vết máu trên môi.

" Tôi không rảnh để bịa chuyện "

Hắn vô hồn nhìn Hạ Tử. Anh ta siết chặt tay, đôi mắt oán giận nhìn hắn.

" MẠC SƠN DƯƠNG KHỐN NẠN!!! "

Anh ta nhào đến đấm mạnh vào mặt hắn lần nữa. Sơn Dương vẫn đứng im chịu đòn

" Tên chó chết nhà cậu. Cậu có biết Hạ Nghi yêu cậu như thế nào không hả? Cậu ấy đã hi sinh vì cậu đến nổi từ bỏ cả gia tộc ngoại chào đón cậu ấy. Chỉ vì . . . Chỉ vì muốn có thể đường đường chính chính mà cùng cậu kết hôn . . . Chỉ vì câu nói vu vơ của tên khốn như cậu mà cậu ấy đã không cắt tóc. Bây giờ cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy . . Tên khốn nạn như cậu không xứng đáng với cậu ấy "

Hạ Tử tức giận đấm thêm một cú vào mặt Sơn Dương, anh vừa tức giận vừa oán trách hắn.

" Nhị Hạ Tử đánh đủ rồi chứ? Đủ rồi thì tôi đi đây "

Hắn lạnh nhạt đứng dậy, phủi đi vết bụi trên quần áo. Hạ Tử ngơ ngác, đây là Sơn Dương sao? Hắn bây giờ trong lạnh lẽo và vô cùng u ám. Anh bây giờ thật sự không thể hiểu nổi đâu mới là con người thật của Mạc Sơn Dương nữa rồi.