Anh Hai Của Tôi

QUYỂN 2 Chương 11: ĐI LÀM VỚI ANH

Hắn dần dần mở mắt tỉnh dậy, bên cạnh là Dư Ly cũng vì hắn ôm mà đã ngủ theo.

" A Ly dậy thôi em "

Cậu dụi dụi mắt, khuôn mặt mê man cậu nhìn hắn.

" Anh sẽ gọi thức ăn ngoài. Em muốn ăn gì ? "

" Dạ gì cũng được ạ "

Hắn xoa xoa đầu cậu rời khỏi giường. Cậu cũng rời khỏi giường, đi đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Sau 30 phút thì đồ ăn cũng giao đến.

" Buổi giao lưu thế nào? "

" Vui lắm ạ! Tuy có vài chuyện xảy ra "

" Chuyện gì nói anh nghe xem "

Cậu cười trừ lắc đầu.

" Không có gì đâu ạ. Chuyện này cũng không nghiêm trọng, anh ăn gà đi ngon lắm á "

Hắn biết tính cậu đã không muốn nói thì dù có ép cậu ra sao cậu cũng sẽ không nói nên Bạch Thiên cũng không hỏi thêm.

" A Ly em đã dự định thực tập ở công ty nào chưa? "

" Vẫn chưa "

" Vậy đến công ty chính của nhà chúng ta thực tập đi. Cùng anh đi làm nha, xa em vài tiếng thôi là tự nhiên cơ thể anh nó mệt mỏi đến kì lạ. "

Đôi mắt cún con của hắn hiện lên. Cậu bình thường cứng rắn biết bao nhưng khi nhìn thấy đôi mắt này của hắn thì cũng đành xiu lòng.

" Haizz. . Được rồi em sẽ đến thực tập ở công ty chính "

" Tuyệt luôn! A Ly mà đến anh sẽ khoẻ khoắn làm việc cho xem "

Bạch Thiên đúng là tên gian xảo, biết tính cậu không chịu nổi sự trẻ con của hắn thì hắn liền trẻ con để dụ dỗ cậu.

" Haha! Thôi ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ "

1 tuần sau

Du Minh đứng trước cửa, tay liên tục đưa đồng hồ lên xem. Lòng của cậu ta hồi hộp.

" Em trai Ngài Bạch Thiên không biết là người thế nào đây? Có khi nào tính khí giống Bạch Thiên không trời? Mình hồi hộp ghê "

Dư Ly từ xa bước đến vẫy tay, cậu cúi người lễ phép chào Du Minh.

" Chào anh ạ! Em tên là Mạc Dư Ly "

" À chào cậu "

" Oaaa!! cậu ấy dễ thương và trong vô cùng ôn nhu. Còn lễ phép nữa chứ . Anh em gì mà khác nhau một trời một vực vậy? "

Du Minh mở cửa cùng cậu bước vào trong, anh ta đến thang máy nhấn vào tầng 10.

" Công việc mà ngài Bạch Thiên nhờ tôi chỉ đạo cho cậu cũng không có gì phức tạp đâu. Tháng đầu thực tập sẽ có trưởng phòng Hà ở bộ phận điều hành chỉ dạy cho cậu về công việc nên cứ yên tâm và thoải moái làm việc nha "

" Vâng ạ! Cảm ơn anh "

Du Minh ngại ngùng rãi rãi tóc.

" Không cần lịch sự với tôi như vậy đâu. Mà nếu cậu có gì thắc mắc cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào nha "

Dư Ly cười nhẹ gật đầu, thang máy dần dừng lại. Cậu và Du Minh cùng nhau đi vào, tất cả nhân viên nhìn thấy Du Minh điều cúi người lễ phép.

" Chào ngài thư kí Lê! "

" Tôi đến để giới thiệu với mọi người đây là Dư Ly. Cậu ấy là thực tập sinh mới của chúng ta, mọi người nhớ chiếu cố cậu ấy cho tử tế "

" Vâng ạ! "

Du Minh vỗ vỗ vai cậu rời đi. Cậu lúng túng, tay nắm chặt lại cố gắng nở nụ cười tươi để tạo thiện cảm.

" Rất vui được làm quen với mọi người ạ! "

" Rất vui được làm quen với cậu! "

Một cô gái có khuôn mặt cứng cỏi đi đến. Trên người cô tỏ vẻ dịu dàng và khá lịch sự. Khuôn mặt trong cũng khá già dặn và phong cách ăn mặc trong vô cùng trưởng thành.

" Tôi là trưởng phòng Hà, tôi sẽ phụ trách việc hướng dẫn cậu "

" Vâng. Chào chị trưởng phòng Hà "

Cô cười nhẹ lịch sự, tận tình hướng dẫn cậu từng chút về công việc của bộ phận điều hành trong công ty. Dư Ly rất thông minh và có tố chất làm kinh doanh, cậu rất sáng suốt trong việc xây dựng kế hoạch. Trưởng phòng Hà chỉ dạy cậu một lần cậu liền hiểu rõ vấn đề và đôi khi còn phát hiện ra nhiều lỗi sai trong tài liệu cũ của vài năm trước.

" Dư Ly cậu giỏi thật đó, nếu là quý tộc thì cậu dư khả năng thành lập một công ty rồi "

" Haha! Tiếc là em không có ước mơ về việc kinh doanh ạ "

" Ể? Tiếc vậy. Cậu thông minh vậy mà "

Cậu cười trừ ngượng ngùng. Trưởng phòng Hà đảo mắt nhìn đồng hồ.

" Tôi có chút việc phải bàn với bộ phận nhân sự rồi. Cậu cứ làm theo những gì tôi hướng dẫn nha "

" Vâng "

Cô cười nhẹ rời đi, những người xung quanh xì xầm bàn tán cậu. Kẻ thì tò mò tại sao cậu được chính tay thư kí của giám đốc dẫn vào, kẻ thì lại nghĩ cậu là đứa được bao nuôi vì nhìn cậu rất có nhan sắc. Cậu cũng xem như không để ý mà bỏ ngoài tai.

" Ê! thực tập sinh "

" Vâng ạ? "

" Mua dùm ly cafe. "

Cậu thở dài gật đầu, xem như là lính mới bị ăn hϊếp một chút nên cũng không mấy phản kháng. Sau khi mua cafe mang đến, cậu cũng cười nhẹ lên tiếng chào hỏi đàn anh.

" Cafe ngon không ạ? "

" Ờ! "

" Anh làm việc ở công ty bao lâu rồi ạ? "

Cậu thân thiện hỏi

" Hả liên quan đéo gì đến cậu. Mua cafe rồi thì đi đi "

Cậu lúng túng rời đi, dù sau mấy dụ ma cũ bắt nạt ma mới cũng không mấy lạ lẫm. Thôi thì ly cafe này cậu tặng cho kẻ đó xem như quà gặp mặt lần đầu và cũng koi như là phép lịch sự của người mới đi.

Ngày hôm sau

" Ê! mua cho tôi cafe "

" À. . Vâng "

Ngày hôm sau nữa

" Mua dùm ly Trà tắc đi thực tập sinh "

" Vâng "

5 ngày sau.

" Ê! thực tập sinh mua dùm ly cafe "

Cậu có chút tức giận trong lòng. Bình thường là vì thấy anh ta lớn hơn nên lễ phép mua hộ nhưng ai cũng phải có giới hạn cả. Cậu cũng đâu rảnh rổi đến nổi lúc nào cũng phải đi mua cho anh ta, anh ta cũng đâu phải là tật nguyền gì mà không thể tự đi được.

" Xin lỗi nhưng hiện tại em đang sửa lại bản kế hoạch nên anh có thể tự mua được không? "

" Hả? Mày ra nói cái gì đấy "

Cậu tỏ vẻ khó chịu hiện rõ lên mặt.

" Em nói là anh có thể tự mua được không? Và hơn hết đàn anh cũng có tay và chân mà. Em nghĩ anh có thể tự cố gắng đứng lên và đi mua cafe đó ạ "

Hắn ta đứng bật dậy đập mạnh bàn.

" Mày tỏ vẻ với ai đó? Thứ thực tập sinh như mày mà ra oai với tao à "

Trưởng phòng Hà nghe thấy tiếng ồn lớn, cô nhanh chóng chạy vào trong.

" Chuyện gì xảy ra vậy? "

Hắn ta hùng hổ bước ra khỏi bàn làm việc, tiến đến chỗ cậu kênh mặt.

" Trưởng phòng Hà đến đúng lúc lắm! Tôi chỉ nhờ cậu ta mua dùm ly Cafe mà cậu ta ra oai với tôi đấy. Mới là thực tập thôi mà như vậy rồi đến khi thành nhân viên chính thức cậu ta sẽ trèo lên đầu tôi à? "

Cậu cũng đứng lên, cúi chào trưởng phòng Hà. Gương mặt bình tĩnh cậu giải thích.

" Em xin lỗi vì sự ồn ào này ạ! Đúng là đàn anh có nhờ em mua hộ Cafe nhưng khi em rảnh em hoàn toàn có thể mua giúp anh ấy. Nhưng hiện tại em đang bận phải sửa lại bản kế hoạch để nộp cho bạn quản lý . . . và hơn hết cả tuần nay anh ấy hầu như điều nhờ em chạy vặt trong khi anh ấy có sức khoẻ tốt như vậy? Em sẽ nhận lỗi sai vì đã trả lời đàn anh nhưng em sẽ không nhận sai về việc dừng chạy vặt cho anh ấy đâu ạ "

Cậu nghiêm nghị nói. Cô gật đầu.

" Chị hiểu rồi! Còn cậu nữa thôi cái thói ma cũ bắt nạt ma mới đi. Vì tính khí này của cậu mà văn phòng chúng ta là nơi có nhiều thực tập sinh bỏ việc nhất đấy "

" Hả? Trưởng phòng là đang binh cái thằng nít ranh này à "

Cậu khó chịu, đôi mắt hiện rõ vẻ tức giận nhìn tên đó. Hắn ta trợn mắt nhìn cậu ra vẻ hâm doạ.

" Mày liếc tao đó à? "

" Em đã lịch sự nói rõ với đàn anh nên là mong anh sẽ không cố kiếm chuyện bằng việc gọi em là nít ranh. "

" Mày nói cái gì? "

Hắn nắm chặt tay, chuẩn bị vung nắm đấm vào mặt cậu.

" Sao mà ồn ào vậy? "

_____ còn tiếp ___