Hắc Anh chóng tay, đôi mắt chăm chú nhìn vào nụ hoa ngoài cửa sổ. Anh ngã người tựa xuống bàn.
" Lớp trưởng! LỚP TRƯỞNG !! "
Hắc Anh lơ đễnh không đáp, anh vẫn tiếp tục chăm chú vào nụ hoa đó
" Nè! Cậu có từng trồng hoa lần nào chưa? "
Bạn học ấy lắc đầu.
" Cái cảm giác nó rất là kì lạ. Luôn luôn bảo vệ bông hoa ấy sợ rằng nó sẽ héo tàn . . Nhưng khi nó nở ra thật xinh đẹp thì lại có cảm giác nó không thuộc về mình nữa! Đúng không nhỉ? "
Hắc Anh cười nhẹ rời đi. Đôi mắt anh vô định, thờ ơ mọi thứ. Không gian yên tĩnh lạ thường, bỗng chốc tiếng chuông điện thoại anh reo lên, là một tin nhắn gửi đến.
Anh đọc nó, tay siết chặt điện thoại. Đôi mắt từ vô lo chuyển sang một chút tức giận.
" Mọi thứ đúng như anh mong muốn phải không Bạch Thiên? "
Anh lên sân thượng ngồi một cách thoải mái, khép đôi mắt nhớ lại những kí ức thuở nhỏ của anh và cậu.
Nhớ lúc bé Dư Ly đã lén cắp tiền trong ống heo của Bạch Thiên. Lúc đó cậu đã bị Hắc Anh phát hiện, nhưng anh đã không mách lẽo với hắn. Ngược lại còn dẫn cậu đi mua máy chơi game nhưng đến 1 tuần sau liền bị Bạch thiên biết được.
" Hắc Anh và Dư Ly ai là người cắp tiền của anh ? "
Bạch Thiên lạnh lùng nói. Cả hai ngập ngừng, cậu sợ đến nổi khóc toáng lên .
" Là em ăn cắp! "
Hắc Anh nhận tội, Bạch thiên hừ lạnh một tiếng cầm máy chơi game đập vỡ tan nát. Dư Ly cứ như vậy mà khóc oà lên, anh lúc đó ôm lấy cậu vỗ dành, xoa đầu cậu yêu thương. Bạch thiên cắn chặt môi bỏ đi.
Anh mở đôi mắt, vuốt lại mái tóc đang bay của mình.
" Chả phải người bảo vệ và nuôi trồng bông hoa đó là tôi sao? Vậy tại sao người hái hoa lại là anh? "
Tiếng cửa mở vang lên, thân ảnh cô gái xinh đẹp bước đến. Cô khụy người, mĩm cười nhìn anh
" Anh làm gì ở đây vậy?"
" Nhung Hoa! là em sao? Anh chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi "
Anh nhìn cô, cười lên gượng gạo. Nhung Hoa vuốt gọn lại phần tóc rơi. Ngọn gió đung đưa nhè nhẹ, cô cười lên bí ẩn.
" Hắc Anh, anh là một kẻ nói dối. Anh nói dối rất chuyên nghiệp "
Anh im lặng, nhưng đôi mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh.
" Anh hoàn toàn không hề yêu em. Đúng không? "
Cô thay đổi sắc mặt và giọng điệu trong lời nói
" Anh yêu em mà! Anh là " thật lòng " yêu em Nhung Hoa "
Anh tiến đến chạm nhẹ lên gương mặt của cô. Đôi mắt lạnh lùng, nụ cười tà mị. Anh hôn lên tai cô, khẽ lên tiếng.
" Anh là yêu em rất rất nhiều. Chính vì vậy dẫu thế nào thì Em cũng nên im lặng mà yêu anh. "
Anh rời đi, nụ cười dập tắt. Thứ duy nhất còn lại trên khuôn mặt anh là sự lạnh nhạt và hờ hững. Cô gục khuôn mặt, nước mắt cứ rơi. Sự khó chịu và đau khổ bao trùm lấy cô.
" Anh quả nhiên là tên dối trá!! "
________
Dư ly bước từng bước thật nhẹ nhàng, thoải mái đến thư viện. Mở cánh cửa to lớn ấy ra, bên trong thư viện khá vắng vẻ nhưng không gian lại vô cùng yên bình tạo cho con người ta cảm giác dễ chịu.
Cậu lựa chọn 3 đến 4 quyển sách về đề tài hư cấu và những thành phố xinh đẹp. Bước đến khu đọc sách, trước mắt cậu là Bạch Thiên.
Hắn ta đang chăm chú vào quyển sách, đôi mi cong và khuôn mặt anh tuấn của hắn không khỏi làm người khác động tâm. Cậu hít một hơi, bước đến chiếc ghế bên cạnh hắn. Cậu chỉ định ngồi và sẽ không bắt chuyện nhưng cậu nhìn thấy hắn đọc quyển sách mà cậu cũng đang theo dõi gần đây.
" Anh cũng đọc quyển " Thành phố của Hoa Hồng và bóng tối" sao?"
Cậu vô tình lên tiếng, hắn hơi bất ngờ bởi vì cậu lại bắt chuyện trước với hắn. Bạch Thiên ho khan một tiếng, đóng quyển sách lại. Cậu tỏ vẻ hơi lo lắng dự định rời đi.
" Tôi thích . . . Thành phố trong quyển sách và cả chuyện tình yêu của hai nhân vật "
Cậu ngạc nhiên, hắn là lần đầu tiên trả lời cậu, cũng là lần đầu cả hai nói chuyện bình thường với nhau.
" Nhưng cô gái đó không yêu nhà vua bởi vì anh ta quá ác độc. Cô ấy chọn người thợ trồng hoa bởi vì anh ta tử tế. Thế nên nhà vua đã chém đầu cô ấy, sau đó thì tự sát, một cái kết không hề có hạnh phúc. "
Cậu thở dài, cầm lên tay quyển sách. Cậu lật đến trang cuối cùng của câu truyện, đôi mắt có chút đồng cảm với nhân vật.
" Nếu như nhà vua dịu dàng hơn một chút. Nếu như cô gái không bướng bỉnh mà đi theo người thợ . Nếu như người thợ không giành lấy cô ấy . . . Có lẽ tên truyện sẽ là " Thành Phố của Hoa Hồng và Tình yêu " rồi "
Cậu buồn bã. Hắn im lặng nhìn cậu chăm chú. Một lúc sau hắn mạnh tay xé nát trang cuối của quyển truyện. Cậu ngơ ngác nhìn hắn như không hiểu chuyện gì
" Vậy chỉ cần đến chỗ của tác giả. Đưa tiền và bắt cô ta sửa lại cái kết như em nói là được. Nếu em muốn như vậy tôi sẽ làm như vậy "
Hắn rời đi trong sự ngỡ ngàng tột độ của cậu. Cậu chỉ biết cười trừ có lẽ hắn cũng chỉ nói một câu đùa giỡn cho qua chuyện
ngày hôm sau
Cậu xem tin trên mạng thì được biết cái kết của câu truyện " Thành phố của Hoa Hồng và Bóng tối " đã được thay đổi. Được sửa lại với cái kết nhân vật nữ và nhân vật nam đức vua hạnh phúc bên nhau.
" Anh hai . . . Anh làm thật à?"
Cậu chỉ biết cười ngốc cả ngày. Bạch Thiên quả nhiên chuyện gì cũng làm được.
________________Còn Tiếp ____
Chúng ta có thể thấy độ chiều vợ của tổng tài Bạch thiên cỡ nào rồi 😌