" Sao mà ồn ào vậy? "
Du Minh mở cửa, Bạch Thiên lãnh đạm bước vào. Tất cả nhân viên lẫn trưởng phòng Hà điều cung kính cúi người chào hắn.
" Chào giám đốc Mạc! "
Hắn liếc mắt nhìn vào tay tên kia, vẻ tức giận dần lộ ra . Du Minh như hiểu ý nhìn sang trưởng phòng Hà .
" Chuyện gì đang xảy ra? "
" Là vài chuyện bất hoà của nhân viên và thực tập sinh mới ạ "
" Nói rõ! "
Hắn nhấn mạnh câu nói khiến cho ai cũng có chút run sợ.
" À. . Dạ-dạ là-là . . Cậu Dũ có nhờ Thực tập sinh mua dùm cafe. Nhưng ngày nào cũng bị chạy vặt nên cậu thực tập sinh ấy đã từ chối ạ. Sau đó liền bị cậu Dũ đến cự cãi nên cả hai xảy ra một chút xô xát "
Hắn bừng lên sát khí, tiến đến phía cậu. Tên đó liền tỏ vẻ đắt ý nghĩ rằng bản thân mình đã đúng và được bảo vệ.
" Haha mày sẽ bị đuổi việc thôi thằng oắt con. Dù sao tao cũng là nhân viên làm việc tận 5 năm cho công ty mà "
" A Ly em không sao chứ? "
" Dạ, không sao "
Cả văn phòng như im bật và ngỡ ngàng với cách gọi thân thiết của Giám đốc giành cho một thực tập sinh. Bạch Thiên sau khi hỏi han cậu, hắn liền đổi qua ánh mắt đầy tức giận nhìn vào tên đó.
" Từ ngày hôm nay cậu chính thức bị đuổi việc. Với phong thái làm việc người cũ ăn hϊếp người mới như vậy thì làm gì công ty chúng ta có thêm nhân viên tài năng nữa. Tiền bảo hiểm tôi vẫn sẽ chi trả đầy đủ cho cậu đến khi hết hợp đồng lao động, nên là từ nay mong cậu sẽ không bao giờ xuất hiện ở tập đoàn Mạc gia "
Hắn lãnh đạm tuyên bố khiến bầu không khí ngột ngạt bùng lên. Tên đó từ vẻ ngạo mạng chuyển sang vẻ tội lỗi mà cầu xin hắn.
" Đừng mà giám đốc! Tôi biết lỗi của tôi rồi . . Xin lỗi cậu Dư Ly. Là lỗi của tôi, tôi biết sai rồi "
Tên đó nắm lấy tay cậu hối lỗi, khiến hắn càng điên hơn. Dư Ly thở dài, đẩy tay tên đó xuống. Cậu cũng là không nỡ cắt đi đường sống của người khác.
" Anh hai không cần phải đuổi việc như vậy đâu. Đàn anh biết sai là được rồi ạ. Em cũng xin lỗi vì đã có chút nặng lời "
Cậu ôn nhu cúi người lễ phép, tên đó như nhìn thấy vị cứu tinh cũng cúi người liên tục gật gật.
" Cảm ơn cậu . . . Cảm ơn cậu đã không giận tôi. Thành thật xin lỗi cậu "
Tên đó lại nắm lấy tay cậu lần nữa, hắn như nổi cơn ghen.
" Bỏ tay ra! "
Hắn hằng giọng.
" À . . Dạ dạ "
" Xem như lần này cậu may mắn . Lần sau còn dám động vào em ấy thì chuẩn bị sẵn sàng tâm lí đi "
Bạch Thiên bỏ tay vào túi, dáng vẻ kiêu ngạo rời đi. Sau khi hắn rời đi thì toàn thể văn phòng điều ồn ào bàn tán.
" Cậu là em trai của giám đốc á? "
" Dạ vâng. Lúc đầu em dự định sẽ giữ kín chuyện này để hoà nhập với mọi người hơn. Không nghĩ sẽ có việc này xảy ra "
Toàn thể mọi nhân viên lẫn trưởng phòng Hà điều thở phào vì đã không đắc tội với cậu. Tên khi nãy hùng hổ ăn hϊếp cậu cũng rụt rè rời đi.
" Mọi người yên lặng quay về vị trí làm việc của mình đi. Giám đốc lâu lâu sẽ đột ngột ghé qua đó "
Trưởng phòng Hà rời đi, cô mừng thầm trong lòng.
" Từ nay văn phòng nhỏ bé này của mình đã có chổ dựa vững chắc rồi!! "
________
Bạch Thiên bước vào, hắn ngồi xuống ghế sự tức giận dần dịu xuống. Hắn đảo mắt nhìn Du Minh
" Điều tra về Nhất tộc đến đâu rồi? "
" 3 năm nay Nhất tộc điều kinh doanh một cách rất hợp pháp. Từ thời của Nhất Chu Nhiên thì hầu như họ không còn việc buông lậu nữa. Tất cả những gì tôi điều tra được cũng chỉ có bấy nhiêu "
Hắn im lặng suy nghĩ, tay vẫn liên tục xoay xoay cây bút. Thở dài một hơi hắn thả lỏng người.
" Gọi Dư Ly đến! "
Du Minh gật đầu rời đi. Sau 10 phút thì cậu đi đến.
" Ngài gọi tôi có chuyện gì không ạ? "
Hắn nhìn cậu dịu dàng, đưa tay ra hiệu cho Du Minh rời đi. Hắn rời khỏi ghế, cơ thể mệt mỏi ôm lấy cậu.
" A Ly . . Anh mệt! "
Cậu cười nhẹ vỗ vỗ lưng hắn an ủi. Người khi nãy sát khí hừng hựt khiến cho ai cũng run sợ bây giờ lại nũng nịu trong vô cùng đáng yêu.
" Bộ dạng ngầu khi nãy của giám đốc đâu rồi? "
" Đừng ghẹo anh mà! Anh là do tức giận nên mới như vậy đó "
Hắn phụng phịu bế cậu ngồi lên người hắn, hai tay luồng qua eo cậu.
" Rồi rồi! Em không ghẹo anh nữa. Trong anh mệt quá vậy, có chuyện gì sao? "
Hắn thở dài
" Ừm. Sắp đến sẽ có một cuộc đấu thầu quan trọng. Tầm 1 tháng nữa anh phải lo tư liệu và điều tra để tìm ra cách thắng cuộc đấu thầu này, nên anh mệt vì không thể cùng em đi hẹn hò. "
Hắn dụi dụi tóc vào lưng cậu, cậu nhẹ quay người lại hôn lên trán Bạch Thiên.
" Thôi nào! Anh phải lo hết công việc trước rồi chúng ta hẹn hò sau. Nếu anh ngoan ngoãn lo cho cuộc đấu thầu này em sẽ tặng anh một phần thưởng nha "
" Thưởng á? Vậy anh muốn được một phần thưởng đặc biệt "
Cậu cười tươi vui vẽ.
" Được được! Anh muốn gì em cũng sẽ thưởng cho anh hết "
Cậu hôn nhẹ lên môi hắn, Bạch Thiên đưa tay dần dần đan xen vào từng sợi tóc của cậu. Cả hai tạo nên nụ hôn nồng thắm, đầu lưỡi hắn tham lam chạm vào Cậu. Sau đó hun hăn mυ'ŧ lấy bờ môi ấy đến nỗi khiến nó hiện lên vết hồng nhẹ.
" Đến đây được rồi! Anh hôn nữa môi em sưng đó "
Cậu đứng dậy xoa xoa tóc hắn.
" Vậy em đi nha! Anh hai cố lên "
Hắn gật đầu cười nhẹ.
1 tháng sau
_______còn tiếp ______