Cậu mơ màng tỉnh dậy, cơn sốt cũng hạ đi rõ rệt. Dư Ly nhìn sang đồng hồ bên cạnh thì đã 21h.
Cậu cố gắng rời khỏi giường một cách yếu ớt, vừa bước đến cửa hiện lên trước mắt cậu là Hắn. Cậu nhàn nhạt nở nụ cười gượng.
" Mình thật chẳng còn sức để nghe anh hai mắng "
" Anh . . "
Chưa thể dứt câu hắn đã lạnh nhạt quay đầu đi, A Ly bất giác chụp lấy tay của hắn. Cậu muốn biết ai đã chăm sóc cậu lúc cậu mê man trong cơn sốt. Chỉ vừa chạm tay Hắn cậu liền bị hất mạnh té xuống.
" ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!! "
Hắn cau mày bỏ đi. Cậu im lặng, đôi mắt vô thức rưng rưng giao động. Cậu đã quen với việc la mắng của Bạch Thiên nhưng vẫn cảm thấy tuổi thân. Dư Ly cố gắng lau vết nước mắt trên mặt, lủi thủi quay vào phòng.
Hắn ngồi trên sofa, đôi mắt nhìn vô định. Lòng hắn có tý khó chịu, bản thân hắn thật sự không muốn đối xử với cậu như vậy chút nào.
" Nếu anh không tránh xa em, anh sợ anh sẽ hủy hoại em mất "
________
Bạch Thiên bước vào cổng trường thu hút ánh mắt của toàn thể học sinh. Có kẻ khen ngợi, có người ganh tỵ. Hắn từ khi sinh ra đã ở vạch đích không cần bước tiếp cũng chả cần cố gắng như người thường. Vì sinh ra là người thừa hưởng mọi gia sản của Mạc gia. Nhưng họ đâu biết hắn từ nhỏ đã luôn bị hà khắc và luôn phải nỗ lực gấp đôi người thường.
" A Miên tỷ tỷ quả là xứng đôi vừa lứa với Bạch Ca ca "
" Đương nhiên. Ta là hoa khôi của cả trường này mà "
Ả phe phẩy cái quạt, hất mặt kiêu ngạo. Cô chéo chân, chống cầm cười ngạo nghễ
" Các người nghĩ xem. Có ai hoàn hảo như ta, vừa sinh ra ta đã là đại tiểu thư nhà họ Luy. Con gái của Luy tổng Luy A Miên ta đây chắc chắn phải là vợ của Mạc Bạch Thiên. Gia đình ta định sang nhà anh ấy định hôn, ta đây sau này sẽ trở thành Mạc phu nhân tương lai "
Ả kênh mặt.
" Và tất nhiên tôi đã từ chối! "
Bạch Thiên đứng sau ghế, lạnh lùng trả lời. Cô trợn tròn mắt boàng hoàng
" Anh đùa phải không? Nếu gia đình anh từ chối. Papa của tôi sẽ tức giận phá hủy gia tộc anh và rút mọi cổ phần đấy. Anh không sợ sao? "
Cô đứng bật dậy. Hắn cười khẩy, khoanh tay đôi mất lạnh nhạt liếc cô.
" Cô nghĩ Mạc gia chúng tôi cần vài triệu USD nhỏ nhặt của gia đình cô sao? Tôi chỉ cần búng tay Papa của cô sẽ phá sản trong vài giây. Thế thì ai phải sợ ai đây? "
Hắn chạm lên gương mặt cô, cười nụ cười khinh thường.
" Hãy thức tỉnh đi cô gái, cô không đủ xinh đẹp để tôi cần cô đâu "
Thu lại nụ cười hắn rời đi. Cô tức giận hét lên
" MẠC BẠCH THIÊN!! RỒI ANH SẼ BIẾT TAY TÔI !?! "
Hắn chỉnh lại cà vạt. Đôi mắt lơ đễnh của Bạch Thiên dừng lại khi nhìn thấy cậu đi ngang. Hắn ho khan một tiếng dự định bước đến nhưng người đến trước lại là Hắc Anh.
Lòng hắn khó chịu đôi chút, cười nhẹ hắn trấn an lại tâm trí. Chắc có lẽ là vì Cậu luôn mĩm cười vô cùng hạnh phúc khi được Hắc Anh xoa đầu. Luôn vui vẻ khi nói chuyện với Hắc Anh. Nhưng đối với hắn, cậu luôn sợ hãi và luôn cố gắng tránh né hắn . . . Hắn nhắm mắt tự nhủ
" Dẫu em xa lánh tôi như vậy? Tại sao tôi vẫn luôn luôn xem em là một điều quan trọng không thể mất chứ? "
Hắn bước đến phòng piano, tiếng đàn ngân lên bản Moonlight Sonatan. Cô gái ấy dừng tay lại khi nghe tiếng chân bước vào. Cô nhẹ nhàng mĩm cười, mái tóc đen huyền được cô vuốt lại.
" Chẳng phải em đã từng bảo anh rồi sao? Họ sẽ không bao giờ cần anh đâu. Chỉ có em là người đã hi sinh mọi thứ cho anh, chỉ có em yêu anh thôi Bạch Thiên à! "
Hắn lạnh nhạt.
" Hãy làm những gì cô cần làm. Đừng nhiều lời với tôi "
Tiếng tình ái quang khắp căn phòng Piano và cả mùi hương của sự thống khổ.
Mọi thứ nhanh chóng trôi qua, hắn bước ra khỏi căn phòng, đôi mắt hắn u ám của hiện lên.
Cô ngã người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô rơi lệ xót xa
" Dẫu cho ôm em nhưng vẫn chưa một lần nào anh gọi em bằng tên của em cả . Chưa một lần gọi Chu Nhiên mà thay vào đó lại gọi em là Dư Ly . Anh chấp nhận làʍ t̠ìиɦ với em cũng vì em có nét giống Dư Ly của anh . Em đã hi sinh cho anh tình yêu và cả thân thể, anh thì lại ban tặng cho em quá nhiều nhát dao . Em ghét anh Bạch Thiên! "
Cô ngắm nghiền đôi mắt, cười đau đớn .
Hắn bỏ lớp học khi vừa nhận được điện thoại từ cha của mình.
" Thưa ngài! Con đã đến "
Hắn khụy người cuối chào.
" Ngày mai, con sắp xếp giúp ta vài thứ . Ta bận đến gia đình của Nhung Hoa để chuẩn bị một hôn lễ sớm cho Hắc Anh . Ta cần cổ phần của gia đình đó để làm củng cố quyền lực. Con giúp ta được chứ? "
Ông nhìn hắn, đôi mắt lãnh đạm như đang ra lệnh.
" Được thưa ngài! "
Hắn rời đi, Bạch Thiên đã luôn nâng niu bảo vệ Dư Ly . . Nhưng nếu không tàn nhẫn hắn sẽ không bao giờ có được Dư Ly, sẽ không bao giờ được ôm đoá bạch liên hoa ấy vào lòng.
" Nếu Hắc Anh kết hôn với Nhung Hoa. Chẳng phải Dư Ly sẽ đau khổ sao? Nhưng nếu như vậy mình sẽ có thể . . Có được em ấy. Dù chỉ là cơ hội vô cùng nhỏ nhoi "
Hắn cười nhẹ ranh mãnh, sự chiếm hữu lớn lao và cả sự mù quáng của hắn dần dần lớn hơn. Hắn yêu nhiều đến nỗi có thể gϊếŧ bất kì ai đang dự định cướp lấy người hắn yêu.
" Hôn lễ của em sẽ đâu vào đó thôi Hắc Anh à! "
Dẫu cho phải khiến Dư Ly khóc nhưng cậu sẽ thuộc về hắn. Hắn vẫn chấp nhận
_______
Dạo này bận đi làm quá mong mọi người thông cảm nha ❤